Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1363 Thiên lý truyền âm
Anh lắc đầu, khẽ thở dài: "Anh còn có chuyện phải làm. Cho Tiểu Hải một bát. Ngày nào cậu ấy cũng phải dùng chất xám, bồi bổ cho cậu ấy đi!"
Giang Tiểu Hải nghe xong lời này, không khỏi ngẩng đầu cười nói: "Cảm ơn anh Mạc!"
"Được rồi, bây giờ anh đi đây, bên kia vẫn còn nhiều việc đang chờ anh giải quyết!"
"..."
Không đợi An Nhiên đáp lại, anh đã lao ra ngoài như một làn khói.
Sau khi lái xe ra khỏi ga ra, liền đi thẳng đến câu lạc bộ 'Quá Giang Long', dường như mọi người đều coi câu lạc bộ này là nơi để liên lạc với Mạc Phong, nhưng đây cũng là mục đích của lúc đó.
Bị tắc đường rất lâu, phải hơn một tiếng sau mới đến được bên ngoài câu lạc bộ.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Đã đến đây rất nhiều lần, ngay cả dì bên trong cũng biết Mạc Phong mới là ông chủ lớn ở đây, vì vậy từng cử chỉ đều rất kính trọng.
Nếu là trước kia, nhìn Mạc Phong ăn mặc không chỉnh tề, có khi đã đuổi anh ra ngoài lâu rồi.
"Cậu Mạc!"
Đang lúc Mạc Phong sải bước đi vào, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, anh nhìn xung quanh cũng không thấy một bóng người.
"Quái lạ! Nghe nhầm à?", Mạc Phong gãi đầu nghi ngờ nói.
Lại đi hai bước nữa.
"Cậu Mạc!"
Anh đột nhiên quay đầu nhìn: "Ai! Đùa dai vui lắm à?"
"Tôi ở đây!"
Giọng nói cứ vang vọng gần đó, nhưng Mạc Phong không hề nhìn thấy ai.
"... Thiên lý truyền âm sao?"
Lúc này, có thứ gì đó kéo quần anh: "Tôi ở đây!"
Mạc Phong ngay lập tức nhìn xuống và thấy một đứa trẻ cao không quá một mét, mập mạp, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ. Nói chính xác thì đó không phải là một chiếc mặt nạ, nó như thể mặt được vẽ trong Kinh kịch thì đúng hơn.
Bây giờ mặt của đứa trẻ là một khuôn mặt màu đỏ với ánh mắt nhíu lại, nhìn có chút ghê sợ, đột nhiên người này lắc mặt, sắc mặt nhất thời chuyển xanh, biến thành một biểu cảm chất phác dễ thương.
"Đậu! Đây là cái quái gì vậy? Thổ Hành Tôn? Thổ Hành Tôn biết thay đổi sắc mặt? Con nhà ai thành tinh rồi đây này!", Mạc Phong trực tiếp bế đứa trẻ lên.
Thương Hồng lúc này mới đi ra khỏi phòng làm việc, vừa nhìn thấy cảnh này liền kêu lên: "Mạc Phong! Bỏ ông ấy xuống! Đây không phải là con nít!"
"Không phải là con nít thì là gì? Em trai, học lớp mấy?", anh sờ lên bụng của cậu bé và cười: “Nhỏ thế mà đã có bụng bia à, sau lớn lên sẽ ghê gớm lắm đây!”
Lúc này, sắc mặt của ‘đứa trẻ’ chuyển từ xanh sang đỏ với vẻ tức giận, thấy vậy, Thương Hồng nhanh chóng bước tới, nắm lấy cánh tay Mạc Phong, bảo anh mau đặt xuống: "Đây không phải trẻ con, đây là Chu Cửu Thiên, đường chủ Chu, đường chủ của đường Cộng Công!"
"...", khóe miệng Mạc Phong hơi giật giật: "Em nói thật chứ?"
"Em đã nói dối anh bao giờ chưa!"
