• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong (5 Viewers)

  • Chương 261-271

Hiện giờ không biết bao nhiêu người trong gia tộc Mộ Dung đang dòm ngó sản nghiệp của tập đoàn. Vì Mộ Dung Vân Long là trụ cột của cả gia tộc, Mộ Dung Trầm Chương con trai ông ta lại là nhà tài chính học ở nước Mễ.

Anh ta cũng mở mang ngành công nghiệp của gia đình Mộ Dung ở nước Mễ, dựa vào hai điểm này mà anh ta đã ngồi được vào vị trí cậu chủ nhà Mộ Dung ngay khi vừa quay về Giang Hải.

Các con cháu khác trong gia tộc có cố hết sức leo lên cũng không bò đến được vị trí cậu chủ, còn anh ta vừa về đã ngồi vững vị trí đó, nhưng giờ cả ngày chỉ trốn đi một chỗ uống rượu, không quan tâm gì đến sản nghiệp!

Đại hội cổ đông của công ty mấy lần đều không tìm được anh ta ở đâu, rất nhiều chuyện đều là do Mộ Dung Vân Long cố gắng nói đỡ cho anh ta, không ngờ gã này lại ngày một sa sút hơn!


“Con có biết là người kiểm soát được huyết mạch kinh tế của nhà Mộ Dung mới là người có tiếng nói cuối cùng hay không?”,, Mộ Dung Vân Long túm lấy cổ áo anh ta gầm lên.

Nhưng Mộ Dung Trầm Chương vẫn nằm trên mặt đất như một vũng bùn: “Nắm được huyết mạch kinh tế rồi thì sao chứ? Chẳng phải vẫn giống như bây giờ hay sao, nhiều tiền quá tiêu vào đâu?”

Ông ta vẫn luôn tự hào về con trai mình, nhưng lần đầu tiên ông ta cảm thấy con trai mình thật ngu xuẩn!

"Ngu xuẩn! Có tiếng nói thì dù con muốn làm gì cũng không ai ngăn cản con được! Đến lúc đó cho dù có kết thông gia với nhà họ Từ, chuyện về sau vẫn không phải theo ý của con hay sao?”, Mộ Dung Vân Long thở dài bất lực nói.

Để tránh cho con trai mình đi theo vết xe đổ của mình, ông ta đưa anh ta vào tầng lớp cao cấp trong công ty chính là để anh ta tạo dựng được thành tích, sau này lúc tranh đoạt quyền gia chủ mới có ưu thế hơn!

Chỉ cần có được vị trí gia chủ thì sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của kẻ khác nữa. Đàn ông có tam thê tứ thiếp là rất bình thường, nhưng tiền đề là bản thân phải có đủ thực lực đã.

Ông ta đã nói đến nước này rồi, nếu Mộ Dung Trầm Chương còn không hiểu được nữa, thì tên này thật sự vô dụng thật rồi.

Anh ta ngẩng đầu lên như hiểu ra được điều gì đó: “Bố, ý bố là, chỉ cần con nắm giữ được quyền kinh tế của nhà Mộ Dung, con sẽ có thể làm chuyện mà con muốn à?”

“Trên lý thuyết thì là như vậy!”, Mộ Dung Vân Long khoanh tay hừ lạnh: “Nắm giữ được quyền kinh tế của nhà Mộ Dung về mặt lý thuyết mà nói thì sẽ có thể làm những chuyện mà mình muốn làm. Có điều cũng vẫn phải có lề có lối. Không thể đắc tội với nhà họ Từ được. Chỉ cần con có thành tích gì đó, ông nội con chắc chắn có thể mắt nhắm mắt mở, dù sao mọi người cũng đã trải qua cả rồi!”

Mộ Dung Trầm Chương lập tức đứng lên: “Con biết rồi! Bây giờ con sẽ trở về công ty xử lý công việc ngay lập tức, trong vòng ba tháng con sẽ khiến cho tài sản của nhà Mộ Dung tăng lên gấp đôi!”

Nhìn thấy con trai đột nhiên tràn đầy khí thế, người làm bố như ông ta cũng cảm thấy được an ủi. Tuy rằng mục đích của anh ta chỉ là vì một người phụ nữ, nhưng ít ra giờ anh ta cũng đã phấn chấn lên rồi.

“Bây giờ đang có một cơ hội bày ra ngay trước mắt, phải xem xem con có thể nắm bắt được hay không rồi!”, Mộ Dung Vân Long chắp tay sau lưng mỉm cười: “Bố vừa nhận được tin cô ba nhà họ Diệp ở Bắc Khâu có thể sẽ đến Giang Hải. Nếu như con có thể xử lý được cô ba họ Diệp này, cũng xem như đã lập được công lớn rồi!”

“Nhà họ Diệp ở Bắc Khâu?”, Mộ Dung Trầm Chương đầy vẻ khó hiểu.

Chạng vạng.

Đã đến giờ tan sở, nhưng Mục Thu Nghi vẫn ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào những biến động của thị trường chứng khoán.

Chỉ trong một buổi chiều, nó đã giảm tới năm điểm, hơn nữa một thế lực bí ẩn cũng tràn vào thị trường chứng khoán, mua lại cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã một cách ác ý, rồi bán chúng với giá rẻ mạt.

Đó là chiến thuật hại đối phương một nghìn, tự hại mình tám trăm. Đối phương bỏ ra mười triệu tệ nhưng tạo ra sự ảnh hưởng khiến Mục Thu Nghi thiệt hại cả trăm triệu.

Một tỷ tệ đầu tư lúc ban chiều giờ đã lỗ hơn hai trăm triệu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tập đoàn Kim Tư Nhã có thể bị sụp đổ trong vòng một tháng.

Trịnh Nghiên đã quá quen thuộc với công ty, cô ta biết ngay điểm yếu nhất của tập đoàn là năng lực của nó, thậm chí cô ta đã tính toán đến bước tiếp theo Mục Thu Nghi sẽ đi như thế nào!

Ngoài việc liên tục chi tiền để bình ổn thị trường, dường như cô đã không còn cách nào khác.



Nếu cứ chờ thị trường chứng khoán giảm xuống mức đóng băng, tập đoàn Kim Tư Nhã cũng sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản.

“Làm sao bây giờ... Ai có thể giúp mình được!”, Mục Thu Nghi nghẹn ngào nói, hai tay ôm đầu.

Két...

Lúc này cánh cửa bị đẩy ra.

Một bàn tay từ bên ngoài thò vào, anh ta đang cầm một hộp trái cây.

"Vợ ơi! Anh đến rồi đây!”

Bên ngoài truyền tới một giọng nói bỉ ổi.

Mục Thu Nghi ngẩng đầu nhìn Mạc Phong, cô cũng không nói gì, chỉ xoa xoa huyệt thái dương: “Tan làm rồi, anh không về mà còn ở đây làm gì?”

"Em còn nói được nữa à, cả cái công ty này chỉ có em và phòng bảo vệ còn đang làm việc, anh chẳng lên đây xem thì sao!”, Mạc Phong mở hộp hoa quả ra, dùng tăm lấy một miếng lên: “Há miệng nào, anh đút cho em ăn!”



"Đừng làm phiền tôi, bây giờ tôi đang phiền lắm đây! Anh ra ngoài đi!”, Mục Thu Nghi cau mày trầm giọng nói.

Nhưng đúng lúc cô vừa mở miệng, Mạc Phong đã nhét thẳng quả dâu vào miệng cô.

"Có ngọt không?”

Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh, miệng không ngừng nhai: “Anh ... khá ngọt!”

“Ăn thêm miếng nữa!”, Mạc Phong lấy tăm cắm vào miếng dâu và đút cho cô.

Lúc này, ánh mắt anh bất chợt rơi vào màn hình máy tính: "Những đường màu xanh xanh đỏ đỏ này là cổ phiếu đúng không?”

Nhìn chung, những người không chơi cổ phiếu có thể nhận ra đây là cổ phiếu đã là khá lắm rồi. Dù sao thì Mục Thu Nghi chuyên về tài chính nên cô hiểu rất rõ về cổ phiếu. Cô từng kiếm được nhiều tiền từ việc kinh doanh cổ phiếu, và sau đó trở thành người khởi nghiệp của công ty này!

"Được rồi, đồ tôi cũng đã ăn rồi, anh đi ra ngoài đi! Lát nữa tôi về!”, Mục Thu Nghi xoa xoa thái dương thở dài nói.

Mạc Phong chỉ vào đường màu đỏ và nói nhẹ nhàng: “Đường này cứ liên tục đi xuống, nó đại diện cho công ty sao?”

Dù không hiểu về chứng khoán nhưng anh đã nhìn ra ngay mấu chốt của vấn đề.

Mục Thu Nghi xoa xoa thái dương, khẽ lắc đầu: “Trịnh Nghiên giờ đã đầu quân cho nhà họ Châu rồi! Kể từ sáng sớm nay thị trường cổ phiếu đã dao động không yên, liên tục sụt giảm. Tôi đã sắp không thể khống chế được cục diện nữa rồi! Vốn lưu động của công ty đã đập vào đó hết, nếu còn đập vào nữa, tôi chỉ có nước bán công ty đi thôi. Bên phía châu Âu có rất nhiều nhà xưởng vì quanh năm hợp tác với Trịnh Nghiên, đột nhiên Trịnh Nghiên rời đi mà rơi vào cảnh bị tê liệt! Tôi thực sự sắp không trụ được nữa rồi!”
1627724878737.png

Chương 264: Làm ngược lại

“Họ cố tình dụ em đổ tiền của công ty vào thị trường chứng khoán, vậy thì em sẽ tương kế tựu kế!”, Mạc Phong một tay chống má, ra vẻ chỉ đường dẫn lỗi: “Nâng cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã lên gấp mấy lần giá thông thường!”

"Cái gì ...", Mục Thu Nghi đứng lên nhìn Mạc Phong kêu lên: "Anh điên rồi sao? Vốn dĩ tiền đã ngày càng căng rồi, tiếp tục chi ra cũng chỉ có thể duy trì được khoảng một tháng nữa thôi, anh lại còn muốn nâng giá cổ phiếu rồi thu mua lại, như thế chúng ta không chống đỡ nổi nửa tháng nữa đâu!”

Phương pháp này khá rủi ro, hơn nữa số tiền cược đặc biệt lớn, nếu đối phương không mắc câu thì chẳng khác nào mất cả chì lẫn chài.

Mạc Phong duỗi tay ra mỉm cười nói: “Một tháng sau cũng là chết, nửa tháng sau cũng là chết. Có chết sớm hay muộn cũng chết. Thử đánh cược một phen, chưa biết chừng thực sự có thể xoay chuyển được tình thế!”



"Nhưng mà ... mạo hiểm quá! Doanh thu của công ty hiện tại hơi eo hẹp. Nếu làm như vậy, chưa biết chừng các phương diện khác sẽ phát sinh vấn đề, đến lúc đó không thể lo được nữa!”

"Vậy thì đi mượn tiền! Lấy tập đoàn Kim Tư Nhã ra cá cược rồi vay năm tỷ tệ!”

Mục Thu Nghi nhìn anh chằm chằm: “Anh đang nghiêm túc đấy à?”

“Em nghĩ sao?”, Mạc Phong nhướng mày cười xấu xa.

Nghe ra có vẻ phù phiếm, nhưng những gì anh nói quả thực là những lời nói thật lòng.

“Nhưng… lỡ mất tất cả thì sao… nếu không lấy được năm tỷ tệ thì phải làm sao…”, cô cúi đầu như một đứa trẻ, hai tay ôm đầu nằm gục trên bàn.

Mạc Phong ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô: “Không sao ... Anh nuôi! Nếu như ở trước mặt em là núi đao biển lửa, anh cũng sẽ che chở cho em. Chỉ cần có anh ở đây, anh tuyệt đối không cho phép kẻ khác ức hiếp em! Người phụ nữ của anh thì anh thương!”

Lần này Mục Thu Nghi không cố gắng thoát ra, mà là vươn tay ôm lấy anh: “Anh có chắc là thật sự có thể làm được không?”

“Đánh cược một phen đi, không thử làm sao biết được kỳ tích khó thế nào!”, Mạc Phong nhún vai, tủm tỉm cười.

Bảy giờ tối.

Trịnh Nghiên vội vàng lái xe đến công ty nhà họ Châu.

Châu Nhược Niên đã đợi sẵn trong văn phòng, vừa bước vào cô ta đã ném túi xách lên ghế sofa.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”, vẻ mặt Trịnh Nghiên kinh ngạc nói.

Châu Nhược Niên đang ngồi trước máy tính, xoay máy tính xách tay chỉ vào cổ phiếu trên đó mỉm cười: “Nhìn xem, chủ cũ của cô đang chơi trò gì vậy? Vốn dĩ cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã là từ năm trăm một cổ phiếu, cố tình dùng tiền để tăng giá lên năm nghìn một cổ phiếu. Rất nhiều dân chơi cổ phiếu đều tù mù cả rồi!”

Đừng nói là các nhà đầu tư cổ phiếu, ngay cả một tên cáo già như Châu Nhược Niên cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao!

Hành động này gọi là tự hại mình phải không nhỉ?

Vào lúc công việc kinh doanh không tốt, hầu hết các doanh nghiệp sẽ chọn cách hạ giá, bán nhiều lãi nhỏ nhưng quay vòng nhanh để giảm lỗ.

Nhưng rõ ràng lúc này đang kinh doanh không tốt, cô ta vẫn tăng giá, điều này chẳng phải đang đẩy bản thân vào ngõ cụt hay sao?

Trịnh Nghiên nhìn thấy sự biến động bất thường của thị trường chứng khoán, liền cảm thấy tức cười nói: "Con ngu Mục Thu Nghi đang làm gì vậy? Bây giờ cổ phiếu sắp rớt đến đáy rồi. Rõ ràng phải theo phương pháp ổn định thị trường bằng cách ném tiền vào, may ra có thể chống đỡ được khoảng một tháng. Bây giờ làm như vậy, tôi nghĩ không đến ba ngày là tập đoàn đó sẽ bị cô ta chơi cho phá sản thôi!”

Ba ngày đủ để làm cho Mục Thu Nghi mất đi hàng tỷ tệ!


Cho dù vay tiền, nếu không trả đúng hạn cũng sẽ bị ngân hàng kiện ra tòa, vài tỷ thôi cũng đủ khiến cô ngồi tù mọt gông rồi!

"Thông báo cho các ngân hàng lớn! Toàn bộ cho vay, nếu tôi đoán không nhầm, bây giờ Mục Thu Nghi chắc hẳn đang muốn vay một số tiền lớn! Tuy rằng tôi không hiểu rốt cuộc cô ta muốn làm gì với việc tự hại bản thân này, nhưng nếu như đã trở thành kẻ địch của nhau, vậy thì tôi cũng tuyệt đối sẽ giẫm cô ta dưới chân để cô ta không bò lên được. Đây chính là kết cục của việc chống đối với tôi!”, Trịnh Nghiên cong môi lên, cười một cách quái dị.

Nụ cười này rất lạnh lùng, ngay cả Châu Nhược Niên ở bên cạnh cũng không khỏi trở nên cảnh giác.

Mặc dù người phụ nữ trước mặt chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng sự chín chắn và thủ đoạn đã vượt qua những phụ nữ bình thường.

Thậm chí, ông ta còn lo lắng nếu cứ như thế không biết nhà họ Châu có bị người phụ nữ này bày mưu tính kế hay không, vì vậy một mặt ông ta hợp tác với cô ta, mặt khác cũng càng đề cao cảnh giác hơn.

Nếu đúng như Trịnh Nghiên đoán, Mục Thu Nghi giờ không chỉ vay nợ mà còn vay nặng lãi nữa!

“Tôi đã liên hệ với các ngân hàng lớn ở Giang Hải rồi. Cô ta muốn vay tiền, tôi cũng đã tăng tiền lãi lên rồi!”, Châu Nhược Niên khoanh tay mỉm cười nói.

Nhưng Trịnh Nghiên lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn ông ta: “Ông nâng lãi lên thì ông bảo cô ta vay tiền kiểu gì? Nói với ngân hàng cho cô ta vay với lãi suất 0%, để cô ta vay càng nhiều càng tốt!”

Dù sao Mục Thu Nghi cũng là chủ cũ của cô ta, phải thù hận như thế nào cô ta mới đưa Mục Thu Nghi vào chỗ chết như vậy chứ?

Lúc này tại tập đoàn Từ Thị.

Từ Giai Nhiên vẫn dựa vào bên cửa sổ, tay cầm ly rượu vang cười tủm tỉm: “Tên này từ sáng đến tối mà không làm ra chuyện gì đó kỳ quặc thì chắc mình cũng có chút không quen mất!”

Rõ ràng, cô ta cũng biết việc làm của Mục Thu Nghi, và cô ấy cũng không thể hiểu được.

Nhưng Mục Thu Nghi vẫn luôn được coi là trưởng thành chín chắn trong giới kinh doanh, làm sao lại có thể dùng đến chiêu thức tự hại mình như vậy chứ?

Thế chẳng khác nào tự làm hại mình, làm trò cười cho người khác hay sao?

Nếu cô ta đoán không sai, chắc chắn Mạc Phong là người bày mưu tính kế ở phía sau.

Nhưng điều khiến Từ Giai Nhiên không thể hiểu được là trước đây em em anh anh, giờ nghĩ ra chiêu này chẳng phải là đang hại Mục Thu Nghi sao?

Hoặc là họ thực sự có hiềm khích với nhau, hoặc là đang chơi chiêu trò cao siêu nào đó.

“Thật là tò mò, rốt cuộc gã này còn có chiêu gì chưa sử dụng không nhỉ? Mình hơi nóng lòng muốn biết rồi đấy!”, Từ Giai Nhiên khoanh tay cười xấu xa.

Biệt thự Nam Sơn.

Mạc Phong đang nấu ăn trong bếp, còn Mục Thu Nghi thì nằm trên ghế sofa xem TV, có vẻ như anh hoàn toàn không lo lắng gì về chuyện khoản nợ hàng tỷ tệ kia.

Chỉ có Tống Thi Vũ ôm laptop gõ cực nhanh.

"Này? Thu Nghi, sao sổ sách của công ty mình đột nhiên có thêm năm tỷ tệ vậy? Còn nữa, biến động thị trường chứng khoán lớn như vậy mà cậu cũng không để tâm chút nào sao?”, cô ấy ngồi cạnh bàn và hỏi đầy ngạc nhiên.

Mục Thu Nghi một tay ôm khoai tây chiên, một tay ôm đầu xem phim TV: "Mặc kệ đi, sống cho hiện tại đã, vui vẻ mới là quan trọng nhất”.

Tống Thi Vũ không khỏi nhíu mày. Sao cái giọng điệu này nghe giống với ai đó thế nhỉ?

Mạc Phong bưng đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp: “Mau ăn cơm thôi! Hôm nay anh làm món tôm chiên cho các em ăn, mau nếm thử đi!”

"Nói! Anh đã chuốc cho Thu Nghi bùa mê thuốc lú gì hả? Trước đó cô ấy nhìn thấy thị trường chứng khoán hơi có chút rục rịch là kêu than ai oán, giờ thị trường chứng khoán sắp sụp đổ rồi, vậy mà hôm nay còn có thể thảnh thơi ngồi xem TV! Rốt cuộc anh đã làm gì với cô ấy hả?”, Tống Thi Vũ nhấc chiếc bút cầm trong tay lên chỉ về phía anh, vặn hỏi.
"Sống ở hiện tại không tốt hay sao? Lẽ nào cô muốn nhìn thấy cô ấy ngày nào cũng cau có mặt mày, buồn bã không vui?”, Mạc Phong cởi tạp dề ra, cười tủm tỉm.

Nghe những gì anh nói, Tống Thi Vũ đột nhiên không biết phải phản bác lại như thế nào.

Trước đây, Mục Thu Nghi nổi tiếng là một người nghiện công việc trong công ty, sau khi trở về nhà, nửa đêm cô vẫn còn giải quyết công việc .

Là một người bạn thân thiết của Mục Thu Nghi, đương nhiên Tống Thi Vũ thấy thế cũng rất xót bạn, nếu cô ấy có thể có một cuộc sống hạnh phúc hơn, Tống Thi Vũ chắc chắn cũng sẽ rất vui, nhưng cô ấy cũng không thể như thế này được. Vào lúc công ty đang rối ren, cô ấy lại lựa chọn thư giãn?

"Nhưng ... cũng không thể lựa chọn tận hưởng cuộc sống vào lúc này chứ? Anh có biết hậu quả của việc cổ phiếu chạm đáy sẽ như thế nào không? Hiệp hội Thương mại Quốc tế sẽ loại bỏ tên công ty chúng ta! Nếu bị loại bỏ, toàn bộ công ty sẽ thực sự bị hủy hoại!”, Tống Thi Vũ khoa tay múa chân nói.


Cô chỉ là giám đốc sáng tạo của công ty, nhưng bây giờ cô đang lo lắng cho tương lai của cả tập đoàn.

Mục Thu Nghi ngồi dậy từ trên ghế sofa, đặt đống đồ ăn vặt trên tay xuống cười khúc khích nói: "Mình cũng đã nghĩ kỹ rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng thua, vậy thì chúng ta sẽ đánh một canh bạc lớn!”

"Đúng vậy, có liều mới thắng được mà! Biết đâu thị trường chứng khoán sẽ tăng trở lại!”, Mạc Phong nhún vai mỉm cười.

Kiểu kẻ tung người hứng này rõ ràng là một sự phối hợp ngầm mà.

"Tôi không thể chịu đựng nổi hai người nữa! Thu Nghi, có phải cậu đã tìm ngân hàng để vay không?”, Tống Thi Vũ trầm giọng nói, hai tay nắm lấy cánh tay của Mục Thu Nghi.

Trong tài khoản bỗng chốc có thêm hơn năm tỷ tệ, đây không phải là một số tiền nhỏ, trước đây dù có thiếu tiền thế nào thì cũng không thể vay một lúc năm tỷ tệ được, như vậy sau này phải có bao nhiêu tiền mới trả hết được, nếu không trả được thì hậu quả sẽ càng không thể lường trước được!

Mục Thu Nghi kéo ghế đẩu ngồi xuống, khẽ gật đầu thở dài: "Đúng vậy, nếu không có đủ tiền thì lấy gì để chơi với họ đây?”

"Nhưng ... cậu có bao giờ nghĩ rằng nếu không trả được tiền thì sẽ ra sao? Cậu sẽ phải hầu tòa, sẽ bị kết án tù chung thân đó!”

Nếu không trả nổi khoản vay hơn năm tỷ tệ, nhẹ nhất cũng sẽ bị tước đoạt vĩnh viễn quyền chính trị.

Không khác gì việc tự đâm thủng thuyền không chừa bất kỳ đường lui nào.

Mạc Phong cũng ngồi vào bàn và cười hờ hững: "Sự việc vẫn chưa chắc chắn mà, đừng có kết luận sớm như thế, biết đâu người thua sau này lại không phải chúng ta thì sao?”

"Vốn dĩ thị trường chứng khoán một ngày chỉ tổn thất một vài triệu, giờ bỗng nhiên bị mấy người đẩy mức tổn thất lên đến năm sáu trăm triệu. Sao hả? Sống không được tốt hả, tại sao lại phải làm như vậy?”, Tống Thi Vũ vỗ bàn và nói không mấy vui vẻ: “Thu Nghi đi lên tầng với mình, mình có chuyện cần nói với cậu!”

Mục Thu Nghi còn đang ăn thì bị kéo thẳng lên trên tầng: “Ấy, Thi Vũ, cậu chậm một chút xem nào…”

Toàn bộ sảnh tầng một chỉ còn lại một mình Mạc Phong.

“Có những món nợ ân tình rồi cũng sẽ phải trả mà thôi!”, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười tự mãn.

Anh gửi đi một tin nhắn văn bản đến một số điện thoại nước ngoài trên điện thoại di động của mình.

Trong một căn biệt thự ở một trang viên nhỏ tại Angeles của nước Mễ.

Một ông già tóc bạc đang xem bóng đá trong phòng khách.

“Ông chủ, ông có một tin nhắn ạ!”, người hầu nói bằng tiếng Anh lưu loát.

Ông cụ ngồi trên ghế sofa thậm chí không thèm quay đầu lại, hai mắt không ngừng theo dõi trận đấu trên TV: "Chuyền! Chuyền nhanh đi! Sao thằng ngốc Barcelote này chạy theo quả bóng mà không chuyền đi chứ?”

Một lúc lâu sau, ông cụ lắc đầu bất lực, xem ra đội bóng mà ông ta ủng hộ đã thua.

"Sao cậu vẫn còn ở đây?”

Người hầu cung kính đưa điện thoại di động bằng hai tay: "Ông chủ, ông có một tin nhắn từ Hoa Hạ gửi đến!”

"Hoa Hạ? Tin nhắn rác của Hoa Hạ bây giờ xuyên quốc gia rồi sao?”, ông cụ gằn giọng.



Ông ta cầm điện thoại mở ra xem và chợt đứng phắt dậy: “Đồ ngu này! Sao giờ cậu mới nói cho tôi biết? Nếu như đắc tội với thượng đế thì cậu chịu trách nhiệm nhé!”

“Thượng…thượng đế?”, người hầu gãi đầu đầy nghi hoặc, dường như cậu ta không biết rốt cuộc ông ta đang nói cái gì.

Biệt thự Nam Sơn ở Giang Hải.

Ăn xong, Mạc Phong thu dọn hết bát đũa vào bếp.

Lúc này điện thoại di động trong túi anh vang lên. Anh đặt điện thoại di động kẹp giữa cổ và vai.

"Ai đó? Có gì nói mau đi, tôi đang rửa bát!”

Giọng nói đầu dây bên kia run lên đầy phấn khích: "Thượng…thượng đế phải không? Tôi là Bazart, nô bộc của cậu đây!”

"Tôi đã nói với ông rồi, đừng có gọi tôi là Thượng đế nữa. Bên chỗ chúng tôi không sùng bái Thượng đế, hơn nữa ông cũng không phải là nô bộc gì cả, chúng ta là bạn bè!”

"Không dám, trong lòng tôi cậu giống như một vị thần vậy! Nghe nói cậu gặp rắc rối, cần tôi làm gì sao?”

Có thể nhiều người chưa từng nghe nói đến Bazart, nhưng chắc chắn ông ta là một nhân vật nổi tiếng của nước Mễ, được mệnh danh là cha đẻ của ngành tài chính và tài chơi cổ phiếu cực đỉnh. Nhiều người cho rằng liệu ông ta có phải là người trong cuộc hay không mà mua cổ phiếu gì thì cổ phiếu đó liền tăng mạnh.

"Cũng không cần ông phải làm gì cả. Đã lâu không gặp ông rồi, không biết sức khỏe của ông thế nào. Hay là đến Hoa Hạ đi, tôi mời ông ăn cơm?”, Mạc Phong vừa rửa bát vừa nói.

Lý do tại sao Bazart này đối xử với anh một cách tôn trọng như vậy là vì anh đã từng cứu mạng ông ta.

Lúc đó ở nước Mễ xảy ra một vụ nổ súng, hình như nó nhắm thẳng vào ông ta, danh hiệu “Thần chứng khoán” cũng chỉ do người khác phong cho ông ta thôi, đương nhiên không phải lần nào bán cổ phiếu cũng kiếm được.

Có một lần bị nhầm lẫn, rất nhiều người đã cùng chơi cổ phiếu với ông ta đều đã bị tán gia bại sản vào cái lần đó.

Mạc Phong đã giúp ông ta trong sự cố đó, kể từ đó Bazart mới gọi anh là Thượng đế.

Ông ta đã nhiều tuổi rồi mà cứ nhất mực gọi anh là Thượng đế, điều này làm anh rất khó xử.

Vốn dĩ anh cũng muốn khiêm tốn một chút nhưng người ta lại không cho anh cơ hội.

Bazart nghe vậy, giọng nói hưng phấn đến run lên: "Thượng đế muốn mời tôi đi ăn tối? Tôi sẽ lập tức đặt vé máy bay đến Hoa Hạ luôn. Phải rồi, cậu ở chỗ nào Hoa Hạ vậy?”

“Giang Hải!”, Mạc Phong thản nhiên nói.

Anh hàn huyên vài câu đơn giản với ông ta rồi cúp máy.

Ngoài cửa.

Trong phòng đọc sách nhỏ.

Tống Thi Vũ đã ra sức thuyết phục Mục Thu Nghi gần một tiếng đồng hồ rồi.

Trước lúc ăn cơm đã khuyên rồi, ăn cơm xong vẫn còn ra sức truyền bá tư tưởng.

"Thu Nghi, cậu lại còn hùa theo anh ta làm bừa à? Cậu xem trên mạng bây giờ đi, dân chơi cổ phiếu đã lần lượt bán bớt cổ phiếu đi rồi. Một buổi tối thôi là đủ khiến cậu phải bù lỗ gần một tỷ tệ đấy! Lẽ nào cậu còn không nhìn rõ sự thực hay sao?”

Nhưng Mục Thu Nghi vẫn hờ hững lắc đầu: "Nếu như mình đã quyết định sẽ cùng anh ta đặt cược một lần thì sẽ không quay đầu lại nữa đâu!”

"Cậu thực sự nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu như gã đó chơi cậu thì phải ngồi tù đó cưng!”, Tống Thi Vũ thở dài.

Tuy rằng cô biết Mạc Phong thỉnh thoảng làm việc gì vẫn rất đáng tin, nhưng trò đùa lần này quá lớn, sao có thể chỉ dựa vào sức của một người để lật ngược tình thế được đây?

Lần này là do toàn bộ dân chơi cổ phiếu bán cổ phiếu của Tập đoàn Kim Tư Nhã đi một cách ác ý, trừ khi có thể khiến những người này chủ động thay đổi suy nghĩ, nếu không thị trường chứng khoán sẽ tiếp tục sụp đổ.

Nếu cứ theo phương thức tung tiền để ổn định thị trường chứng khoán, tập đoàn Kim Tư Nhã nhiều nhất sẽ tuyên bố phá sản sau đó một tháng, nhưng ít nhất Mục Thu Nghi vẫn có thể giữ trong tay hơn một tỷ tệ để chờ đến ngày ngóc đầu trở lại.

Nhưng theo phương pháp của Mạc Phong, nếu thua, họ không chỉ thực sự tán gia bại sản, mà còn phải đối mặt với món nợ khổng lồ, cuối cùng dẫn đến kết cục phải ngồi tù chung thân.

"Được rồi, đừng có cau có như vậy nữa. Sau khi được tên đó đả thông tinh thần, mình cảm thấy ăn chút đồ vặt, xem ti vi, cuộc sống như vậy thực sự rất tốt, ngược lại với thời gian trước mình cứ luôn phải sống trong sự nơm nớp sợ hãi. Cho dù tiền chất đầy nhà, mình cũng vẫn luôn lo lắng một mắt xích nào đó sẽ xảy ra sai sót, lúc nào cũng phải sống giữa cái ‘dám’ và cái ‘không dám’, thực sự rất mệt mỏi!”, Mục Thu Nghi gục đầu thở dài.

Ai biết được câu chuyện buồn đằng sau vẻ đẹp rực rỡ này là gì?



Khi bạn thành công phát đạt, người ta đều gọi bạn một câu cô Mục, nhưng lúc bạn không còn gì cả, có những người đi ngang qua bạn cũng sẽ vờ như không quen biết.

Tống Thi Vũ khẽ gật đầu: “Không sao cả, cho dù thế nào thì hai chị em chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt!”

"Được rồi ... bất kể thế nào, hai chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt!”

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Sau một đêm, thị trường chứng khoán giống như Mạc Phong đã ước tính, nó đã rơi vào tình trạng sụp đổ.

Vì vậy, các sản phẩm của tập đoàn Kim Tư Nhã không được bán được ở Hoa Hạ hay châu Âu, thậm chí nhiều thương gia đã đưa chúng xuống khỏi kệ.

Đôi khi khi cuộc sống đè nén bạn đến mức không thể thở nổi, bạn càng bật dậy mạnh mẽ hơn!

Mỗi lần tưởng như đi vào ngõ cụt sẽ luôn có cơ hội sống sót.

Sáng sớm, khi đến công ty, ngoài cửa đã chật cứng người, bao gồm cả nhân viên công ty, và cả ... người nhà họ Trần!

“Cậu ba, mấy người đến đây làm gì?”, Mục Thu Nghi bước tới nhìn đám đông và kêu lên.

Trần Thắng Thiên kéo người nhà đi khắp nơi, còn liên kết với một nhóm đông đảo con cháu nhà họ Trần chặn ở cửa, ngay cả người của công ty cũng không vào được.

"Chúng tao ở đây làm gì? Đương nhiên là tới tìm mày tính sổ rồi! Trước đây bảo mày giao lại công ty cho chúng tao lo liệu thì mày không đồng ý, giờ mày lại tự mình hủy hoại công ty, như thế là ý gì hả?”

Dường như họ cũng biết về sự sụt giảm của thị trường chứng khoán, sợ rằng sau khi tập đoàn Kim Tư Nhã sụp đổ sẽ đe dọa đến lợi ích của nhà họ Trần, nên họ liền chạy đến đây để hỏi tội cô.

Mục Thu Nghi khoanh tay cười nhạt: “Cậu ba, ý của cậu là gì? Công ty là của cháu. Cháu cũng chịu trách nhiệm về cách hoạch định tương lai của công ty. Không đến lượt cậu khua chân múa tay ở đây!”

"Hừ! Giờ công ty đúng là của mày thật! Nhưng đây có thể coi là cơ nghiệp của nhà họ Trần chúng tao. Vốn dĩ công ty đã sắp phát triển ổn định rồi, nhưng mày lại cứ muốn tăng giá cổ phiếu lên. Bây giờ thì hay rồi, mất tất cả rồi phải không? Tao không quan tâm. Công ty này thuộc về nhà họ Trần và mọi người đều có cổ phần. Trước khi công ty phải đem hết tiền đi bù vào, theo tao thấy phải mau chóng chia chác đi!”

"Đúng vậy, nếu chỉ vài ngày nữa thôi, có khi cả tòa nhà này cũng phải bán đi ấy chứ, vậy thì chúng ta chẳng vớt vát được lợi lộc gì rồi!”

"Dù sao công ty này cũng sắp sập rồi, để cả nhà chia nhau càng sớm càng tốt đi. Còn về chuyện mày làm công ty sụp đổ, chúng tao cũng sẽ không so đo nữa!”

Mạc Phong lúc này mới dừng xe, anh từ bên ngoài đi vào, từ rất xa đã nghe thấy tiếng đám người đang la hét.

Làm sao lại có cảm giác Chư Bát Giới đang ép Đường Tăng phân chia hành lý thế nhỉ?

"Này? Nhiều người tụ tập ở đây như vậy, cẩn thận tôi gọi điện thoại báo cảnh sát các người tụ tập đông người làm loạn đấy nhé!”, anh chỉ vào đám người này hừ giọng nói.



Sự thù địch của Trần Thắng Thiên đối với Mạc Phong là lớn nhất, trong trang viên của nhà họ Trần lần trước, hai người đã cãi nhau nảy lửa rồi.

"Ha ha, cái tên ăn bám nhà mày, hóa ra vẫn còn ở đây à? Có điều tao khuyên mày một câu là mày mau đi đi, dựa vào người phụ nữ này đã không còn tiền đồ gì nữa rồi. Hay là tao giới thiệu cho mày mấy bà cô giàu có nhé, tuy rằng đã hơi lớn tuổi, tầm bảy mươi mấy tuổi gì đó, nhưng nhìn mày trẻ trung, sức lực dồi dào như vậy, một tháng kiếm ba bốn mươi nghìn tệ cũng không thành vấn đề đâu!”, ông ta nhìn Mạc Phong và cười đầy bỡn cợt.

Mạc Phong nhún vai, nhếch mép cười nói: "Thật ra tiền hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi thích mấy người lớn tuổi hơn thôi!”

"Anh...", Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh, tức giận giậm chân.

"Ha ha ha ha! Mày thấy rồi chứ, tường đổ người ta thi nhau xô đẩy, bây giờ mày chỉ có một thân một mình! Ngay cả nó cũng không đứng về phía mày nữa rồi!”, nụ cười của Trần Thắng Thiên phải nói là vô cùng rạng rỡ.

Mạc Phong đứng ở bên cạnh búng đầu ngón tay, một cây kim bạc nhỏ vụt ra: “Cười điên cuồng như vậy, cũng không sợ cắn phải lưỡi à?”

Bất chợt.

Trần Thắng Thiên cảm thấy đầu lưỡi của mình tê dại, hoàn toàn không có cảm giác gì cả.

"Tôi…tôi…đầu lưỡi…không cử động được…”

Mọi người đều nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái.

Đúng lúc này, Mạc Phong cầm điện thoại di động đi tới gần Mục Thu Nghi: “Em có điện thoại này, em bắt máy đi!”

"Không nghe! Không phải anh thích người lớn tuổi sao? Sao anh không đi mà tìm đi?”, Mục Thu Nghi quay đầu sang một bên, tức giận nói.

Nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của cô, Mạc Phong nhếch mép cười, anh bắt máy rồi đặt vào tai cô: “Ngoan nào, nghe điện thoại trước đi rồi hãy nói!”

"Ai đó, tìm tôi sao lại phải gọi vào máy anh?”

Cô cầm điện thoại, trầm giọng nói: "Alo! Ai đó?”

"Xin chào cô Mục, tôi là Bazart, tôi muốn mời cô đi ăn tối. Tôi biết lời mời của tôi hơi mạo muội, nhưng mong cô hãy đồng ý!”

Mục Thu Nghi sững sờ một lúc.

Mặc dù cô ấy không phải là một thiên tài đầu cơ chứng khoán, nhưng cô ấy cũng từng được nghe nói đến ‘Thần chứng khoán’ khi cô học tài chính.

Tiếng Hoa Hạ của người đó thậm chí còn lưu loát hơn của cô, có thật đó là Bazart không?

"Mạo danh người khác là vô đạo đức đó!”

Đầu dây bên kia vội hốt hoảng xua tay nói: "Không, không, không, tôi thật sự là Bazart. Tối hôm qua tôi đã bay từ nước ngoài tới Hoa Hạ. Nếu cô Mục rảnh, trưa nay cô có thể ra ngoài gặp mặt được không?”

Mục Thu Nghi bắt đầu do dự.

Thần chứng khoán Bazart là một huyền thoại trong giới tài chính, gần như ông ta cược mười phải trúng đến chín, phải thừa nhận rằng ông ta thực sự có tài trong lĩnh vực tài chính.

Nhân vật như vậy từ lâu đã có tài sản cả hàng trăm tỷ, làm sao có thể đặc biệt đến Giang Hải mời cô đi ăn tối, lại còn cư xử rất lịch sự, sợ không hẹn được Mục Thu Nghi ra ngoài gặp mặt.

Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mạc Phong và nói: “Lại là chuyện tốt mà anh làm đó hả?”

"Anh không biết gì cả, có điều người ta đã từ tận xa xôi chạy đến đây, hay là cứ ra ngoài gặp ông ta xem sao. Ông ta lớn tuổi rồi mà còn đến Hoa Hạ, nếu như đến đây công cốc thì trở về rất mất mặt đó!”, Mạc Phong dang tay cười như không.
Mục Thu Nghi không khỏi cau mày.

