Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Chương 72
“Anh Mạc!”, Vương Bưu thảng thốt kêu lên.
Lúc này, Mạc Phong đã tỉnh táo lại sau những sự việc trước đó, di chứng sau cuộc chiến cũng đã biến mất ngay từ giờ phút anh nhảy xuống sông.
Thấy Vương Bưu hưng phấn, anh không khỏi cười gượng nói: “Sao vậy, một ngày không gặp tôi cũng không nhớ tôi đến mức đó chứ?”
“Anh đã được thả rồi à? Trước đó họ đều nói rằng anh đã đánh cậu Trần, chắc phải bị phản ngồi tù vài năm. Tổng giám đốc đang lo gần chết, sáng giờ đã gọi cho tôi mười mấy cuộc điện thoại. Vừa nãy cô ấy vẫn còn hỏi là anh quay lại hay chưa, bảo là sau khi anh về thì đi tìm cô ấy ngay lập tức”, Vương Bưu vỗ trán và kể lại hết mọi chuyện.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Mục Thu Nghi đã quá bận rộn đến mức quay mòng mòng.
Hóa ra quá nhiều tiền cũng sẽ mang lại cho bạn cảm giác buồn nôn.
Cốc cốc cốc…
“Sao lại có chuyện gì nữa thế? Chuyện gì cũng cần tôi phải làm, nuôi đảm các người có tác dụng gì hả?”, Mục Thu Nghi giậm chân, đứng lên chỉ vào hướng cửa tức giận nói.
Báo cáo tài chính cô cũng phải xử lý, dữ liệu mua hàng cô cũng phải xử lý, kiểm toán đối ngoại cũng đến tay cô…
Tổng giám đốc nhà người ta đi du lịch chơi golf suốt ngày, còn tổng giám đốc như cô thì ngày nào cũng phải lo lắng cho cuộc sống của cả tập đoàn. Người ta càng có tiền thì càng tự do thoải mái, cô càng có tiền lại càng mệt mỏi.
Két…
Cửa vẫn bị đẩy ra.
Nhưng chỉ có một bàn tay duỗi vào trước, đôi lông mày cau có của Mục Thu Nghi từ từ giãn ra.
Chỉ với một cái búng tay, ngay lập tức một bông hồng đã xuất hiện trong bàn tay đó.
“Vợ, là anh đây!”, Mạc Phong thò đầu ra cười với vẻ xấu xa.
Vừa nhìn thấy Mạc Phong, bất giác cô nở nụ cười trên mặt, nhưng sau đó lập tức kìm nén lại.
“Vào đi!”, Mục Thu Nghi mặt lạnh băng nói không biểu cảm.
“Khát chết đi được, anh phải uống ngụm nước cái đã!”, Mạc Phong cầm thẳng cốc nước trước mặt Mục Thu Nghi và uống.
Hơn nữa anh còn nói với cái cốc, hoàn toàn không để ý đến chủ nhân của chiếc cốc.
Đôi mắt cong cong xinh đẹp của cô vô thức nheo lại thành một đường, hơi thở cũng lúc nông lúc sâu, như thể cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
“Làm thế nào anh ra ngoài được?”
Mục Thu Nghi rất tò mò về vấn đề này, vốn dĩ cô đã mời luật sư giỏi nhất Giang Hải chuẩn bị đến tòa chuộc tội, nhưng không ngờ lại không được việc!
Mạc Phong nhún vai, lãnh đạm cười: “Đương nhiên là đi ra từ cổng lớn rồi”.
“Họ cứ vậy thả anh ra sao?”, đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên, rõ ràng là không tin lời anh chàng này.
“Em muốn biết à? Lại gần đây một chút anh nói cho em nghe”, Mạc Phong ngoắc ngoắc tay, nhếch mép cười.
Mục Thu Nghi ngồi thẳng dậy, trên mặt không hề có một nụ cười: “Tôi không muốn biết! Còn một điều nữa tôi muốn hỏi anh. Những đơn hàng này là do anh làm sao?”
