• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong (2 Viewers)

  • Chương 1330 "Đương nhiên là anh tin!"

Không biết chừng có người còn dùng virus T3 làm cái cớ để gây sự với nhà họ Mạc. Chỉ cần tạo ra được một cái cơ chính đáng thì mấy gia tộc sẽ liên kết lại và chống lại nhà họ Mạc ngay.


Năm xưa nhà họ Mạc đang trong thời kỳ đỉnh cao mà bọn họ còn dám ra tay, huống hồ giờ Mạc Phong mới vừa vực dậy được địa vị. Nếu như để đám người kia tóm được cơ hội đè anh xuống thì thật sự lần này anh sẽ không thể ngóc đầu dậy nữa.





Vì vậy khoảnh khắc virus T3 xuất hiện, Mạc Phong đã biết ngay là không thể để lão già và những người bên cạnh ông ta rời khỏi đây được.


Chỉ riêng loại virus này cũng có thể khiến cả thế giới bị hỗn loạn nhiều năm. Không biết loại virus năm xưa Trần Mãnh tiêu hủy có mạnh hơn loại này hay không.


Mạc Phong nhìn xung quanh trầm giọng: “Những kẻ gây rối ở Hoa Hạ đừng hòng sống sót!”



Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !



Kể từ khi đám người này tiêm virus vào những người vô tội, trong mắt Mạc Phong, bọn chúng đã không còn là người cùng chung một tộc nữa!


Giết chính đồng bào của mình mà không ghê tay, nhưng ở khu vực châu Âu lại nghe lời kẻ khác không khác nào một con chó.


Anh đưa tay ra và vung kiếm Tàn Uyên về phía bầu trời, con dao găm trong nháy mắt biến thành một thanh kiếm.


Keng!


Kiếm Tàn Uyên cứ thể rơi thẳng xuống đất.


"Kiếm tốt! Kiếm tốt đấy! Tôi thích thanh kiếm này. Chàng trai, giao người phụ nữ đứng sau lưng cậu cùng thanh kiếm này cho tôi thì hôm nay tôi có thể xem xét tha cho cậu!", khoảnh khắc lão già nhìn thấy kiếm Tàn Uyên, lão có cảm giác tựa như nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp.


Hiển nhiên lão là một người tu hành, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phát hiện ra điểm đặc biệt của kiếm Tàn Uyên.


Mạc Phong nhếch khoé miệng, cười khinh: "Kiếm là một vũ khí tốt, là người anh em cùng vào sinh ra tử. Ông có thấy người đàn ông nào sống nhờ vào việc phản bội người phụ nữ và anh em của mình chưa?"


“Nói hay đấy!”, lúc này Nhược Hi cởi giày cao gót để sang một bên: “Dù còn sống hay chết đi thì em cũng là người của nhà họ Mạc. Dù sau này tôi có làm gì đi chăng nữa thì anh cũng phải tin em, em sẽ không hại anh đâu!”


"Đương nhiên là anh tin!"


Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhược Hi và xoa nó, anh có cảm giác bàn tay ấy mềm mại như lụa, không biết bình thường sờ sẽ có cảm giác gì, quả thực rất mịn màng.


Lão già chỉ ngón tay: "Giết thằng nhãi kia!"


Ngay khi vừa dứt lời, trận pháp biến thành hai tầng, bên trong mười hai nhóm, bên ngoài mười hai nhóm, hơn nữa còn đứng so le nhau, không để lộ bất cứ kẽ hở nào.


Nhược Hi cầm lấy cây sáo lên bắt đầu thổi, định tập hợp các cao thủ của Ngũ Âm Lục Luật Giang Hải trước.


"Vô dụng thôi! Cho dù bây giờ có gọi người quá muộn, đợi đến khi đám người đó tới cũng chỉ có thể đi nhặt xác cho thằng nhãi này!", lão già cười lạnh lùng.


Mạc Phong phất tay một cái, kiếm Tàn Uyên từ trong khe đá bay ra: "Tôi muốn xem xem, trên thế giới này có trận pháp nào tôi không phá vỡ được!"


Vù!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom