Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1369 Ông muốn vay tiền sao?"
"Đúng vậy, cô chủ nói là chúng ta làm ăn phải thành thật, nhất định phải giải quyết nợ cho người khác. Chúng tôi cứ tưởng đây là ý của cậu chủ, cho nên giám đốc Vương mới gửi tiền qua đó ạ".
Vừa biết đây là ý của Trần Nhã, phần lớn ngọn lửa trong Mộ Dung Trầm Chương như bị dập tắt: “Tôi biết rồi, bảo các phòng ban gom tiền ngay lập tức, thu hết toàn bộ vốn sản nghiệp! Tôi không cần biết các ông làm thế nào, trong vòng ba giờ đồng hồ nữa mà tôi còn chưa nhìn thấy tiền thì chức trưởng phòng tài vụ này của ông đừng làm nữa!"
"Vâng..."
Mộ Dung Trầm Chương ném điện thoại lên bàn, gác chân lên ghế sô pha: "Khốn nạn. Giá nhà giảm liên tục thế quái nào lại không có người mua? Cổ phiếu của chúng ta cũng vậy, hết sức kỳ lạ, mua lại xong lại bán với giá thấp, phá cả thị trường!"
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Các ngành công nghiệp nước ngoài đang sa sút, giai đoạn này khó tránh khỏi khủng hoảng tài chính. Không chỉ nền kinh tế Giang Hải bị trì trệ, mà những thành phố lớn như Nam Đô và Yến Kinh cũng ì ạch như nhau! Con gọi cho ông Từ, mượn bọn họ chút tiền, tính lãi cũng được!”, Mộ Dung Vân Long khẽ thở dài, dựa vào ghế bóp thái dương.
"..."
Reng, reng!
Lúc này, điện thoại cố định trên bàn vang lên, hai bố con không khỏi liếc nhau, Mộ Dung Vân Long vươn tay nhấc máy: "Alo? Ai vậy?"
"Là tôi! Từ Mậu Thịnh! Ông anh Vân Long, ông... ông có thể cho tôi vay một ít tiền được không? Tám mươi triệu tệ cũng được, ông yên tâm, trước cuối tháng sau tôi sẽ trả lại cho ông!"
Mộ Dung Vân Long lập tức đứng bật dậy khỏi ghế kêu lên: "Cái gì cơ? Ông muốn vay tiền sao?"
"Đúng vậy! Công ty xảy ra chút vấn đề, xí nghiệp của nhà họ Từ chúng tôi ở Mễ Quốc tự dưng bị phát hiện có hàm lượng kali quá cao! Nhà máy đã đóng cửa, trước mắt cần phải đền tiền, mà cổ phiếu nước ngoài lại không ngừng tụt dốc!”, Từ Mậu Thịnh bất lực nói.
"..."
Nếu bình thường thì có lẽ Mộ Dung Vân Long sẽ cho mượn khoản tám mươi triệu tệ này, nhưng hiện giờ chỉ có vài triệu tệ mà công ty ông ta còn không bỏ ra được, gần như phải dựa vào bất động sản để sống qua ngày.
Hai người là bạn cũ quen biết nhau đã nhiều năm, không cho mượn tiền thì rất không phải lẽ, Mộ Dung Vân Long cũng ngượng ngùng cười: "Ông Từ, trong tay tôi thật sự không còn tiền, hay là... tôi... cho ông mười triệu tệ được không?"
Mộ Dung Trầm Chương đang ngồi bên cạnh nghe thấy vậy liền lập tức ngồi dậy, mấy triệu tệ quay vòng công ty còn không có, bây giờ đi đâu để gom mười triệu tệ chứ?
"Ôi, tôi nói ông anh Vân Long này, ông thực sự sợ Từ Mậu Thịnh tôi không trả được tiền đúng không? Có tám mươi triệu tệ thôi mà. Tổng giá trị sản lượng của nhà họ Từ tôi là hơn bốn mươi tỷ tệ đó, nếu ông vẫn không yên tâm thì tôi có thể tặng ông luôn khu dân cư ở vùng ngoại ô phía Đông!”, Từ Mậu Thịnh tức giận nói.
Không phải Mộ Dung Vân Long không nể tình anh em, mà hiện tại muốn lấy được mười triệu tệ cũng phải quẹt thẻ tín dụng ấy chứ!
"Ông anh, nếu ông cho rằng tôi lừa ông, thì ông đến công ty tôi mà xem. Dạo này tình hình thị trường chứng khoán nhà họ Mộ Dung chúng tôi ra sao lẽ nào ông không biết? Bị tụt xuống thành cái dạng gì không biết nữa, thấp nhất lịch sử luôn, cứ tiếp tục thế này thì tôi cũng định bán nhà!”, ông ta bất lực thở dài.
