Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302
Chương 302: Chìa khóa địa cung
Đêm dài đằng đẵng, ánh trắng ngoài cửa sổ rót vào trong phòng.
Mạc Phong thi thoảng lại cảm thán khi kể về cuộc sống nơi doanh trại, thời gian trôi nhanh như bị ai đánh cắp.
Mặc dù anh ít tuổi nhưng những sự việc đã từng trải thì có khi có những người cả đời này cũng không bao giờ gặp phải.
Chớp mắt đã giải ngũ được hơn hai năm, cuộc sống đặc công ngày trước thi thoảng lại hiện ra trong đầu anh.
“Có một lần, khi đội trưởng của bọn anh đi vệ sinh, anh bèn đi theo báo thù. Anh vứt một quả pháo vào trong, khiến cả cái nhà vệ sinh nổ tung…”, Mạc Phong kể tới đây lại tủm tỉm cười, cũng chính vì chuyện đó mà anh và đội trưởng đã phải làm hòa và trở thành bạn tốt.
An Nhiên chớp đôi mắt xinh đẹp, nói với vẻ tinh nghịch: “Hóa ra trước đây anh nghịch ngợm vậy cơ à, vậy còn đội trưởng của anh thì sao? Sau đó thế nào?”
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Mạc Phong lập tức trở nên u ám: “Sau đó, trong một lần hành động, để yểm trợ cho đồng đội rời đi, anh ấy đã bị trúng đạn và hi sinh…”
Mặc dù anh cười khi nói nhưng An Nhiên có thể cảm nhận được sự đau khổ từ trái tim anh. Trên chiến trường, chiến hữu giống như người thân vậy.
Chiến hữu sớm tối có nhau, hôm nay còn gây nhau nhưng có thể ngày mai đã là một cái xác lạnh ngắt khi trở về.
Người không đi lính vĩnh viễn không thể cảm nhận được nỗi đau đó! Đàn ông không khóc không có nghĩa là không đau.
An Nhiên giống như một con mèo nhỏ chui vào lòng anh. Mạc Phong cứ thế vuốt mái tóc cô an ủi.
Đêm im lìm, người lặng lẽ.
Cả thành phố Giang Hải chìm trong yên tĩnh.
Hơi thở của An Nhiên đã dần trở nên đều đặn. Mạc Phong đứng dậy đắp chăn cho cô định rời đi.
“Anh Mạc…”
Nhưng mới đi được hai bước thì anh nghe thấy giọng nói nũng nịu vang lên. Anh tưởng mình đánh thức cô gái dậy nhưng quay lại nhìn thì thấy cô đang nằm mơ.
“Em thích anh…”, khuôn miệng nhỏ nhắn của cô khẽ động đậy.
Mạc Phong mỉm cười, lắc đầu bất lực: “Anh cũng thích em, nhưng không thể ở cùng em. Em sẽ gặp được người tốt hơn anh, bé ngốc ngủ ngon!”
Anh khẽ khàng đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Nhưng Mạc Phong không biết rằng, sau khi anh rời đi, An Nhiên còn một mình trong phòng bèn mở mắt, hai giọt nước mắt rơi xuống.
Giả bộ nằm mơ để thổ lộ, nói ra những điều trong lòng muốn nói, nhưng câu nói vừa rồi của Mạc Phong khiến cô không biết nên vui hay nên buồn.
Rời khỏi chỗ An Nhiên, Mạc Phong nhìn đồng hồ. Sắp hai giờ sáng.
Chẳng còn cách nào, anh đành phải lái xe nhanh chóng trở về biệt thự Nam Sơn.
Mạc Phong cảm thấy buồn ngủ vô cùng, mí mắt như không mở lên nổi. Quả nhiên người có tuổi là vậy, phải biết giữ sức khỏe.
Nếu là trước đây, dù có làm việc thâu đêm cũng không sao. Giờ thì không cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập tới. Miệng anh cứ ngáp ngắn ngáp dài.
Đột nhiên…
Phía trước xe đột ngột xuất hiện một bóng hình mặc áo màu đen, cộng thêm đêm hôm tối om, nếu như không có đèn xe thì có lẽ thật sự không thể nhìn thấy phía trước có người đang đứng.
Két…
Một cú quét đuôi, bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành một đường dài.
“Mẹ kiếp!”, Mạc Phong xoay vô lăng, gầm lên: “Đêm hôm đứng giữa đường, chán sống rồi à!”
Chỉ thấy người đàn ông từ từ quay lại, ngẩng đầu lên nhưng vẫn không nhìn rõ mặt.
Một con gió lướt qua mang theo mùi máu tanh trong không khí khiến anh trở nên tỉnh táo.
“Có thể hỏi đường được không?”, người mặc áo đen nói giọng khàn khàn.
Mạc Phong mở cửa xe bước xuống, dựa vào cốp xe phía trước cười lạnh lùng: “Muốn hỏi đường nào?”
“Đường Hoàng Tuyền đi như thế nào?”
Vụt…
Vừa dứt lời hai bên lập tức lao vào chiến đấu.
Người đàn ông mặc áo đen cầm dao găm vung lên, lướt một đường từ cằm Mạc Phong xuống dưới.
Mặc dù không khiến anh bị thương nhưng cũng tạo ra một đường dao đầy nội lực.
“Được lắm!”, Mạc Phong đứng bằng một chân trên nắp cốp chiếc Jaguar, khẽ cười.
Anh cũng vung con dao bướm ra khỏi tay áo, quét một đường cong mượt mà.
“Giao đồ ra thì tôi tha cho cậu!”, người đàn ông mặc áo đen chĩa con dao găm về phía Mạc Phong và gầm lên.
Anh cảm thấy nghi ngờ rồi phất tay khẽ cười: “Ông muốn tôi giao thứ gì? Không phải là bắt tôi nộp mạng đấy chứ?”
“Chìa khóa địa cung!”
Người đàn ông mặc áo đen quát tháo, hàng cây bên cạnh khẽ rung lên.
Mạc Phong chau mày trầm giọng: “Thực lực mạnh quá! Chìa khóa địa cung là cái gì?”
“Ha ha! Cậu giống hệt ông già chết giẫm kia, thật không hiểu cứ giữ bí mật đó làm gì! Chẳng phải cuối cùng đều rơi vào tình cảnh tán gia bại sản, chết thê thảm sao? Có đáng không”, người đàn ông mặc áo đen cười lạnh lùng.
Anh cau mày: “Ý gì? Nói rõ ràng ra!”
“Hừ! Năm đó không tìm thấy chìa khóa địa cung trên người ông ta, chắc chắn là ông ta đã giấu trong người cậu! Giao ra đây có khi tôi còn khiến cậu chết nhẹ nhàng, sớm được đoàn tụ với gia đình dưới suối vàng!”
Địa cung? Chìa khóa?
Mạc Phong không biết rốt cuộc gã này định nói gì, nhưng có một điểm anh khẳng định là hắn biết chuyện năm đó.
Xuất trưởng.
Tiếng chưởng xé gió.
Anh giao đấu kịch liệt với người đàn ông hàng chục hiệp.
Ầm…
Hai chưởng đụng độ.
Mạc Phong cũng phải lùi lại mấy bước.
“Cậu kế thừa thiên phú võ thuật của bố mình đấy nhỉ! Đáng tiếc, thật đáng tiếc!’, người đàn ông mặc áo đen cười lớn.
Anh chau chặt lông mày: “Đáng tiếc cái gì?”
“Mới ít tuổi mà đã lĩnh ngộ võ thuật tới trình độ này! Nếu tiếp tục giữ lại thì chẳng phải là mối hậu họa khó lường sao? Đáng tiếc, hôm nay coi như cậu xui xẻo! Dù bây giờ cậu có giao chìa khóa địa cung cho tôi thì cũng vẫn sẽ chết thôi! Không thể giữ lại bất kỳ ai của nhà họ Mạc các người!”
Ngọn lựa giận đè nén sâu thẳm trong anh bao năm qua bỗng bùng phát.
“Tại sao! Ông nói tôi biết tại sao! Không thể giữ lại bất kỳ người nào của nhà họ Mạc, tại sao không chịu buông tha cho chúng tôi!”, Mạc Phong ngửa cổ lên trời gầm lên.
Chim muông xung quanh bị dọa sợ bay tán loạn.
Bầu trời vữa nãy con quang đãng, giờ mây đen bỗng tụ lại.
Người đàn ông nhìn xung quanh thấy sát khí bao trùm, rốt cuộc chuyện gì thế này?
“Bởi vì nhà họ Mạc các người đã biết bí mật không nên biết! Nên phải chết! Mỗi một người thuộc nhà họ Mạc đều phải chết, nhất là bố của cậu, tự cho mình có thể cứu được cả thiên hạ, cuối cùng đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được! Thật nực cười!”
Đêm dài đằng đẵng, ánh trắng ngoài cửa sổ rót vào trong phòng.
Mạc Phong thi thoảng lại cảm thán khi kể về cuộc sống nơi doanh trại, thời gian trôi nhanh như bị ai đánh cắp.
Mặc dù anh ít tuổi nhưng những sự việc đã từng trải thì có khi có những người cả đời này cũng không bao giờ gặp phải.
Chớp mắt đã giải ngũ được hơn hai năm, cuộc sống đặc công ngày trước thi thoảng lại hiện ra trong đầu anh.
“Có một lần, khi đội trưởng của bọn anh đi vệ sinh, anh bèn đi theo báo thù. Anh vứt một quả pháo vào trong, khiến cả cái nhà vệ sinh nổ tung…”, Mạc Phong kể tới đây lại tủm tỉm cười, cũng chính vì chuyện đó mà anh và đội trưởng đã phải làm hòa và trở thành bạn tốt.
An Nhiên chớp đôi mắt xinh đẹp, nói với vẻ tinh nghịch: “Hóa ra trước đây anh nghịch ngợm vậy cơ à, vậy còn đội trưởng của anh thì sao? Sau đó thế nào?”
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Mạc Phong lập tức trở nên u ám: “Sau đó, trong một lần hành động, để yểm trợ cho đồng đội rời đi, anh ấy đã bị trúng đạn và hi sinh…”
Mặc dù anh cười khi nói nhưng An Nhiên có thể cảm nhận được sự đau khổ từ trái tim anh. Trên chiến trường, chiến hữu giống như người thân vậy.
Chiến hữu sớm tối có nhau, hôm nay còn gây nhau nhưng có thể ngày mai đã là một cái xác lạnh ngắt khi trở về.
Người không đi lính vĩnh viễn không thể cảm nhận được nỗi đau đó! Đàn ông không khóc không có nghĩa là không đau.
An Nhiên giống như một con mèo nhỏ chui vào lòng anh. Mạc Phong cứ thế vuốt mái tóc cô an ủi.
Đêm im lìm, người lặng lẽ.
Cả thành phố Giang Hải chìm trong yên tĩnh.
Hơi thở của An Nhiên đã dần trở nên đều đặn. Mạc Phong đứng dậy đắp chăn cho cô định rời đi.
“Anh Mạc…”
Nhưng mới đi được hai bước thì anh nghe thấy giọng nói nũng nịu vang lên. Anh tưởng mình đánh thức cô gái dậy nhưng quay lại nhìn thì thấy cô đang nằm mơ.
“Em thích anh…”, khuôn miệng nhỏ nhắn của cô khẽ động đậy.
Mạc Phong mỉm cười, lắc đầu bất lực: “Anh cũng thích em, nhưng không thể ở cùng em. Em sẽ gặp được người tốt hơn anh, bé ngốc ngủ ngon!”
Anh khẽ khàng đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Nhưng Mạc Phong không biết rằng, sau khi anh rời đi, An Nhiên còn một mình trong phòng bèn mở mắt, hai giọt nước mắt rơi xuống.
Giả bộ nằm mơ để thổ lộ, nói ra những điều trong lòng muốn nói, nhưng câu nói vừa rồi của Mạc Phong khiến cô không biết nên vui hay nên buồn.
Rời khỏi chỗ An Nhiên, Mạc Phong nhìn đồng hồ. Sắp hai giờ sáng.
Chẳng còn cách nào, anh đành phải lái xe nhanh chóng trở về biệt thự Nam Sơn.
Mạc Phong cảm thấy buồn ngủ vô cùng, mí mắt như không mở lên nổi. Quả nhiên người có tuổi là vậy, phải biết giữ sức khỏe.
Nếu là trước đây, dù có làm việc thâu đêm cũng không sao. Giờ thì không cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập tới. Miệng anh cứ ngáp ngắn ngáp dài.
Đột nhiên…
Phía trước xe đột ngột xuất hiện một bóng hình mặc áo màu đen, cộng thêm đêm hôm tối om, nếu như không có đèn xe thì có lẽ thật sự không thể nhìn thấy phía trước có người đang đứng.
Két…
Một cú quét đuôi, bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành một đường dài.
“Mẹ kiếp!”, Mạc Phong xoay vô lăng, gầm lên: “Đêm hôm đứng giữa đường, chán sống rồi à!”