Có người từng bỏ ra năm mươi triệu tệ để mời ‘Thần cổ phiếu’ Bazart đi ăn, nhưng ông ta không đồng ý.

“Anh có chắc là mình không đùa không?”, cô trừng mắt nhìn Mạc Phong, lông mày hơi cau lại, vẻ mặt tức giận nói.

Nếu đúng là có thể tùy tiện mời được cả ‘Thần cổ phiếu’ thì gã này rốt cuộc có lai lịch khủng khiếp đến như thế nào đây?

Mạc Phong cười hờ hững: “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, anh cần thiết phải nói giỡn sao? Nếu như em không đi thì anh bảo ông già đó quay về là được”.

Điều này khiến Mục Thu Nghi không nói nên lời.

‘Thần cổ phiếu’ là ‘đệ’ của anh hay sao?



Mà anh có thể gọi đến thì đến, bảo đi thì đi? Như thế cũng mất oai quá!

"Đi! Ai nói là tôi không đi chứ! Nhưng nếu anh nói dối tôi, nói cho anh biết là anh sẽ chết chắc đó!”, đôi mắt đẹp của Mục Thu Nghi đột nhiên trở nên dữ tợn hơn.

Có điều đó chỉ là làm bộ hung dữ vậy thôi.

Cô lại cầm máy lên, đầu dây bên kia không hề cúp máy: "Thế này đi, chúng ta hẹn nhau lúc mười giờ ở nhà hàng Hải Cảng nhé!”

"Được rồi, cô Mục, giờ tôi chuẩn bị đến gặp cô đây!”

Một câu hỏi một lần nữa lại xuất hiện trong đầu Mục Thu Nghi, đây có thực sự là ‘Thần cổ phiếu’ hay không? Coi bộ ông ta cũng gần gũi quá mức rồi!

Sau khi cúp điện thoại, cô quay đầu lại, đôi lông mày xinh xắn dãn ra, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn Mạc Phong: “Về nhà rồi tôi sẽ xử lý anh!”

"Hay là anh chuẩn bị sẵn một cây roi nhỏ? Buổi tối anh đến phòng em hay em đến phòng anh đây?”, Mạc Phong nhếch mép cười cợt nhả.

Hai người chọc ghẹo nhau vài câu rồi Mục Thu Nghi mới thu dọn đồ chuẩn bị về nhà thay quần áo, ‘Thần cổ phiếu’ Bazart là đàn anh trong giới tài chính, cô là đàn em, chắc chắn không được kênh kiệu đến muộn.

Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.

Đang giờ làm việc mà tổng giám đốc lại rời đi.

"Này? Thu Nghi, cậu đi đâu đấy?”, Tống Thi Vũ nhìn theo bóng lưng của cô và kêu lên.

Cô xua tay mỉm cười: “Thần cổ phiếu Bazart đến rồi, mình phải đi đón ông ấy!”

Đoàng?

Không còn nghi ngờ gì nữa, điều này giống như một tiếng sấm nổ giữa đám đông.

"Bazart? Đó có phải là vị ‘Thần cổ phiếu’ từng cùng Soros càn quét thế giới không?”

"Không thể nào, nhân vật lớn như vậy sao có thể tới một nơi như Giang Hải kia chứ?”

"Nghe nói trước đây, một tên nhà giàu đã bỏ ra hàng chục triệu tệ mà cũng không mời được vị ‘Thần cổ phiếu’ này. Làm sao ông ta có thể tới Giang Hải được chứ? Không thể nào, tuyệt đối không thể!”

"Có gì mà không thể, chưa biết chừng là do sếp của chúng ta ngầu thì sao?”

Tống Thi Vũ cũng bị sốc.

"Cậu nói thật sao?”

Mục Thu Nghi quay đầu mỉm cười và nói: “Cậu cảm thấy lúc này mình sẽ nói giỡn sao?”

Nói xong cô rời đi mà không ngoái lại.

Tin tức của dư luận là lan truyền nhanh nhất.

Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, gần như toàn bộ Giang Hải đều chấn động trước tin này.

Tập đoàn Từ Thị.

So với những người khác, Từ Giai Nhiên giống như một nhà tiên tri vô danh, đã đoán trước được điều gì đó từ lâu.

“Quả nhiên người đàn ông có năng lực luôn có sức hấp dẫn như vậy!”, cô ta khoanh tay với nụ cười tự mãn trên môi.



Mời ‘Thần cổ phiếu’ đi ăn, phải nói là chiêu này quá cao minh!

Tuy nhiên, Từ Giai Nhiên cũng hiểu rằng chắc chắn Mục Thu Nghi không có cửa mời được ‘Thần cổ phiếu’ này, mà là người đàn ông đang đứng sau lưng cô.

Người có thể khiến bậc thầy thiết kế quốc tế Lynette cúi đầu và tùy tiện bảo ‘Thần cổ phiếu’ đến với Giang Hải này.

Người đàn ông giống như một câu đố này rốt cuộc cất giấu trong mình câu chuyện như thế nào đây?

Chỉ cần Mục Thu Nghi khẽ nhíu mày, anh ta đã giống như một vị thần hạ phàm toàn năng.

Người bạn trai như thế lại thuộc về người khác!

Mười giờ sáng.

Rất đông các phóng viên đã tập trung ở lối vào của nhà hàng Hải Cảng và tất nhiên là có cả những người đến để xem náo nhiệt.

Nhưng họ chỉ có thể đứng ngoài cửa.

Trong nhà, chỉ có một chiếc bàn có người ngồi.

Một người chính là Mục Thu Nghi, và người còn lại là một ông già tóc bạc được mệnh danh là ‘Thần cổ phiếu’ Bazart mà mọi người đều muốn nhìn thấy.

Nhiều phóng viên vây quanh nhà hàng.

"Wow! Thực sự là ‘Thần cổ phiếu’ đó!”

"Ngày hôm qua cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã sắp rớt giá, còn không đắt bằng một gói giấy vệ sinh! Nhưng hôm qua giá cổ phiếu của họ đã tăng hơn mười lần! Hóa ra là đã tìm được hướng gió!”

"Nền tảng của tập đoàn Kim Tư Nhã cũng cứng quá à nha. Thật không thể tin được là ngay cả ‘Thần cổ phiếu’ mà họ cũng có thể mời được. Cổ phiếu của công ty họ bây giờ là bao nhiêu?”

"Trước đây là năm trăm tệ, ngày hôm qua là năm nghìn tệ! Tôi vừa nhìn thì đã thấy tăng lên mười nghìn tệ một cổ phiếu rồi!”

"Hèn gì dám tự tin chơi kiểu này. Hôm qua tôi còn tưởng rằng đầu óc cô Mục này có vấn đề. Hóa ra người ta lại có sẵn mưu kế thông minh! Cho dù thế nào tôi cũng phải mua trước một ít cổ phiếu đã rồi nói tiếp. Ngay cả ‘Thần cổ phiếu’ cũng coi trọng tập đoàn Kim Tư Nhã, mình mà còn không mua thì chỉ có nước hối hận thôi!”

Đột nhiên, ngoài cửa rộ lên tiếng trò chuyện cười nói.

Những người chơi cổ phiếu liền tận dụng đà này mua cả trăm nghìn tệ quỹ đầu tư vào, ai không kinh doanh cổ phiếu cũng mua cả chục nghìn tệ chơi cho vui.

Lúc này bên trong công ty Châu Thị ở phía Đông Giang Hải.

Trịnh Nghiên theo dõi sự biến động của thị trường chứng khoán, cô ta đang lẩm bẩm một mình.

"Không thể nào... không thể nào... chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Sao ‘Thần cổ phiếu’ lại có hứng thú với cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã chứ?”

Châu Nhược Niên đứng ở một bên khẽ lắc đầu cười thầm: “Xem ra cô vẫn không so được với sếp của mình! Tôi thật sự đánh giá thấp cô gái nhỏ này. Ngay cả cách này mà cũng nghĩ ra được. Khoảng cách giữa cô và cô ta đã rất rõ ràng rồi!”

Ngay cả ‘Thần cổ phiếu’ cũng mua cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã. Điều đó có nghĩa là gì? Một sự ám thị chăng?

Điều này có lẽ đã được coi là rất rõ ràng rồi.

Lúc trước năm trăm tệ một cổ phiếu cũng không ai dám mua, nhưng bây giờ mấy chục nghìn tệ một cổ phiếu, người ta lại đổ xô đi mua.

Tập đoàn Kim Tư Nhã mới hôm qua còn đang thoi thóp, hôm nay không chỉ bùng cháy trở lại, mà còn thay da đổi thịt.

Họ không chỉ thu hồi lại được toàn bộ số tiền đã tổn thất mà thu nhập còn đang theo hướng tăng mạnh.

Trong hai giờ mà Mục Thu Nghi và Bazart dùng bữa, toàn bộ thị trường chứng khoán bùng nổ, cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã đã tạo nên hai lịch sử trong vòng hai ngày.

Một cổ phiếu trở thành loại cổ phiếu không được ưa chuộng nhất trong lịch sử, và cổ phiếu còn lại đột nhiên trở thành cổ phiếu nóng nhất trên thị trường chứng khoán.

Thậm chí, có người đã bán cả nhà và xe sang để mua cổ phiếu.

Đột nhiên giá trị của Mục Thu Nghi đã tăng trở lại.
1627724898816.png

Dù lúc này Mục Thu Nghi không nhìn vào điện thoại di động của mình, cô cũng biết thị trường chứng khoán bây giờ như thế nào.

“Cô Mục, tôi muốn hỏi một chút… cô và Thượng… cô và cậu Mạc có quan hệ gì?”, Bazart tò mò nhìn cô rồi nói.

Ngay khi vấn đề này được đưa ra, khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi đã đỏ bừng lên.

