• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong (1 Viewer)

  • Chương 1416 “Hoàng Phổ Man Ngưu!”

“Ai ở gần đây vậy?”, William nhìn xung quanh khẽ quát.


Ầm!


Bỗng có tiếng ầm ầm ở phía sau bọn chúng.





Một giây sau, cơ thể của kẻ bắt Mục Thu Nghi không ngừng run rẩy. Ngay sau đó hắn nôn ra một ngụm máu tươi và cổ họng nổ tung.


“Ai?”, Mạc Phong nói giọng cảnh giác.


Hiện tại mười hai vị thần châu Âu chỉ còn lại mười người. Vừa chết một người, còn tên ma thuật sư thì đã bỏ đi từ lâu.


Mạc Phong thấy cả mười người cùng lùi về phía sau. Một luồng sát khí cuộn dâng, rõ ràng là rất mạnh.


Tiếu Nhã cũng núp sau Mạc Phong: “Không phải, người tới không phải người của em!”


“Rốt cuộc là ai?”, William gầm lên với kẻ đánh vỡ cổ họng của tên kia.



Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !



Một bóng đen đứng phía sau không chịu lộ mặt nên không ai biết rốt cuộc đó là thần thánh phương nào.


Một đấm đã có thể đập vỡ họng của một trong những tên cao thủ đỉnh nhất của tổ chức Tà Linh. Người tới chắc chắn không phải là kẻ bình thường.


Thậm chí, đến Mạc Phong cũng không thể xuất quỷ nhập thần như thế.


Chính vì vậy đến cả William cũng cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc đây là ai? Trước đây bọn chúng luôn cho rằng Mạc Phong mới là cao thủ số một Hoa Hạ. Giờ xem ra cao thủ ở đây đông như quân Nguyên.


“Ha ha! Đây là cao thủ hàng đầu của tổ chức châu Âu sao? Cũng chỉ vậy mà thôi! Thường! Thực lực quá thường! Thậm chí tới tôi còn làm biếng giết các người, chẳng có giá trị khiêu khích gì!”, một giọng nói khàn khàn từ phía sau Mục Thu Nghi vọng tới.


Họ không nhìn thấy người này không phải chỉ vì ánh sáng. Thứ nhất, mặt trăng hôm nay rất to, đèn chiếu cũng không có vấn đề gì nhưng là do kẻ kia đứng sau Mục Thu Nghi nên họ không biết rốt cuộc là người hay là ma.


Hình như xung quanh người này còn được bảo bọc bởi một lớp âm khí.


Người đàn ông đeo kính chỉ vào bóng đen và quát: “Tao không cần biết mày là ai, mau cút, đừng lo chuyện bao đồng!”


Hắn ta còn chưa nói hết câu thì đã á khẩu.


Trong nháy mắt, hắn đã đổ gục xuống đất. Hơn nữa ở cổ còn có một vết dao.


“Không…không thể nào! Không thể nào có người đạt tới tốc độ nhanh hơn mắt nhìn được!”, William từ từ lùi lại phía sau với vẻ không dám tin.


Vụt!


Làn khói đen xung quanh người kia dần biến mất. Một người đàn ông đeo mặt nạ nửa mặt đứng sau Mục Thu Nghi. Chiếc mặt nạ này được thiết kế như hình đầu lâu.


Nhìn những vết nhăn trên mặt thì người này cũng phải tầm bốn mươi tuổi. Hơn nữa còn bị mù một mắt.


“Rốt cuộc ông là ai?”, Mạc Phong chau mày, chầm giọng.


Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh lùng: “Hoàng Phổ Man Ngưu!”


“Hoàng Phổ Man Ngưu? Ông chính là Hoàng Phổ Man Ngưu sao?”, nghe thấy vậy anh không khỏi kêu lên.


Hoàng Phổ Man Ngưu chính là người mà Mạc Yến Chi và Thường Vân Sam luôn đuổi theo khi còn ở sơn trang Kiếm Nam.


Trước đó họ nói sau khi tới Giang Hải thì bị mất dấu. Có lẽ họ cho rằng gã này đã rời khỏi đây mà không ngờ hắn lại trốn ở đây lâu như vậy.


“Ồ, cậu từng nghe tên của tôi? Hiếm có đấy, tên của tôi còn được thế hệ sau ghi nhớ thì cả đời này coi như đã thành danh rồi!”, Hoàng Phổ Man Ngưu bật cười ha ha, chỉ có điều nụ cười của hắn vô cùng dữ tợn.


Nửa bên trái của khuôn mặt có dấu vết từng bị bỏng bởi lửa, nửa bên phải thì là một vết dao rất sâu.


Nụ cười của hắn chỉ có thể dùng hai từ dữ tợn để miêu tả.


Nửa bên trái cười như yêu quái, còn nửa bên phải thì giống như có một con rết đang bò.


Mạc Phong chau mày nói: “Không! Ông nghĩ hơi nhiều rồi. Tôi nghe qua tên của ông là vì có liên quan tới chuyện năm xưa, vụ hỏa hoạn đó có phải do ông phóng không?”





“Đúng vậy! Nếu không, cậu tưởng vết thương trên mặt tôi tới từ đâu? Chính là vì bị bỏng bởi trận hỏa hoạn đó. Vết dao bên phải chính là do bố cậu gây ra! Người nhà họ Mạc đều đáng chết! Đều đáng chết!”, Hoàng Phổ Man Ngưu trừng mắt tức giận.


Lúc này một tay hắn siết cổ Mục Thu Nghi với tâm trạng vô cùng kích động. Hắn không quan tâm cô có chịu nổi hay không, thậm chí có mấy lần cô gần như không thở nổi.


Mạc Phong siết chặt nắm đấm. William đứng bên cạnh khẽ hỏi: “Đây là ai vậy?”


“Kẻ địch cũ của nhà họ Mạc! Muốn đi thì giờ đưa người của ông cút đi, nếu không lát nữa sẽ khó đấy!”, anh bình tĩnh lấy từ trong túi ra một điếu thuốc và cười lạnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom