Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-175
Chương 176: Một mình xâm nhập
“Thắng hay không là do cậu nói thôi, sau một tháng cậu định bắt anh ta chuyển ra và cho anh ta từ chức sao?”, Tống Thi Vũ nói.
Mục Thu Nghi bỗng ngây người.
Cô do dự một lát. Thực ra cô đã biết rõ đáp án rồi.
Đúng vậy, sau một tháng nữa, rốt cuộc cô muốn thế nào đây?
Thực sự sẽ đuổi anh ta sao?
Trong quãng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Mạc Phong đã giúp cô xử lý rất nhiều việc, nếu như đuổi anh ấy đi thì e rằng Mục Thu Nghi sẽ là người đầu tiên cảm thấy không quen.
Mỗi sáng thức dậy là có đồ ăn, về nhà có cơm tối, chỉ cần cô chau mày là Mạc Phong đã giúp cô giải quyết mọi khó khăn.
Lúc trước Dương Thái Nhi chấp nhận bỏ ra rất nhiều tiền để Mạc Phong rời đi, cô cũng từ chối. Rốt cuộc sau một tháng thì cô nên giữ anh lại hay đuổi anh đi?
“Được rồi, đừng dằn vặt nữa, cùng lắm thì một tháng sau cậu lại ký tiếp với anh ta thôi!”, Tống Thi Vũ nhún vai khẽ cười.
Ký tiếp?
Mục Thu Nghi bỗng bừng tỉnh: “Đúng vậy! Sao mình không nghĩ ra cái cớ như vậy nhỉ?”
Tống Thi Vũ nở nụ cười ý vị khi nghe cô nói vậy.
Cái cớ sao?
Thực ra trong thâm tâm cô vẫn không muốn Mạc Phong rời đi, muốn gã ở lại nhưng lại không thể để mất thể diện của người con gái.
“Khụ khụ…ý của mình là, giữ lại anh ta thì đỡ tốn tiền thuê người nấu cơm mà?”, Mục Thu Nghi cười lúng túng.
Đương nhiên Tống Thi Vũ sẽ không nói thêm gì, cô chỉ chớp mắt cười đểu: “Tâm linh tương thông! Mình hiểu mà!”
Nói xong cô ấy đi ra ngoài, để lại Mục Thu Nghi ngồi một mình trên ghế với vẻ thẫn thờ.
Cô vừa ăn hoa quả do Mạc Phong chuẩn bị vừa nghĩ về những việc xảy ra trong thời gian qua.
Mặc dù có đôi khi gã đó rất phiền phức nhưng dường như đã trở thành thói quen trong cuộc sống của cô, có đôi khi không thấy gã thì cô lại cảm thấy như thiếu gì đó.
Nhìn đĩa hoa quả đã ăn hết, cô bỗng mỉm cười.
Lúc này trong nhà ăn.
Đám người đó cũng đã đi gần hết, chỉ còn lại Mạc Phong, An Nhiên và Giang Tiểu Hải.
“Phải rồi, anh không bị thương chứ, đám người đó hung hãn quá, người tài xế chở em đã…”, lúc này ít người nên An Nhiên mới khẽ hỏi.
Mặc dù cô ta biết Mạc Phong rất giỏi nhưng cô ta vẫn cảm thấy tò mò vì đối phương là ba sát thủ giết người không chớp mắt lại còn có cả dao.
Giang Tiểu Hải cũng nghe được ít nhiều bèn ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mạc Phong cười hời hợt: “Dạy dỗ bọn chúng một trận, sau đó giao cho cảnh sát rồi! Có điều không nên làm lớn chuyện, em thông minh vậy nên chắc sẽ hiểu!”
An Nhiên vội vàng gật đầu: “Em biết rồi, dù sao thì đám đó cũng là những kẻ di dân không nghề không nghiệp, nhỡ sau này lại gây rắc rối thì không hay!”
“Có thể đi lấy giúp anh một bát canh không? Anh thấy hơi khát…”, anh đưa bát cho An Nhiên.
Nếu là bình thường thì Giang Tiểu Hải sẽ lật đật chạy đi lấy ngay.
Nhưng dù gì cậu ấy cũng ở cùng Mạc Phong bao nhiêu năm nên hai người đường nhiên hiểu nhau, anh cố ý đẩy An Nhiên đi vì có điều muốn nói với cậu ấy, vì vậy Giang Tiểu Hải vẫn ngồi im.
Đợi An Nhiên rời đi, cậu ấy mới nói nhỏ: “Đội trưởng? Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không ạ?”
“Cậu chuẩn bị đi, sắp tới chơi một vụ lớn, có một đám sâu bọ rất đáng ghét, nếu không cho chúng một bài học thì chúng lại tưởng mình là ông trời!”, Mạc Phong gõ đũa cười lạnh lùng.
Giang Tiểu Hải ghé đầu: Anh nói là…đập tổ chức Huyết Trích Tử ạ?