Anh nhanh chóng đặt ‘đứa trẻ’ xuống, có lẽ Mạc Phong cũng không ngờ rằng một trong sáu đường chủ của nhà họ Nông lại có dáng vẻ này.
Giang Tiểu Hải nghe xong lời này, không khỏi ngẩng đầu cười nói: "Cảm ơn anh Mạc!"
"Được rồi, bây giờ anh đi đây, bên kia vẫn còn nhiều việc đang chờ anh giải quyết!"
"..."
Không đợi An Nhiên đáp lại, anh đã lao ra ngoài như một làn khói.
Sau khi lái xe ra khỏi ga ra, liền đi thẳng đến câu lạc bộ 'Quá Giang Long', dường như mọi người đều coi câu lạc bộ này là nơi để liên lạc với Mạc Phong, nhưng đây cũng là mục đích của lúc đó.
Bị tắc đường rất lâu, phải hơn một tiếng sau mới đến được bên ngoài câu lạc bộ.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Đã đến đây rất nhiều lần, ngay cả dì bên trong cũng biết Mạc Phong mới là ông chủ lớn ở đây, vì vậy từng cử chỉ đều rất kính trọng.
Nếu là trước kia, nhìn Mạc Phong ăn mặc không chỉnh tề, có khi đã đuổi anh ra ngoài lâu rồi.
"Cậu Mạc!"
Đang lúc Mạc Phong sải bước đi vào, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, anh nhìn xung quanh cũng không thấy một bóng người.
"Quái lạ! Nghe nhầm à?", Mạc Phong gãi đầu nghi ngờ nói.
Lại đi hai bước nữa.
"Cậu Mạc!"
Anh đột nhiên quay đầu nhìn: "Ai! Đùa dai vui lắm à?"
"Tôi ở đây!"
Giọng nói cứ vang vọng gần đó, nhưng Mạc Phong không hề nhìn thấy ai.
"... Thiên lý truyền âm sao?"
Lúc này, có thứ gì đó kéo quần anh: "Tôi ở đây!"
Mạc Phong ngay lập tức nhìn xuống và thấy một đứa trẻ cao không quá một mét, mập mạp, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ. Nói chính xác thì đó không phải là một chiếc mặt nạ, nó như thể mặt được vẽ trong Kinh kịch thì đúng hơn.
Bây giờ mặt của đứa trẻ là một khuôn mặt màu đỏ với ánh mắt nhíu lại, nhìn có chút ghê sợ, đột nhiên người này lắc mặt, sắc mặt nhất thời chuyển xanh, biến thành một biểu cảm chất phác dễ thương.
"Đậu! Đây là cái quái gì vậy? Thổ Hành Tôn? Thổ Hành Tôn biết thay đổi sắc mặt? Con nhà ai thành tinh rồi đây này!", Mạc Phong trực tiếp bế đứa trẻ lên.
Thương Hồng lúc này mới đi ra khỏi phòng làm việc, vừa nhìn thấy cảnh này liền kêu lên: "Mạc Phong! Bỏ ông ấy xuống! Đây không phải là con nít!"
"Không phải là con nít thì là gì? Em trai, học lớp mấy?", anh sờ lên bụng của cậu bé và cười: “Nhỏ thế mà đã có bụng bia à, sau lớn lên sẽ ghê gớm lắm đây!”
Lúc này, sắc mặt của ‘đứa trẻ’ chuyển từ xanh sang đỏ với vẻ tức giận, thấy vậy, Thương Hồng nhanh chóng bước tới, nắm lấy cánh tay Mạc Phong, bảo anh mau đặt xuống: "Đây không phải trẻ con, đây là Chu Cửu Thiên, đường chủ Chu, đường chủ của đường Cộng Công!"
"...", khóe miệng Mạc Phong hơi giật giật: "Em nói thật chứ?"
"Em đã nói dối anh bao giờ chưa!"
Anh nhanh chóng đặt ‘đứa trẻ’ xuống, có lẽ Mạc Phong cũng không ngờ rằng một trong sáu đường chủ của nhà họ Nông lại có dáng vẻ này.
Bình luận facebook