“Em đoán xem!”, anh nhưởng mày và mỉm cười kiêu ngạo.
Đoán?
Đoán cái đầu anh ấy!
Mạc Phong đứng dậy vươn vai: “Nếu muốn hiểu sâu hơn về anh, thì đồng ý làm vợ anh nhé!”
“Anh đừng có mơ, cho dù anh đã giúp tôi thì cũng không có nghĩa là có thể thay đổi cái gì!”, Mục Thu Nghi tức giận vỗ bàn quát lớn.
Anh dửng dựng xòe hai tay ra cười khi khì: “Không sao cả, dù sao thì một tháng nữa anh sẽ khiến em phải cam tâm tình nguyện ngậm bé cưng của anh!”
Nói xong, Mạc Phong bước ra khỏi văn phòng, ngâm nga một bài hát, hai tay chắp sau lưng, coi bộ tâm trạng cũng khá vui vẻ. Anh thuộc loại người có thể giả bộ giấu giấm chuyện trong lòng cực giỏi.
Trưởng thành là một từ rất đau đớn, nó không hẳn sẽ giúp bạn đạt được thứ gì đó, nhưng chắc chắn sẽ khiến bạn mất đi thứ gì đó!
Nhìn bóng lưng của anh, Mục Thu Nghi không khỏi gãi đầu, cô lập tức tìm kiếm trên mạng ý nghĩa của từ “bé cưng” mà anh nói.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lông mày cong hết cả lên và tóc cũng dựng thẳng lên.
“Khốn kiếp!”
“Không biết xấu hổ!”
“Ai muốn ngậm thứ bẩn thỉu đó chứ!”
Mạc Phong bước tới cửa thang máy cũng không nhịn được nở nụ cười khi nghe được những câu nói trong văn phòng tổng giám đốc.
“Ây da, ra ngoài rồi à?”
Vừa định bước vào thang máy thì sau lưng có giọng nói vang lên.
Mạc Phong quay đầu nhìn lại thì thấy Tống Thi Vũ đang bước tới với một xấp tài liệu.
Một tên bảo vệ có thể tùy ý ra vào tòa nhà cao ngất của tập đoàn, e rằng cũng chỉ có một mình tên này mà thôi!
“Sao hả, có vẻ hơi không được vui lắm nhỉ?”, Mạc Phong cũng khoanh tay cười tủm tỉm.
Tống Thi Vũ cong môi mỉm cười: “Mong anh đừng ra ngoài còn không kịp đây, như vậy cả cái công ty này đã sạch sẽ hơn nhiều rồi!”
“Cô có nhớ giữa chúng ta vẫn còn một cuộc cá cược không?”
Cô ấy thực sự muốn tự tát vào miệng mình, tại sao phải gọi tên khốn kiếp này lại như thế chứ!
Mặc bikini và múa cột trước mặt anh ta, trời ơi!
Sẽ bị tên này cười cả đời mất.
Tống Thi Vũ khịt mũi, hai tay chống nạnh: “Lúc trước chúng ta đã đánh cuộc, nhưng ai có thể chứng minh những đơn hàng này là do anh kiếm được chứ? Có lẽ là trùng hợp thôi, như vậy không phải chị đây cho anh xem vô ích rồi sao?”
“Nếu như tôi đã có khả năng làm cho thiết kế của cô trở nên phổ biến ở châu Âu, tôi cũng sẽ có cách để biến nó thành thứ rẻ tiền nhất, và cuối cùng không còn giá trị gì nữa!”, miệng Mạc Phong khẽ cong lên, giọng nói rất chậm, nhưng là gắn từng chữ một, đánh trúng tâm lý cô ấy.
Bởi vì hiệu ứng của sản phẩm này rất tốt, nó tạo ra một loạt hiệu ứng cánh bướm, rất nhiều nhà thiết kế hàng đầu của Milan đã đến công ty và muốn thảo luận với Tống Thi Vũ.
Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp!
Nếu trước đây khi nghe Mạc Phong nói những điều như thế này, cô ấy nhất định sẽ khinh thường anh bốc phét.