Chỉ thấy người đàn ông từ từ quay lại, ngẩng đầu lên nhưng vẫn không nhìn rõ mặt.
Một con gió lướt qua mang theo mùi máu tanh trong không khí khiến anh trở nên tỉnh táo.
“Có thể hỏi đường được không?”, người mặc áo đen nói giọng khàn khàn.
Mạc Phong mở cửa xe bước xuống, dựa vào cốp xe phía trước cười lạnh lùng: “Muốn hỏi đường nào?”
“Đường Hoàng Tuyền đi như thế nào?”
Vụt…
Vừa dứt lời hai bên lập tức lao vào chiến đấu.
Người đàn ông mặc áo đen cầm dao găm vung lên, lướt một đường từ cằm Mạc Phong xuống dưới.
Mặc dù không khiến anh bị thương nhưng cũng tạo ra một đường dao đầy nội lực.
“Được lắm!”, Mạc Phong đứng bằng một chân trên nắp cốp chiếc Jaguar, khẽ cười.
Anh cũng vung con dao bướm ra khỏi tay áo, quét một đường cong mượt mà.
“Giao đồ ra thì tôi tha cho cậu!”, người đàn ông mặc áo đen chĩa con dao găm về phía Mạc Phong và gầm lên.
Anh cảm thấy nghi ngờ rồi phất tay khẽ cười: “Ông muốn tôi giao thứ gì? Không phải là bắt tôi nộp mạng đấy chứ?”
“Chìa khóa địa cung!”
Người đàn ông mặc áo đen quát tháo, hàng cây bên cạnh khẽ rung lên.
Mạc Phong chau mày trầm giọng: “Thực lực mạnh quá! Chìa khóa địa cung là cái gì?”
“Ha ha! Cậu giống hệt ông già chết giẫm kia, thật không hiểu cứ giữ bí mật đó làm gì! Chẳng phải cuối cùng đều rơi vào tình cảnh tán gia bại sản, chết thê thảm sao? Có đáng không”, người đàn ông mặc áo đen cười lạnh lùng.
Anh cau mày: “Ý gì? Nói rõ ràng ra!”
“Hừ! Năm đó không tìm thấy chìa khóa địa cung trên người ông ta, chắc chắn là ông ta đã giấu trong người cậu! Giao ra đây có khi tôi còn khiến cậu chết nhẹ nhàng, sớm được đoàn tụ với gia đình dưới suối vàng!”
Địa cung? Chìa khóa?
Mạc Phong không biết rốt cuộc gã này định nói gì, nhưng có một điểm anh khẳng định là hắn biết chuyện năm đó.
Xuất trưởng.
Tiếng chưởng xé gió.
Anh giao đấu kịch liệt với người đàn ông hàng chục hiệp.
Ầm…
Hai chưởng đụng độ.
Mạc Phong cũng phải lùi lại mấy bước.
“Cậu kế thừa thiên phú võ thuật của bố mình đấy nhỉ! Đáng tiếc, thật đáng tiếc!’, người đàn ông mặc áo đen cười lớn.
Anh chau chặt lông mày: “Đáng tiếc cái gì?”
“Mới ít tuổi mà đã lĩnh ngộ võ thuật tới trình độ này! Nếu tiếp tục giữ lại thì chẳng phải là mối hậu họa khó lường sao? Đáng tiếc, hôm nay coi như cậu xui xẻo! Dù bây giờ cậu có giao chìa khóa địa cung cho tôi thì cũng vẫn sẽ chết thôi! Không thể giữ lại bất kỳ ai của nhà họ Mạc các người!”
Ngọn lựa giận đè nén sâu thẳm trong anh bao năm qua bỗng bùng phát.
“Tại sao! Ông nói tôi biết tại sao! Không thể giữ lại bất kỳ người nào của nhà họ Mạc, tại sao không chịu buông tha cho chúng tôi!”, Mạc Phong ngửa cổ lên trời gầm lên.
Chim muông xung quanh bị dọa sợ bay tán loạn.
Bầu trời vữa nãy con quang đãng, giờ mây đen bỗng tụ lại.
Người đàn ông nhìn xung quanh thấy sát khí bao trùm, rốt cuộc chuyện gì thế này?
“Bởi vì nhà họ Mạc các người đã biết bí mật không nên biết! Nên phải chết! Mỗi một người thuộc nhà họ Mạc đều phải chết, nhất là bố của cậu, tự cho mình có thể cứu được cả thiên hạ, cuối cùng đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được! Thật nực cười!”
Bình luận facebook