Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1385 “Báo cảnh sát đi!”
Trong cuộc chiến nơi thương trường lần này, nhà họ Bạch luôn đóng vai là trợ thủ. Nói thật là Mạc Phong luôn cảm thấy thiệt thòi cho Bạch Như Nguyệt. Chuyện tốt chẳng nghĩ tới cô ấy, chuyện rắc rối thì cô ấy luôn giúp giải quyết. Xem ra sau này rảnh thì phải tới Nam Đô cảm ơn cô ấy một chuyến mới được.
Ba người nghe thấy vậy lập tức nín thở. Bốn, năm mươi tỉ có thể nói là toàn bộ tài sản đối với nhà Mộ Dung. Còn đối với nhà họ Từ thì gộp tất cả bất động sản, cổ phiếu lại cũng chỉ mới có tầm ba, bốn mươi tỉ mà thôi.
Hơn nữa đây còn là nguồn tài sản do mấy người cùng tạo nên. Thế mà Mạc Phong chỉ lớ ngớ làm đại cũng đã kiếm được bốn, năm mươi tỉ lợi nhuận. Hơn nữa chỉ mất có mấy ngày
Trước đó anh cũng đã đầu tư rất nhiều vào lĩnh vực khác và cũng kiếm được một món lớn. Bởi vì anh biết sau khi đánh bại được phía châu Âu sẽ có rất nhiều doanh nghiệp truyền thống có thể kiếm được chút ít cơ hội. Anh đã chèn ép các nhà tư bản và giúp cho những mô hình truyền thống có cơ hội được cải thiện.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Reng reng reng!
Điện thoại của Mạc Phong đổ chuông.
Anh lấy ra xem thì thấy là số điện thoại của Giang Hải nên vội vàng nghe máy: “Tiểu Hải, sao thế?”
“Ư!”, đầu dây bên kia phát ra tiếng rên đầy đau đớn.
Nghe thấy vậy, Mạc Phong lập tức đứng bật dậy: “Tiểu Hải, chú sao thế?”
“Đội trưởng! Xảy ra chuyện rồi, có kẻ mặc áo đen xông vào công ty, đi thẳng lên lầu rồi!”
“Cái gì?”
Lúc này, bên trong tập đoàn Kim Tư Nhã.
Một vết máu dài xuất hiện trên vai của Giang Tiểu Hải. Đúng lúc cậu ấy đang gọi điện thoại thì một kẻ đeo mặt nạ đen đã đánh Mục Thu Nghi và lôi từ trên tầng xuống, không chỉ có cô mà còn có cả mấy người Tống Thi Vũ.
“Vương Bưu! Mau chặn bọn họ lại!”, Vương Tiểu Hải gục xuống hét lên với Vương Bưu ở phía dưới.
Cơ thể gã run rẩy: “Giang Tiểu Hải, tôi còn có mẹ già con nhỏ, cả nhà chỉ biết trông cậy vào tôi thôi! Chúng tôi làm việc để kiếm tiền, không phải liều mạng. Cậu lợi hại như vậy, cậu lên đi!”
Trước đó, Giang Tiểu Hải là người đánh nhau với lũ người đó. Nhưng cậu ấy không ngờ là bọn chúng còn giấu dao găm trong ống tay áo.
Chúng vung dao chém một đường vào bả vai cậu ấy. Máu vẫn chảy không ngừng. Kẻ ra tay vô cùng chuyên nghiệp, xương bả vai mà bị chém thì cánh tay không thể nào cử động được nữa.
May mà tên đó mới chỉ đâm vào vị trí vai chứ chưa chém đứt nên khi cử động chỉ cảm thấy đau mà thôi.
Đám bảo vệ cũng thất sắc không biết trốn đi đâu. Giang Tiểu Hải quay qua hét lên với Vương Bưu: “Báo cảnh sát đi!”
Ba người nghe thấy vậy lập tức nín thở. Bốn, năm mươi tỉ có thể nói là toàn bộ tài sản đối với nhà Mộ Dung. Còn đối với nhà họ Từ thì gộp tất cả bất động sản, cổ phiếu lại cũng chỉ mới có tầm ba, bốn mươi tỉ mà thôi.
Hơn nữa đây còn là nguồn tài sản do mấy người cùng tạo nên. Thế mà Mạc Phong chỉ lớ ngớ làm đại cũng đã kiếm được bốn, năm mươi tỉ lợi nhuận. Hơn nữa chỉ mất có mấy ngày
Trước đó anh cũng đã đầu tư rất nhiều vào lĩnh vực khác và cũng kiếm được một món lớn. Bởi vì anh biết sau khi đánh bại được phía châu Âu sẽ có rất nhiều doanh nghiệp truyền thống có thể kiếm được chút ít cơ hội. Anh đã chèn ép các nhà tư bản và giúp cho những mô hình truyền thống có cơ hội được cải thiện.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Reng reng reng!
Điện thoại của Mạc Phong đổ chuông.
Anh lấy ra xem thì thấy là số điện thoại của Giang Hải nên vội vàng nghe máy: “Tiểu Hải, sao thế?”
“Ư!”, đầu dây bên kia phát ra tiếng rên đầy đau đớn.
Nghe thấy vậy, Mạc Phong lập tức đứng bật dậy: “Tiểu Hải, chú sao thế?”
“Đội trưởng! Xảy ra chuyện rồi, có kẻ mặc áo đen xông vào công ty, đi thẳng lên lầu rồi!”
“Cái gì?”
Lúc này, bên trong tập đoàn Kim Tư Nhã.
Một vết máu dài xuất hiện trên vai của Giang Tiểu Hải. Đúng lúc cậu ấy đang gọi điện thoại thì một kẻ đeo mặt nạ đen đã đánh Mục Thu Nghi và lôi từ trên tầng xuống, không chỉ có cô mà còn có cả mấy người Tống Thi Vũ.
“Vương Bưu! Mau chặn bọn họ lại!”, Vương Tiểu Hải gục xuống hét lên với Vương Bưu ở phía dưới.
Cơ thể gã run rẩy: “Giang Tiểu Hải, tôi còn có mẹ già con nhỏ, cả nhà chỉ biết trông cậy vào tôi thôi! Chúng tôi làm việc để kiếm tiền, không phải liều mạng. Cậu lợi hại như vậy, cậu lên đi!”
Trước đó, Giang Tiểu Hải là người đánh nhau với lũ người đó. Nhưng cậu ấy không ngờ là bọn chúng còn giấu dao găm trong ống tay áo.
Chúng vung dao chém một đường vào bả vai cậu ấy. Máu vẫn chảy không ngừng. Kẻ ra tay vô cùng chuyên nghiệp, xương bả vai mà bị chém thì cánh tay không thể nào cử động được nữa.
May mà tên đó mới chỉ đâm vào vị trí vai chứ chưa chém đứt nên khi cử động chỉ cảm thấy đau mà thôi.
Đám bảo vệ cũng thất sắc không biết trốn đi đâu. Giang Tiểu Hải quay qua hét lên với Vương Bưu: “Báo cảnh sát đi!”
Bình luận facebook