Nhưng bây giờ, cô ấy lại thấy sợ!
Cô ấy thực sự không nhìn thấu được anh chàng này, vừa đặt cược vào ngày hôm trước thì hôm sau đã nhận được những hợp đồng liên tiếp rồi.
Nếu nói trùng hợp thì cũng trùng hợp quá rồi?
“Nếu cô không dám đánh cuộc cũng không sao, tôi cũng không để tâm. Dù sao thì phụ nữ đều là loại hay trở mặt, tôi có thể hiểu được!”, Mạc Phong dang hai tay, cười đều như không có gì.
Câu này chắc chắn là đánh trúng lòng tự trọng của Tống Thi Vũ.
Cô ấy ôm tập tài liệu trong tay, khịt mũi nói: “Ai nói tôi không chơi được chứ? Tôi nói cho anh biết, chị đây dám đánh cuộc thì dám nhận thua. Không phải chỉ là mặc bikini thôi hay sao, chỉ sợ anh không dám xem thôi!”
“Cô dám nhảy thì tôi cũng dám xem thôi!”, Mạc Phong cũng dần lên, nhếch mép cười bỉ ổi.
Tống Thi Vũ tức giận muốn đá anh, nhưng khổ nỗi cô ấy lại mặc váy ngắn, nếu tên khốn này lợi dụng thì thật là được không bằng mất
“Hừ! Buổi tối cứ chờ mà xem!”
Sau đó, cô ấy xoay người đi về hướng văn phòng tổng giám đốc, bây giờ có một tài liệu quan trọng cần phải ký nên cô ấy không có thời gian để đùa nhảm với anh.
Tống Thi Vũ bước đến cửa văn phòng tổng giám đốc và nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi!”, Mục Thu Nghi giận dữ hét lên trong phòng.
Điều này khiến Tống Thi Vũ đang đứng ở cửa giật thót cả tim, cô ấy vội mở cửa bước vào: “Ai lại khiến đại tiểu thư Mục đây tức giận nữa rồi vậy?”
“Anh Mạc!”, Vương Bưu thảng thốt kêu lên.
Lúc này, Mạc Phong đã tỉnh táo lại sau những sự việc trước đó, di chứng sau cuộc chiến cũng đã biến mất ngay từ giờ phút anh nhảy xuống sông.
Thấy Vương Bưu hưng phấn, anh không khỏi cười gượng nói: “Sao vậy, một ngày không gặp tôi cũng không nhớ tôi đến mức đó chứ?”
“Anh đã được thả rồi à? Trước đó họ đều nói rằng anh đã đánh cậu Trần, chắc phải bị phản ngồi tù vài năm. Tổng giám đốc đang lo gần chết, sáng giờ đã gọi cho tôi mười mấy cuộc điện thoại. Vừa nãy cô ấy vẫn còn hỏi là anh quay lại hay chưa, bảo là sau khi anh về thì đi tìm cô ấy ngay lập tức”, Vương Bưu vỗ trán và kể lại hết mọi chuyện.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Mục Thu Nghi đã quá bận rộn đến mức quay mòng mòng.
Hóa ra quá nhiều tiền cũng sẽ mang lại cho bạn cảm giác buồn nôn.
Cốc cốc cốc…
“Sao lại có chuyện gì nữa thế? Chuyện gì cũng cần tôi phải làm, nuôi đảm các người có tác dụng gì hả?”, Mục Thu Nghi giậm chân, đứng lên chỉ vào hướng cửa tức giận nói.
Báo cáo tài chính cô cũng phải xử lý, dữ liệu mua hàng cô cũng phải xử lý, kiểm toán đối ngoại cũng đến tay cô…
Tổng giám đốc nhà người ta đi du lịch chơi golf suốt ngày, còn tổng giám đốc như cô thì ngày nào cũng phải lo lắng cho cuộc sống của cả tập đoàn. Người ta càng có tiền thì càng tự do thoải mái, cô càng có tiền lại càng mệt mỏi.
Két…
Cửa vẫn bị đẩy ra.