"Anh ấy... có lẽ được coi là ...bạn trai của tôi..., nhưng tôi chưa chính thức đồng ý với anh ấy. Đàn ông chẳng có ai là tốt cả, vì vậy tôi cần quan sát nhiều hơn!”

Bazart lắc đầu thản nhiên cười: “Cô thật hạnh phúc khi có được người đàn ông tốt như thế!”

“Tôi có thể hỏi về quá khứ của anh ấy không?”, Mục Thu Nghi tò mò chớp mắt.



Cô thực sự rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Mạc Phong và những gì đã xảy ra trong vài năm anh biến mất khỏi hồ sơ giấy tờ.

"Cô Mục, tôi thật sự xin lỗi, nếu cậu Mạc không tiết lộ những chuyện trước đây cho cô, cậu ấy ắt hẳn là có dụng ý của mình, vậy nên có những chuyện không nên biết thì sẽ tốt hơn!”

Mục Thu Nghi im bặt.

Cô đã đủ tò mò lắm rồi, đột nhiên lại nghe thấy Bazart nói như vậy, trong nháy mắt nó như thể sắp nổ tung đến nơi.

Đừng bao giờ nghi ngờ sự tò mò của phụ nữ mạnh mẽ đến mức nào, điều này sẽ khiến cô ấy thao thức vào ban đêm.

“Nhưng…ông cứ nói cho tôi biết đi, anh ấy quá bí ẩn khiến tôi cứ có cảm giác như đang sống trong đám mây mù vậy!”, Mục Thu Nghi nói một cách đầy mong đợi.

Bazart vẫn kiên định lập trường của mình: "Tôi xin lỗi, cô Mục, ở chỗ tôi, phản bội Thượng đế sẽ bị trừng phạt. Nếu tôi nói điều không nên nói mà chưa có sự cho phép, sợ rằng tôi chỉ có thể tạ tội bằng cái chết mà thôi!”

Hổ thẹn...

Không phải cô chỉ là muốn biết một số chuyện trước đây về tên đó thôi sao, sao lại nói nghiêm trọng như vậy chứ?

Vì Bazart không muốn nói nên đương nhiên Mục Thu Nghi cũng không hỏi nữa.

Sau khi ăn trưa xong.

Bazart nói rằng ông ta phải quay về rồi, nhưng điều khiến ông ta tiếc nuối đó là không gặp được ‘Thượng đế’ trong lòng mình.

Có thể một người bạn có thể nhìn thấy hàng ngày lại là một đối tượng mà người khác mong gặp cũng không gặp được.

Trước cổng trường trung học số một Giang Hải.

Trần Nhã mặc một chiếc váy trắng, chân đi đôi giày cao gót từ trong trường đi ra.

Đúng lúc này, sau lưng cô có tiếng bước chân.

"Cô Trần, đợi đã!”

Cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Chủ nhiệm Vương của phòng giáo dục.

"Ồ? Chủ nhiệm Vương tìm tôi có chuyện gì vậy?”, Trần Nhã nhìn người đàn ông trung niên với ánh mắt khó hiểu rồi mỉm cười hỏi.

Người đàn ông này có tiếng xấu khắp trường, tóm lại là thích dùng quyền lực để áp chế người thấp cổ bé họng hơn mình, quan trọng nhất là…ông ta vô cùng dê xồm!

Mặc dù đàn ông vốn thích phụ nữ đẹp, nhưng Chủ nhiệm Vương được liệt vào thành phần hèn hạ rồi.

Nghe nói ông ta từng lắp camera lỗ kim trong ký túc xá của sinh viên nữ, nhưng sinh viên này đã phát hiện ra và trình báo với nhà trường, ông ta đã nhét tiền riêng để xử lý êm chuyện này.

Chủ nhiệm Vương không những không bị đuổi mà cô bé đó còn bị buộc phải chuyển trường.

"Cô Trần, là như thế này. Không phải là cô đã đến đây được ba tháng rồi sao? Giờ có thể dạy chính thức được rồi, có điều phía nhà trường vẫn còn hơi nghi ngờ về năng lực cá nhân của cô. Thế này đi, tôi thấy cũng đã năm giờ chiều rồi, hay là chúng ta tìm nơi nào đó vừa ăn vừa nói chuyện nhé!”

Dù biết rằng người đàn ông này có sở thích về khía cạnh đó, nhưng dù sao Trần Nhã vẫn phải làm việc ở trường này, đắc tội với vị chủ nhiệm này, những ngày sau này của cô sẽ không được yên ổn.


Trần Nhã lúng túng cười: “Cái đó... Thôi được! Chúng ta đi ăn lẩu..."

"Lẩu có gì ngon đâu? Chúng ta đến Rose Heaven ăn bít tết đi!”, Chủ nhiệm Vương nhướng mày cười đểu.

Bít tết ở đó nếu hai người ăn, ít nhất cũng phải tốn khoảng một nghìn tệ, đây là một khoản chi tiêu khá lớn đối với thu nhập kinh tế hiện tại của Trần Nhã.

Còn chưa nói đến chuyện tiền bạc, Rose Heaven là nhà hàng cặp đôi. Hai người họ đến đó là ý làm sao?

Có điều cô đang định từ chối thì người đàn ông trung tuổi đã kéo tuột cô lên xe của mình.

“Chủ nhiệm Vương…chúng ta đến nhà hàng cặp đôi có vẻ không được hay cho lắm nhỉ?”, Trần Nhã ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt khó xử nói, cô muốn xuống xe nhưng lại sợ làm mất mặt ông ta, sau này lại phải chịu thiệt khi ở trường.

Người đàn ông trung niên lấy từ trong túi ra hai phiếu giảm giá: "Không sao đâu. Vừa hay tôi có hai vị trí ở đó, coi như cô giúp tôi dùng hai tấm phiếu giảm giá này đi. Dù sao thường ngày tôi cũng để ở nhà, sắp hết hạn rồi…”

"Được…thôi được...", Trần Nhã cúi đầu đáp.

Vừa nhìn đã biết ngay người đàn ông này là một tay săn gái kỳ cựu.

Bất cứ khi nào phụ nữ muốn từ chối, ông ta đều đưa ra cho họ một lý do khó từ chối, khiến họ tưởng rằng người ta đi ăn với mình thực ra là mình đang giúp đỡ người ta chứ không phải là bị trêu ghẹo.

Phía sau chiếc Civic màu đen này có một chiếc BMW X3 đang đậu.

Mộ Dung Trầm Chương ngồi trong xe hung hăng vỗ tay lái: “Tiểu Nhã…em lại dám….tùy tiện lên xe của đàn ông sao?”

Hôm nay anh ta không lái chiếc Koenigsegg đó ra ngoài, vì nó quá bắt mắt, có lẽ cả Giang Hải này chỉ có anh ta là người duy nhất lái chiếc xe đó, đỗ ở cửa sẽ bị Trần Nhã nhận ra, vậy thì làm sao anh ta có thể làm một tên ngốc si tình bám theo sau nữa đây?

Sau khi nhìn chiếc xe Civic màu đen này rời đi, đúng vào lúc Mộ Dung Trầm Chương đang định đạp ga thì điện thoại di động trong túi anh ta vang lên.

Nhìn thấy cuộc gọi này khiến anh ta cảm thấy tồi tệ hơn, nhưng anh ta buộc phải trả lời.

Anh ta cố nở nụ cười: “Ông nội ... ông có chuyện gì sao ạ?”

"Cháu ra ngoài mua bao thuốc..."

"Hả? Trở lại công ty bây giờ ạ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

"Vâng…”

Nhìn chiếc xe đã đi xa, Mộ Dung Trầm Chương đập mạnh tay lái: “Cố ý phải không? Tại sao đúng lúc này lại bắt mình về chứ?”

Nhưng anh ta không dám làm trái lời ông nội, anh ta vội lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Theo đuôi con xe biển số 85338 đó!”

"Vâng! Thưa cậu chủ!”, phía bên kia điện thoại gật đầu lễ phép nói.

Trong lúc bất lực, Mộ Dung Trầm Chương đành phải lái xe trở về.

Nhà hàng Rose Heaven.

Sau năm giờ chiều là thời điểm lượng người đổ về tương đối đông.

Tuy nhiên, Chủ nhiệm Vương vào và đi thẳng đến một chỗ, rõ ràng là ông ta đã đặt chỗ trước.

“Chủ nhiệm Vương chuẩn bị chu đáo quá nhỉ!”, Trần Nhã mỉm cười và nói đầy ẩn ý.

Xem như ông ta đã có chuẩn bị sẵn, cô cũng không phải là kẻ ngốc, cô chỉ là giáo viên dạy nhạc ở trường, cũng không phải là giáo viên bộ môn quan trọng lắm, đâu cần chủ nhiệm phòng giáo dục đích thân tìm mình bàn chuyện công việc.

Người đàn ông trung niên có vẻ hơi ngượng ngùng nói: "Là thế này, trước đây tôi đã gọi điện đặt chỗ, cô cũng biết địa điểm này nổi tiếng như thế nào rồi. Về cơ bản chỉ những người có quyền có thế mới dám tới đây thôi!”

Có quyền có thế?

Trần Nhã không khỏi thầm cảm thấy khinh thường, một chủ nhiệm phòng giáo dục lại tự coi mình là ông nọ bà kia, nếu như ông ta làm chức gì đó to tát thì còn huênh hoang đến mức nào nữa đây?
"À…Chủ nhiệm Vương, chúng ta nói chuyện tôi chuyển sang dạy chính thức đi. Ông xem, tôi đã thực tập được ba tháng rồi, có phải là có thể…”, Trần Nhã gãi đầu ngượng ngùng cười nói.

Thật sự là cô hơi kẹt, lương thực tập ba tháng căn bản không nhiều, cũng không bằng một hộp mỹ phẩm của cô.

Mấy tháng nay cô đã tiêu đến tiền tiết kiệm trước đó, nhưng về lâu dài như thế cũng không phải là cách. Chỉ sau khi chuyển sang dạy chính thức thì lương mới có thể hơn năm nghìn tệ. Nếu nỗ lực hơn, cuối tuần dạy thêm ở nhà thì lương một tháng có thể được khoảng hơn mười nghìn tệ.

