Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1398 “Hiện tượng giả sao?”
Mục Thu Nghi lật cổ tay cầm lấy kẹp tóc, khẽ cưa sợi dây. Bọn chúng dùng dây dứa, chắc vô cùng. Đừng nói là trói người, ngay cả trói bò cũng không thành vấn đề.
Tên ma thuật sư đội mũ trắng đứng trên đôi cánh của một con chim bỗng hét lên: “Bọn chúng bỏ trốn! Bọn chúng bỏ trốn!”
Đám đông lập tức quay lại nhìn thì thấy Mục Thu Nghi đã cắt đứt được sợi dây nhưng chân thì vẫn bị trói chặt.
“Hỏng rồi! Bị phát hiện rồi!”, Tống Thi Vũ kinh hãi kêu lên.
Mạc Phong thấy vậy bèn lao về phía ma thuật sư. Một nhát kiếm đâm trúng tim hắn nhưng không ngờ hắn lại biến thành một con chim.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Hiện tượng giả sao?”
Anh quay ngoắt đầu lại thì thấy ma thuật sư đã đi tới ngay sau Mục Thu Nghi: “Minh Vương, đúng là mày mạnh nhưng mà nói xem từ đây mà rơi xuống thì có chết không?”
“Đừng! Mày tới đây, chúng ta thương lượng! Đặt người xuống, tao cũng sẽ bỏ kiếm!”, Mạc Phong cắm kiếm Tàn Uyên vào một tấm gỗ.
Lúc này Mục Thu Nghi đang đứng run rẩy: “Đừng bỏ kiếm. Nếu anh bỏ kiếm thì chúng sẽ không còn gì phải sợ nữa. Tất cả chúng ta sẽ chết hết ở đây!”
“Anh đã hứa với anh trai em là bất luận thế nào cũng sẽ không để người khác khiến em bị tổn thương!”, Mạc Phong hạ thanh kiếm xuống.
Người đàn ông mặc áo vest thấy anh thỏa hiệp thì cười lạnh lùng: “Minh Vương à Minh Vương, hôm nay tôi muốn Minh Vương phải quỳ dưới chân mình!”
“Mày nói cái gì! Thử nói lại lần nữa xem!”, tia máu trong đôi mắt Mạc Phong trở nên đậm hơn rất nhiều.
Sát khí đã ngày càng hùng hậu. Dù là người bình thường thì khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ lựa chọn né tránh. Và thế là người đàn ông mặc vest kia cũng vô thức lùi lại.
William trừng mắt nhìn hắn: “Hoa Hạ có một câu nói thế này, có thể giết chết nhưng không được sỉ nhục, mày không hiểu à?”
“Mày đừng có nói đỡ cho hắn. Tao đang nghi ngờ không biết có phải là mày đang phản bội không đấy, nếu không thì sao mười hai người lại không đánh nổi một người chứ? Ha ha, hôm nay tao muốn nó phải quỳ xuống".
Mạc Phong khẽ ngước mắt, luồng sát khí dâng lên cuồn cuộn: “Đời người ngắn ngủi, tại sao mày lại cứ muốn chết nhanh hơn thế?"
“Mày đừng dọa tao. Tao đếm tới ba, nếu mày không quỳ xuống thì đi mà nhặt xác bạn gái của mày! Bắt Minh Vương từng làm mưa làm gió quỳ xuống xong không biết chừng tao còn trở thành người đầu tiên trong lịch sử đấy!”, gã đàn ông mặc vest cười lạnh lùng.
Lúc này, Mạc Phong cũng bật cười: “Mày là người đầu tiên ngông cuồng như vậy đấy. Và đương nhiên rồi, mày cũng là người cuối cùng!”
“Ồ! Mày làm gì được tao, nếu không phải dựa vào thanh kiếm trong tay mày thì mày cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi. Gọi mày Minh Vương là vì nể mày chứ mày tưởng mày là nhân vật tầm cỡ thật đấy à?”
“…”
Tên ma thuật sư đội mũ trắng đứng trên đôi cánh của một con chim bỗng hét lên: “Bọn chúng bỏ trốn! Bọn chúng bỏ trốn!”
Đám đông lập tức quay lại nhìn thì thấy Mục Thu Nghi đã cắt đứt được sợi dây nhưng chân thì vẫn bị trói chặt.
“Hỏng rồi! Bị phát hiện rồi!”, Tống Thi Vũ kinh hãi kêu lên.
Mạc Phong thấy vậy bèn lao về phía ma thuật sư. Một nhát kiếm đâm trúng tim hắn nhưng không ngờ hắn lại biến thành một con chim.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Hiện tượng giả sao?”
Anh quay ngoắt đầu lại thì thấy ma thuật sư đã đi tới ngay sau Mục Thu Nghi: “Minh Vương, đúng là mày mạnh nhưng mà nói xem từ đây mà rơi xuống thì có chết không?”
“Đừng! Mày tới đây, chúng ta thương lượng! Đặt người xuống, tao cũng sẽ bỏ kiếm!”, Mạc Phong cắm kiếm Tàn Uyên vào một tấm gỗ.
Lúc này Mục Thu Nghi đang đứng run rẩy: “Đừng bỏ kiếm. Nếu anh bỏ kiếm thì chúng sẽ không còn gì phải sợ nữa. Tất cả chúng ta sẽ chết hết ở đây!”
“Anh đã hứa với anh trai em là bất luận thế nào cũng sẽ không để người khác khiến em bị tổn thương!”, Mạc Phong hạ thanh kiếm xuống.
Người đàn ông mặc áo vest thấy anh thỏa hiệp thì cười lạnh lùng: “Minh Vương à Minh Vương, hôm nay tôi muốn Minh Vương phải quỳ dưới chân mình!”
“Mày nói cái gì! Thử nói lại lần nữa xem!”, tia máu trong đôi mắt Mạc Phong trở nên đậm hơn rất nhiều.
Sát khí đã ngày càng hùng hậu. Dù là người bình thường thì khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ lựa chọn né tránh. Và thế là người đàn ông mặc vest kia cũng vô thức lùi lại.
William trừng mắt nhìn hắn: “Hoa Hạ có một câu nói thế này, có thể giết chết nhưng không được sỉ nhục, mày không hiểu à?”
“Mày đừng có nói đỡ cho hắn. Tao đang nghi ngờ không biết có phải là mày đang phản bội không đấy, nếu không thì sao mười hai người lại không đánh nổi một người chứ? Ha ha, hôm nay tao muốn nó phải quỳ xuống".
Mạc Phong khẽ ngước mắt, luồng sát khí dâng lên cuồn cuộn: “Đời người ngắn ngủi, tại sao mày lại cứ muốn chết nhanh hơn thế?"
“Mày đừng dọa tao. Tao đếm tới ba, nếu mày không quỳ xuống thì đi mà nhặt xác bạn gái của mày! Bắt Minh Vương từng làm mưa làm gió quỳ xuống xong không biết chừng tao còn trở thành người đầu tiên trong lịch sử đấy!”, gã đàn ông mặc vest cười lạnh lùng.
Lúc này, Mạc Phong cũng bật cười: “Mày là người đầu tiên ngông cuồng như vậy đấy. Và đương nhiên rồi, mày cũng là người cuối cùng!”
“Ồ! Mày làm gì được tao, nếu không phải dựa vào thanh kiếm trong tay mày thì mày cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi. Gọi mày Minh Vương là vì nể mày chứ mày tưởng mày là nhân vật tầm cỡ thật đấy à?”
“…”
Bình luận facebook