“Sợ à?”
Cậu ấy bật cười: “Sợ? Giang Tiểu Hải em có mỗi cái mạng rách này, đội trưởng còn không biết con người em sao? Em chỉ chấp hành mệnh lệnh, còn lại những thứ khác không cần nghĩ!”
“Tổ chức này bắt đầu dần lớn mạnh, không trừ khử thì e rằng sẽ càng nhiều phiền phức! Cần phải diệt tận gốc nếu không lại nảy mầm thì mệt!”, Mạc Phong khoanh tay trầm giọng.
Đúng là như vậy nhưng Giang Tiểu Hải lại rơi vào im lặng.
“Đội trưởng, chuyện này gây chấn động tới đại cục, nếu phía trên mà điều tra xuống thì…”, Giang Tiểu Hải nói ra điều mình lo lắng.
Lúc này Mạc Phong lấy ra một tấm thẻ chứng nhận.
“Thẻ hành động đặc biệt! Dù chúng ta có phá thủng cả Giang Hải thì cũng sẽ có người thu dọn cho chúng ta!”, anh phất tay cười hờ hững.
Giang Hải cầm tấm thẻ hô lên đầy kinh ngạc: “Do đồn Bạch Thuẫn phát ạ?”
“Người ở dưới mái hiên thì nên cúi đầu! Chúng ta là quân nhân, lấy thân phận vệ quốc làm nhiệm vụ! Những ân oán trước đây gạt qua một bên, đăng ký với bên đó thì cậu Lý cũng dễ giải quyết mọi việc!”
Rõ ràng là Giang Tiểu Hải cũng canh cánh mãi chuyện của năm đó.
Đồn Bạch Thuẫn đã cắt toàn bộ nguồn viện trợ của bọn họ, đẩy họ tới bước phải ăn cả giun ở trong rừng.
Khi đó Mạc Phong còn nói rằng nếu để anh gặp lại Lý Phong thì anh sẽ vặn cổ anh ta!
Nhưng thời gian trôi qua.
Giờ lại đi làm dưới trướng của người ta rồi.
“Đội trưởng quả là người hào sảng, em bái phục! Thế nhưng đồn Bạch Thuẫn cũng thâm sâu khó lường, nên cũng cần chú ý, đừng để tới lúc lại bị bán đứng! Gã đó cũng chẳng phải loại lương thiện tốt đẹp gì, hai bên đều lợi dụng nhau mà thôi!", Giang Tiểu Hải khẽ nói.
Đến cậu ấy còn biết điều đó thì sao Mạc Phong lại không?
Nhưng giờ ngoài Lý Phong ra thì anh còn có thể tìm ai chứ? Đợi đến lúc cấp trên quan tâm tới Giang Hải thì e rằng đã chết rất nhiều người rồi.
Giang Tiểu Hải gãi đầu: “Đội trưởng…em từng điều tra về tổ chức này, hiện giờ thực lực của chúng mạnh hơn năm xưa rất nhiều! Có không ít sát thủ là những kẻ săn tiền thưởng thuộc ấp A nằm trong Huyết Trích Tử!”
“Một đám ô hợp mà thôi, mọi rợ thì mãi mãi là mọi rợ, dù có được độ thêm vàng thì vẫn là mọi rợ!”, Mạc Phong cười hờ hững.
Nếu là người khác nói thì Giang Tiểu Hải sẽ cho rằng họ khoe khoang nhưng Mạc Phong đã nói thì đó là sự thật.
“Dù là mọi rợ nhưng người đông thì cũng hơi rắc rối! Hơn nữa đội trưởng cũng biết em không giỏi đánh nhau, chỉ dựa vào hai người chúng ta thì có nguy hiểm không?”, Giang Tiểu Hải gãi đầu cười khổ.
Mặc dù Mạc Phong từng càn quét đám sát thủ châu Âu không chừa cho chúng một mảnh giáp nhưng điều đó không có nghĩa là anh cũng có thể ngầu như vậy ở Giang Hải. Tới khi đó không những chẳng giải quyết được việc mà khéo lại còn gây thêm phiền phức
Nhưng nếu Giang Hải không thể giúp được gì, một mình Mạc Phong xâm nhập thì quá nguy hiểm. Tới giờ rốt cuộc đối phương được trang bị cái gì, họ cũng không biết. Cứ như vậy mà đi thì có khác gì nộp mạng.
Giang Tiểu Hải nói một hồi nhưng mạc Phong chỉ thản nhiên châm thuốc.
“Đây là phân tích của cậu sao?”
Cậu ấy bỗng á khẩu không nói được gì.
Mạc Phong búng đầu cậu ấy: “Anh không hiểu, đến cả bom nguyên tử mà cậu còn biết cách tạo ra thì tại sao lại bó tay ở phương diện này nhỉ?”
Bình luận facebook