"Tút, tút, tút!"
Vừa biết đây là ý của Trần Nhã, phần lớn ngọn lửa trong Mộ Dung Trầm Chương như bị dập tắt: “Tôi biết rồi, bảo các phòng ban gom tiền ngay lập tức, thu hết toàn bộ vốn sản nghiệp! Tôi không cần biết các ông làm thế nào, trong vòng ba giờ đồng hồ nữa mà tôi còn chưa nhìn thấy tiền thì chức trưởng phòng tài vụ này của ông đừng làm nữa!"
"Vâng..."
Mộ Dung Trầm Chương ném điện thoại lên bàn, gác chân lên ghế sô pha: "Khốn nạn. Giá nhà giảm liên tục thế quái nào lại không có người mua? Cổ phiếu của chúng ta cũng vậy, hết sức kỳ lạ, mua lại xong lại bán với giá thấp, phá cả thị trường!"
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
"Các ngành công nghiệp nước ngoài đang sa sút, giai đoạn này khó tránh khỏi khủng hoảng tài chính. Không chỉ nền kinh tế Giang Hải bị trì trệ, mà những thành phố lớn như Nam Đô và Yến Kinh cũng ì ạch như nhau! Con gọi cho ông Từ, mượn bọn họ chút tiền, tính lãi cũng được!”, Mộ Dung Vân Long khẽ thở dài, dựa vào ghế bóp thái dương.
"..."
Reng, reng!
Lúc này, điện thoại cố định trên bàn vang lên, hai bố con không khỏi liếc nhau, Mộ Dung Vân Long vươn tay nhấc máy: "Alo? Ai vậy?"
"Là tôi! Từ Mậu Thịnh! Ông anh Vân Long, ông... ông có thể cho tôi vay một ít tiền được không? Tám mươi triệu tệ cũng được, ông yên tâm, trước cuối tháng sau tôi sẽ trả lại cho ông!"
Mộ Dung Vân Long lập tức đứng bật dậy khỏi ghế kêu lên: "Cái gì cơ? Ông muốn vay tiền sao?"
"Đúng vậy! Công ty xảy ra chút vấn đề, xí nghiệp của nhà họ Từ chúng tôi ở Mễ Quốc tự dưng bị phát hiện có hàm lượng kali quá cao! Nhà máy đã đóng cửa, trước mắt cần phải đền tiền, mà cổ phiếu nước ngoài lại không ngừng tụt dốc!”, Từ Mậu Thịnh bất lực nói.
"..."
Nếu bình thường thì có lẽ Mộ Dung Vân Long sẽ cho mượn khoản tám mươi triệu tệ này, nhưng hiện giờ chỉ có vài triệu tệ mà công ty ông ta còn không bỏ ra được, gần như phải dựa vào bất động sản để sống qua ngày.
Hai người là bạn cũ quen biết nhau đã nhiều năm, không cho mượn tiền thì rất không phải lẽ, Mộ Dung Vân Long cũng ngượng ngùng cười: "Ông Từ, trong tay tôi thật sự không còn tiền, hay là... tôi... cho ông mười triệu tệ được không?"
Mộ Dung Trầm Chương đang ngồi bên cạnh nghe thấy vậy liền lập tức ngồi dậy, mấy triệu tệ quay vòng công ty còn không có, bây giờ đi đâu để gom mười triệu tệ chứ?
"Ôi, tôi nói ông anh Vân Long này, ông thực sự sợ Từ Mậu Thịnh tôi không trả được tiền đúng không? Có tám mươi triệu tệ thôi mà. Tổng giá trị sản lượng của nhà họ Từ tôi là hơn bốn mươi tỷ tệ đó, nếu ông vẫn không yên tâm thì tôi có thể tặng ông luôn khu dân cư ở vùng ngoại ô phía Đông!”, Từ Mậu Thịnh tức giận nói.
Không phải Mộ Dung Vân Long không nể tình anh em, mà hiện tại muốn lấy được mười triệu tệ cũng phải quẹt thẻ tín dụng ấy chứ!
"Ông anh, nếu ông cho rằng tôi lừa ông, thì ông đến công ty tôi mà xem. Dạo này tình hình thị trường chứng khoán nhà họ Mộ Dung chúng tôi ra sao lẽ nào ông không biết? Bị tụt xuống thành cái dạng gì không biết nữa, thấp nhất lịch sử luôn, cứ tiếp tục thế này thì tôi cũng định bán nhà!”, ông ta bất lực thở dài.
"Tút, tút, tút!"
Bình luận facebook