Có lẽ thu nhập hàng tháng trên mười nghìn tệ không là gì trong mắt người giàu, nhưng đối với người bình thường, đây đã là mức lương cao rồi. Trong nước không được như nước Mễ nên đãi ngộ về lương ở trong nước đương nhiên cũng không được bằng ở nước Mễ.

Nhưng ở thành phố Giang Hải, nếu có thể kiếm được hơn chục nghìn tệ một tháng, cũng có thể sống một cuộc sống khá giả.



Vì chỉ có chuyển sang dạy chính thức thì cuối tuần học sinh mới đến chỗ mình để học thêm nhạc, những gia đình có con cái theo đuổi nghệ thuật đương nhiên gia cảnh cũng không tệ, họ sẽ không kì kèo một chút học phí.

Chủ nhiệm Vương rót rượu vang, hừ giọng: “Sao hả? Ngồi ăn với tôi bữa cơm lại khó khăn đến thế sao? Cô không nể mặt tôi như thế sao?”

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn biết về công việc của mình. Nếu Chủ nhiệm Vương không muốn nói thì thôi vậy. Tôi còn có việc phải đi trước, bữa ăn này tôi mời!”, đôi lông mày của Trần Nhã khẽ cau lại, cô trầm giọng nói.

Nói rồi cô định xoay người rời đi, Chủ nhiệm Vương liền đặt ly rượu xuống: "Coi thường lãnh đạo, có bản lĩnh thì cô cứ đi đi! Sau này cô đừng mong làm việc ở trường nữa. Dựa vào chuyên môn tư vấn âm nhạc nước Mễ của cô, muốn tìm công việc nhẹ nhàng hơn ở trường học ở Giang Hải này e rằng không hề dễ dàng nhỉ!”

“Ông… đe dọa tôi?”, cô cau mày, trầm giọng nói.

"Cũng không phải là tôi đe dọa. Tại sao cô không đợi đến khi bữa tối kết thúc mới nói chuyện công việc chứ? Cô còn không cho tôi cơ hội ăn, vậy thì việc bầu chọn giáo viên chính thức…Ha ha!”

Có rất nhiều giáo viên thực tập trong trường, tất cả đều đến trường thực tập sau khi tốt nghiệp sư phạm, những người đó đều có chứng chỉ chính thức mới đi làm.

Trần Nhã thì khác, để theo đuổi ước mơ của mình, cô đã ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp cấp ba, sau nhiều năm lăn lộn cô mới có được chứng chỉ chuyên môn của một cố vấn âm nhạc, tương đương với chứng chỉ của một giáo viên âm nhạc trong nước.

Có điều chứng chỉ của cô được tư nhân cấp cho nên thấp hơn một chút so với những người từ học viện âm nhạc ra.

Trong trường có tổng cộng năm giáo viên dạy nhạc, bao gồm cả cô. Nhưng họ chỉ có thể giữ lại hai người, tất cả những người còn lại sẽ bị loại bỏ.

“Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi đã quá nóng nảy. Mong Chủ nhiệm Vương hiểu cho!”, Trần Nhã cúi đầu, nở một nụ cười gượng gạo.

Người đàn ông trung niên tưởng rằng cuối cùng Trần Nhã đã thỏa hiệp bèn đưa tay ra vuốt ve bàn tay nhỏ bé nõn nà của cô: "Không sao, chúng ta đã ăn tối cho no nê rồi nói chuyện nhé!”

Trần Nhã chợt dâng lên cảm giác ghê tởm, cô vội rụt tay lại.

Thức ăn dần được bưng lên, điều này giúp phá vỡ sự ngượng ngùng. Có điều Chủ nhiệm Vương cứ nói luôn mồm, và cũng ăn luôn mồm.

Ngồi với một người mà mình không ưa chút nào, cô thực sự không có cảm giác ngon miệng, hơn nữa người đàn ông đối diện mình ăn cũng vô cùng khó coi, miệng đầy dầu mỡ.

"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh!"

Ăn được nửa bữa, Trần Nhã đứng dậy đi ra ngoài.

Chủ nhiệm Vương xua tay mỉm cười nói: "Đi đi, về sớm nhé!”

Nói xong cô bước thẳng ra ngoài.

Khi Chủ nhiệm Vương nhìn thấy Trần Nhã đúng là đang đi về hướng nhà vệ sinh, ông ta lập tức móc từ trong túi ra một thứ gì đó.

Ông ta lấy ly nước trái cây cô vừa uống, lập tức lấy gói bột trong tay đổ vào, không quên dùng ống hút khuấy đều.


"Ha ha! Tỏ vẻ phụ nữ trong trắng với tôi à, tôi phải xem xem rốt cuộc khi ở trên giường cô dâm đãng đến mức nào!”, người đàn ông trung niên hừ giọng.

Chẳng mấy chốc Trần Nhã đã quay trở lại từ nhà vệ sinh, cô cứ cầm điện thoại liên tục xem giờ.

“Chủ nhiệm Vương, giờ chúng ta cũng ăn gần xong rồi, có thể nói chuyện công việc được chưa?”, cô cau mày, trầm giọng nói.

Nếu ông ta vẫn còn giở trò thì cô cũng không rảnh mà tiếp tục chơi với gã đàn ông này nữa.

“Hầy, mấy cô gái nhỏ như cô lúc nào cũng nóng nảy như vậy. Thế này đi, chúng ta cạn ly coi như kết thúc bữa cơm. Tiếp theo tôi sẽ nói với cô về cuộc thi bầu chọn giáo viên chính thức!”, gã đàn ông trung niên mỉm cười.

Trần Nhã hơi do dự, cô nâng ly nước hoa quả lên chạm ly với Chủ nhiệm Vương mà không hề do dự gì cả. Sau đó cô đã uống cạn nó.

Nụ cười trên mặt của Chủ nhiệm Vương không khỏi rực rỡ lạ thường.

“Bây giờ có thể nói chuyện được chưa?”, Trần Nhã đặt chiếc cốc sang một bên và nhẹ nhàng nói.

Nhưng Chủ nhiệm Vương lại rót đầy cho cô một ly nước trái cây nữa: "Nào nào nào, thêm một ly nữa. Nước trái cây này là từ nước ngoài đó, không uống hết thì quá lãng phí!”

Trần Nhã đã không muốn uống nữa, nhưng nghĩ đến việc uống nước hoa quả cũng không say được nên cô lại nâng ly lên.

“Chủ nhiệm Vương, nếu như ông không vào chủ đề chính thì tôi đi thật đấy!”, cô cau mày cười lạnh lùng và nói.

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Áp lực của cuộc thi bầu chọn giáo viên chính thức lần này rất lớn! Chỉ riêng thực tập sinh đã có đến năm mươi mấy người rồi, nhưng cuối cùng chỉ có thể giữ lại không đến mười lăm người. Còn cô chẳng qua chỉ là một giáo viên âm nhạc…”

Trần Nhã ngồi trên ghế day day thái dương: “Vậy nên tôi được coi như là…bị hất cẳng rồi?”

Không hiểu sao cô cảm thấy đầu mình choáng váng, cảm thấy như thể sắp nổ tung.

"Đương nhiên không phải, dù sao chuyện giữ ai ở lại không phải chỉ là một câu nói của tôi hay sao? Chủ yếu là xem biểu hiện của cô thôi!”, Chủ nhiệm Vương thò tay sờ chiếc đùi trắng như tuyết của Trần Nhã: “Cô hiểu mà!”

Bốp…

Cô dùng hết sức để tát, nhưng cứ cảm thấy không có sức lực gì.



Cái tát này giống như đang sờ vào mặt Chủ nhiệm Vương vậy.

"Đồ khốn kiếp! Tôi không ngờ ông lại đồi bại như vậy. Cho dù tôi có mất việc, tôi cũng không muốn có quan hệ gì với ông, đừng có nằm mơ!”, Trần Nhã ngồi trên ghế, cảm thấy không còn chút sức lực nào.

Đột nhiên cô cảm thấy sức lực của mình như bị rút ra khỏi cơ thể.

Nhiều người xung quanh cũng đang xem náo nhiệt, Chủ nhiệm Vương trừng mắt nạt nộ: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy hai vợ chồng cãi nhau bao giờ à?”

Nói rồi ông ta lập tức tiến lên đỡ Trần Nhã và cười đểu nói: “Ái chà, tửu lượng của vợ kém quá, đã nói là em đừng có uống nhiều rồi mà…Chúng ta về nhà thôi!”

"Ông tránh ra...", Trần Nhã mơ màng đẩy ông ta ra và tức giận hét lên.

Chủ nhiệm Vương vẫn sấn tới ôm cô: "Thôi nào, bà xã, đừng làm ồn nữa, không phải em chỉ muốn chiếc túi Kutch thôi sao? Anh mua cho em là được mà? Chúng ta về nhà thôi!”
Những người hóng drama không khỏi bật cười rồi bỏ đi.

“Lại là một cô gái hám danh lợi! Con gái bây giờ đúng là có thể trị bách bệnh bằng túi xách!”

“Chẳng phải sao? Động tý là đòi túi hiệu. Anh xem người đàn ông này cũng có tuổi rồi, cô gái kia thì trẻ như vậy, không chừng được bao nuôi đấy!”

“Tôi thấy rất có khả năng. Bây giờ phụ nữ kiếm tiền dễ hơn đàn ông, chân dang ra thì muốn gì mà chẳng được!”

Thầy Vương để lộ nụ cười đắc ý đầy xấu xa. Ông ta ôm eo Trần Nhã nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

“Đợi đã…”



Một giọng nói từ ngoài vọng vào.

Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đi từ ngoài vào. Anh ta trông tuấn tú, sáng láng và rất ngầu.

“Cậu là ai?”, thầy Vương trừng mắt tức giận quát.