Nhưng chỉ có một bàn tay duỗi vào trước, đôi lông mày cau có của Mục Thu Nghi từ từ giãn ra.
Chỉ với một cái búng tay, ngay lập tức một bông hồng đã xuất hiện trong bàn tay đó.
“Vợ, là anh đây!”, Mạc Phong thò đầu ra cười với vẻ xấu xa.
Vừa nhìn thấy Mạc Phong, bất giác cô nở nụ cười trên mặt, nhưng sau đó lập tức kìm nén lại.
“Vào đi!”, Mục Thu Nghi mặt lạnh băng nói không biểu cảm.
“Khát chết đi được, anh phải uống ngụm nước cái đã!”, Mạc Phong cầm thẳng cốc nước trước mặt Mục Thu Nghi và uống.
Hơn nữa anh còn nói với cái cốc, hoàn toàn không để ý đến chủ nhân của chiếc cốc.
Đôi mắt cong cong xinh đẹp của cô vô thức nheo lại thành một đường, hơi thở cũng lúc nông lúc sâu, như thể cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
“Làm thế nào anh ra ngoài được?”
Mục Thu Nghi rất tò mò về vấn đề này, vốn dĩ cô đã mời luật sư giỏi nhất Giang Hải chuẩn bị đến tòa chuộc tội, nhưng không ngờ lại không được việc!
Mạc Phong nhún vai, lãnh đạm cười: “Đương nhiên là đi ra từ cổng lớn rồi”.
“Họ cứ vậy thả anh ra sao?”, đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên, rõ ràng là không tin lời anh chàng này.
“Em muốn biết à? Lại gần đây một chút anh nói cho em nghe”, Mạc Phong ngoắc ngoắc tay, nhếch mép cười.
Mục Thu Nghi ngồi thẳng dậy, trên mặt không hề có một nụ cười: “Tôi không muốn biết! Còn một điều nữa tôi muốn hỏi anh. Những đơn hàng này là do anh làm sao?”
“Em đoán xem!”, anh nhưởng mày và mỉm cười kiêu ngạo.
Đoán?
Đoán cái đầu anh ấy!
Mạc Phong đứng dậy vươn vai: “Nếu muốn hiểu sâu hơn về anh, thì đồng ý làm vợ anh nhé!”
“Anh đừng có mơ, cho dù anh đã giúp tôi thì cũng không có nghĩa là có thể thay đổi cái gì!”, Mục Thu Nghi tức giận vỗ bàn quát lớn.
Anh dửng dựng xòe hai tay ra cười khi khì: “Không sao cả, dù sao thì một tháng nữa anh sẽ khiến em phải cam tâm tình nguyện ngậm bé cưng của anh!”
Nói xong, Mạc Phong bước ra khỏi văn phòng, ngâm nga một bài hát, hai tay chắp sau lưng, coi bộ tâm trạng cũng khá vui vẻ. Anh thuộc loại người có thể giả bộ giấu giấm chuyện trong lòng cực giỏi.
Trưởng thành là một từ rất đau đớn, nó không hẳn sẽ giúp bạn đạt được thứ gì đó, nhưng chắc chắn sẽ khiến bạn mất đi thứ gì đó!
Nhìn bóng lưng của anh, Mục Thu Nghi không khỏi gãi đầu, cô lập tức tìm kiếm trên mạng ý nghĩa của từ “bé cưng” mà anh nói.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lông mày cong hết cả lên và tóc cũng dựng thẳng lên.
“Khốn kiếp!”
“Không biết xấu hổ!”
“Ai muốn ngậm thứ bẩn thỉu đó chứ!”
Mạc Phong bước tới cửa thang máy cũng không nhịn được nở nụ cười khi nghe được những câu nói trong văn phòng tổng giám đốc.
“Ây da, ra ngoài rồi à?”
Vừa định bước vào thang máy thì sau lưng có giọng nói vang lên.
Mạc Phong quay đầu nhìn lại thì thấy Tống Thi Vũ đang bước tới với một xấp tài liệu.
Một tên bảo vệ có thể tùy ý ra vào tòa nhà cao ngất của tập đoàn, e rằng cũng chỉ có một mình tên này mà thôi!
“Sao hả, có vẻ hơi không được vui lắm nhỉ?”, Mạc Phong cũng khoanh tay cười tủm tỉm.
Tống Thi Vũ cong môi mỉm cười: “Mong anh đừng ra ngoài còn không kịp đây, như vậy cả cái công ty này đã sạch sẽ hơn nhiều rồi!”
“Cô có nhớ giữa chúng ta vẫn còn một cuộc cá cược không?”
Cô ấy thực sự muốn tự tát vào miệng mình, tại sao phải gọi tên khốn kiếp này lại như thế chứ!
Mặc bikini và múa cột trước mặt anh ta, trời ơi!
Sẽ bị tên này cười cả đời mất.
Tống Thi Vũ khịt mũi, hai tay chống nạnh: “Lúc trước chúng ta đã đánh cuộc, nhưng ai có thể chứng minh những đơn hàng này là do anh kiếm được chứ? Có lẽ là trùng hợp thôi, như vậy không phải chị đây cho anh xem vô ích rồi sao?”
“Nếu như tôi đã có khả năng làm cho thiết kế của cô trở nên phổ biến ở châu Âu, tôi cũng sẽ có cách để biến nó thành thứ rẻ tiền nhất, và cuối cùng không còn giá trị gì nữa!”, miệng Mạc Phong khẽ cong lên, giọng nói rất chậm, nhưng là gắn từng chữ một, đánh trúng tâm lý cô ấy.
Bởi vì hiệu ứng của sản phẩm này rất tốt, nó tạo ra một loạt hiệu ứng cánh bướm, rất nhiều nhà thiết kế hàng đầu của Milan đã đến công ty và muốn thảo luận với Tống Thi Vũ.
Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp!
Nếu trước đây khi nghe Mạc Phong nói những điều như thế này, cô ấy nhất định sẽ khinh thường anh bốc phét.
Nhưng bây giờ, cô ấy lại thấy sợ!
Cô ấy thực sự không nhìn thấu được anh chàng này, vừa đặt cược vào ngày hôm trước thì hôm sau đã nhận được những hợp đồng liên tiếp rồi.
Nếu nói trùng hợp thì cũng trùng hợp quá rồi?
“Nếu cô không dám đánh cuộc cũng không sao, tôi cũng không để tâm. Dù sao thì phụ nữ đều là loại hay trở mặt, tôi có thể hiểu được!”, Mạc Phong dang hai tay, cười đều như không có gì.
Câu này chắc chắn là đánh trúng lòng tự trọng của Tống Thi Vũ.
Cô ấy ôm tập tài liệu trong tay, khịt mũi nói: “Ai nói tôi không chơi được chứ? Tôi nói cho anh biết, chị đây dám đánh cuộc thì dám nhận thua. Không phải chỉ là mặc bikini thôi hay sao, chỉ sợ anh không dám xem thôi!”
“Cô dám nhảy thì tôi cũng dám xem thôi!”, Mạc Phong cũng dần lên, nhếch mép cười bỉ ổi.
Tống Thi Vũ tức giận muốn đá anh, nhưng khổ nỗi cô ấy lại mặc váy ngắn, nếu tên khốn này lợi dụng thì thật là được không bằng mất
“Hừ! Buổi tối cứ chờ mà xem!”
Sau đó, cô ấy xoay người đi về hướng văn phòng tổng giám đốc, bây giờ có một tài liệu quan trọng cần phải ký nên cô ấy không có thời gian để đùa nhảm với anh.
Tống Thi Vũ bước đến cửa văn phòng tổng giám đốc và nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi!”, Mục Thu Nghi giận dữ hét lên trong phòng.
Điều này khiến Tống Thi Vũ đang đứng ở cửa giật thót cả tim, cô ấy vội mở cửa bước vào: “Ai lại khiến đại tiểu thư Mục đây tức giận nữa rồi vậy?”
Bình luận facebook