Người thanh niên trầm giọng: “Người phụ nữ của bất kỳ ai ông cũng dám động vào phải không? Ông đừng mơ còn giữ được tay phải nữa!”

Vừa dứt lời một nắm đấm vung lên.

Bốp…

Cú đấm giáng thẳng xuống ngực của thầy Vương khiến ông ta bật lùi lại mất mấy mét. Trần Nhã bị mất cân bằng nên ngã xuống.

“Cô Trần, cô không sao chứ? Cậu Mộ Dung bảo tôi tới!”, thanh niên mặc áo sơ mi vội vàng đỡ cô ta dậy.

Nghe thấy hai tiếng Mộ Dung, đôi mắt Trần Nhã lập tức sáng lên: “Sao anh ấy không tới? Lúc không cần thì ngày nào cũng bám theo tôi, khi cần thì lại cử người khác tới, ha ha! Đàn ông các người chẳng có ai tốt đẹp cả!”

Đúng lúc này thầy Vương cầm ghế đẩu đập mạnh xuống.

“Chết nhà mày đi! Chuyện của ông mà cũng dám động vào!”

Người thanh niên mặc áo trắng không kịp phản ứng. Anh ta định đứng dậy nhưng đã bị ghế đẩu đập vào đầu.

Rầm…

Khuôn mặt tuấn tú lập tức bị đập tới chảy máu.

“Đánh tôi sẽ phải trả giá đấy!”

Người thanh niên xoay một vòng, đạp mạnh khiến thầy Vương bay bật ra.

Bị đánh từ Đông sang Tây, khuôn mặt thầy Vương sưng vù. Nhìn có vẻ người thanh niên từng học qua võ thuật nên ra tay không hề hồ đồ.

“Nhớ kỹ, lần sau mà còn gây rắc rối thì tôi sẽ cho ông đẹp mặt!”, thanh niên chỉ vào ông ta và gầm lên.

Reng reng reng…

Điện thoại trên người thầy Vương đổ chuông.

Ông ta vội vàng lấy ra xem và bỗng cảm thấy có hi vọng.

“Ông Vương, không phải ông nói hôm nay có người đẹp cực phẩm đưa tới chỗ tôi sao? Người đâu?”, giọng một người đàn ông từ đầu dây bên kia vọng tới.

Thầy Vương chộp lấy điện thoại kêu rên thảm thiết: “Cậu Mộ Dung, cậu phải giúp tôi, mọi sự vốn sắp thành rồi nhưng không biết từ đâu lòi ra một thằng khốn dám ra tay, còn lên giọng đòi đưa cô gái đi!”

“Cái gì? Người phụ nữ tôi muốn mà cũng có người dám cướp sao? Đúng là chán sống! Tôi sẽ tới ngay!”

Người thanh niên đứng bên cạnh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu Mộ Dung trong điện thoại là ai vậy?



Người thanh niên vội vàng chạy tới đỡ Trần Nhã dậy. Nhưng hình như cô ta đã bị cho uống thuốc gì đó nên người cữ mềm nhũn, cả cơ thể như không còn chút sức lực nào.

“Cô Trần, tôi đưa cô đi!”, thanh niên quỳ gối khẽ nói với Trần Nhã.

Anh ta đặt tay Trần Nhã lên vai mình, như vậy cô ta có thể đứng dậy.

“Không đứng được, cơ thể không còn chút sức lực nào…”

Người thanh niên đành lắc đầu bất đắc dĩ: “Cô Trần, đắc tội rồi!”

Nói xong anh ta bế Trần Nhã định rời khỏi nhà hàng Rose Heaven. Dù sao thì người đông tai tiếng nhiều, nếu để đồn ra ngoài sẽ không hay.

Họ đang định rời đi thì có tiếng xe từ ngoài vọng tới.

Thầy Vương lập tức có tinh thần bèn tỏ ngạo mạn nói: “Thằng nhóc, không phải đánh giỏi lắm sao? Người phụ nữ này đã được cậu Mộ Dung tia trúng, giành người phụ nữ của cậu ấy đúng là chán sống!”

Mười mấy người từ ngoài cửa lũ lượt kéo vào.

Người thanh niên mặc áo trắng nhìn thấy người đàn ông kia giữa đám đông thì không khỏi chau mày: “Mộ Dung Tu!”

Mộ Dung Tu không thuộc nhánh chính của Mộ Dung Vân Long mà là nhánh phụ, mượn danh tiếng của nhà Mộ Dung ở Giang Hải thì dù là nhánh phụ cũng tạo được một bức bình phong ở nơi đây.

“Đã quen tôi thì tại sao cậu còn không mau thả người phụ nữ này ra rồi cút đi!”, hắn chỉ ra bậc thang ngoài cửa và hừ giọng.

Người thanh niên đặt Trần Nhã xuống ghế và trầm giọng: “Đây là người phụ nữ của anh họ cậu! Cậu cũng dám động vào sao?”

“Anh họ? Anh họ nào?”

“Mộ Dung Trầm Chương!”

Một Dung Tu đứng giữa đám đông bỗng sựng người nhưng ngay lập tức bật cười: “Nghe nói anh ta cả ngày mất hồn vì một cô gái, lẽ nào là cô này sao? Vậy thì tôi càng muốn có được cô gái này. Tôi muốn xem xem người phụ nữ khiến anh ta say mê như điếu đổ trông như thế nào. Chơi cô ta chắc chắn sẽ thú vị lắm đây!”

“Cậu…”, thanh niên áo trắng cảm thấy cạn lời.

Anh ta tưởng nói ra tên thì có thể trấn áp Mộ Dung Tu, nào ngờ lại khiến hắn càng có hứng thú với Trần Nhã hơn.

Người thanh niên vội vàng lấy điện thoại ra và gửi đi một tin nhắn.

“Đừng tốn công vô ích, gã đó vừa khiến tập đoàn phải bồi thường một đơn hàng mười mấy triệu tệ, đang bị giáo huấn ở công ty kia kìa, làm gì có thời gian mà lo những chuyện này! Hơn nữa, tôi thay anh ta thu nạp người phụ nữ này thì anh ta nên tỏ ra cảm kích tôi mới phải!”, Mộ Dung Tu lạnh lùng nói.

Anh ta đứng chặn trước mặt Trần Nhã: “Đừng hòng ai mang cô gái này đi, nếu không thì phải bước qua xác của tôi!”

“Ấy, chó mà Mộ Dung Trầm Chương nuôi cũng trung thành đấy nhỉ! Vậy thì tôi muốn xem xem xương cốt của cậu cứng tới mức nào! Xông lên cho tôi!”

Mộ Dung Tu phất tay.

Mười mấy người đàn ông lực lưỡng ở phía sau nhào lên.

Người thanh niên siết chặt nắm đấm, ánh mắt hung hăng nhìn đám người kia.

Khi bố anh ta bị bệnh nặng đã phải nhờ toàn bộ vào tiền của Mộ Dung Trầm Chương đưa cho, sau này đến cả hậu sự của bố cũng là do Mộ Dung Trầm Chương lo hết. Ân tình này anh ta phải báo.

Trong phòng hợp tại một tòa cao ốc của Giang Hải.

Một đám người cao tuổi đang chỉ trích về việc Mộ Dung đã làm hỏng một hạng mục.

Mặc dù mười triệu tệ không là gì đối với nhà Mộ Dung nhưng rõ ràng đây là sai lầm có thể tránh được. Vốn dĩ với khả năng của Mộ Dung Trầm Chương thì sẽ không xảy ra tổn thất như vậy thế mà lại khiến tập đoàn phải bồi thường mười triệu tệ.

Và cũng được dịp cho một số người phỉ báng.
1627724926913.png

Đám tiền bối mỗi người một câu, ra sức chỉ trích Mộ Dung Trầm Chương.


“Các bác, các chú, mọi người giáo huấn cháu một tiếng rồi, không thấy mệt sao? Một chút tổn thất mà mọi người đã không chịu nổi, sau này kiếm được món lớn khéo mọi người phải dùng thuốc trợ tim đấy nhỉ?”, anh ta khoanh tay cười xùy.

Ông cụ đứng bên cạnh im lặng nãy giờ nghe thấy vậy bỗng ngẩng đầu. Ông ta thích nghe nhất chính là những lời nói hùng hổ như vậy.

“Vậy chúng ta chờ đợi vậy, hi vọng cháu có thể tạo ra được chút thành tích thuyết phục được các bác, các chú ở đây!”, ông cụ cười thản nhiên gật đầu.

Mộ Dung Trầm Chương vỗ ngực khẽ cười: “Đừng chỉ nhìn vào thất bại trước mặt mà không nhìn thấy thành tích mà cháu đã đạt được ở nước ngoài. Hiện tại việc kinh doanh của nhà họ Mộ Dung đã tìm được chỗ đứng vững vàng ở nước Mễ, mất mười triệu tệ chỉ là chuyện vài ngày nữa kiếm lại được thôi, lẽ nào khiến mọi người có thành kiến lớn đến vậy với cháu sao?”

Đúng lúc này thì điện thoại trong tay anh ta rung lên.

Anh ta đưa lên xem thì thấy dòng tin nhắn: “Cậu chủ, cứu mạng…”

“Buổi họp kết thúc tại đây, cháu đi trước nhé!”, Mộ Dung Trầm Chương cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Đám tiền bối bỗng cảm thấy nghi ngờ.

“Đúng là vô phép tắc?”

“Các bậc cha chú còn chưa đồng ý mà đã tự động bỏ đi, đúng là không coi ai ra gì!”

“Dù có năng lực nhưng vô lễ thì sau này cũng khó làm được việc lớn!”

Mộ Dung Vân Long cũng tỏ vẻ nghi ngờ, trước đây tâm trạng của con trai luôn có vấn đề. Dù các bậc cha chú có dùng lời lẽ thế nào nhằm vào mình thì anh ta cũng chỉ cười trừ để hóa giải.

Vậy mà mới nhìn điện thoại tâm trạng thằng bé đã lập tức thay đổi!
1627724940556.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom