• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (3 Viewers)

  • Chương 5540-5542

Chương 5540: Lợi ích

"Sao có thể như vậy?"

"Hội trưởng... tại sao... tại sao ngài ấy lại vô cớ hy sinh những người trong Đại hội?"

"Có lẽ nào... họ đã phạm sai lầm nào đó?"

Mọi người môi run run, lắp bắp nói.

"Cháu gái!"

Lúc này, bà cụ Hạ đột nhiên phản ứng lại, thấp giọng hô lên: "Nói với tất cả mọi người rời đi ngay lập tức!"

"Rời đi?"

cô gái ngạc nhiên nhìn bà nội, cẩn trọng nói: "Bà ơi, hội nghị vẫn chưa kết thúc, những người trong Đại hội đã nói rằng chúng ta nên rời đi sau..."

"Cứ đi đi, đừng nói nhiều như vậy. Nhanh lên, nếu không thì không còn thời gian đâu!"

Bà cụ lo lắng nói.

Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của bà cụ, cô gái không dám do dự thêm nữa mà gật đầu, lập tức tập hợp những thành viên còn lại trong tộc cùng bà cụ rời đi.

"Hừ, nhà họ Hạ sợ sao?"

"Hội nghị vẫn chưa kết thúc, nếu bọn họ rời đi giữa chừng, nhất định sẽ chọc giận Hội trưởng. Để xem sau khi xong việc Đại hội hỏi tội thì họ trả lời thế nào".

Nhiều người nói giọng mỉa mai.

Nhưng có người cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn nên nhanh chóng gọi đệ tử rời đi.

"chưởng môn, cảm giác có gì đó không ổn, chúng ta cũng đi thôi”.

trưởng lão của Hắc Thạch Tông cũng nhanh chóng thì thầm với người phụ nữ bên cạnh.

“Đi cái gì mà đi?”

Tông chủ Hắc Thạch Tông cười khẩy: “Bọn họ rời đi càng tốt. Bây giờ là cơ hội vàng để thể hiện lòng trung thành của chúng ta với Đại hội. Chúng ta kiên trì ở lại đây, khi Hội trưởng đến, nhất định sẽ nhìn Hắc Thạch Tông chúng ta bằng con mắt khác".

"Cái này……"

trưởng lão kia lưỡng lự.

Đúng lúc này, một thành viên trong Đại hội vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy đám người đang tụ tập phía sau núi, người của Đại hội lập tức kêu lên: "Mọi người xin hãy bình tĩnh giữ trật tự một lát. Hội trưởng đang xử lý một vài việc bên trong núi, ngài ấy sẽ tới sớm thôi. Các vị hãy đợi ở đây, đừng đi đâu cả!"

"Vâng thưa đại nhân!"

"Thưa ngài, bên đó xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao vừa rồi lại có tiếng động lớn như vậy?"

Mọi người thi nhau hỏi, ai cũng vô cùng hồi hộp.

Nhưng đối phương lại không thèm để ý tới bọn họ, hừ lạnh một tiếng: "Sao lại hỏi nhiều như vậy? Chờ ở đây đi!”

Nhìn thấy người của Đại hội nổi giận, mọi người không dám tiếp tục tra hỏi.

Đoàn người lại hồi hộp chờ đợi, mỗi giây dường như bị kéo dài tới vô tận.

Thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, không khí tràn ngập căng thẳng và sợ hãi.

Cuối cùng, một cơn gió gào thét lướt qua, áp lực vô tận tràn ngập toàn bộ phía sau ngọn núi.

Bóng dáng uy nghiêm và sát khí đằng đằng của Hội trưởng xuất hiện trước mặt mọi người.

Mọi người rùng mình khiếp sợ.

Hội trưởng toàn thân đầy máu.

Ánh mắt của ông ta quét qua đám người có mặt như một thanh kiếm sắc bén, như thể ánh nhìn đó có thể xuyên thủng cơ thể họ.

"Những người khác đâu?", giọng nói của Hội trưởng trầm thấp lạnh lùng, như thể đến từ địa ngục.

Mọi người nhìn nhau, không ai dám trả lời.

Tông chủ của Hắc Thạch Tông nghiến răng, run rẩy nói: "Hội trưởng, bọn họ... bọn họ đều rời đi rồi”.

Hội trưởng nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ u ám, lửa giận trong mắt dường như đốt cháy mọi thứ trước mặt.

Nhưng ông ta nhanh chóng kiềm chế cơn tức giận, bình tĩnh nói: “Tại sao họ lại vội vã rời đi như vậy, tôi còn chưa kịp ban phát lợi ích cho họ mà đã đi rồi? Nào, đi tìm họ về đây”.

"Tuân lệnh!"

Một số người trong Đại hội nhận lệnh và nhanh chóng chạy về hướng những người đó đã rời đi.

"Lợi ích?"

Ánh mắt mọi người đều sáng ngời.

Phải chăng Hội trưởng giữ người lại vì ông ta muốn tặng cho họ phần thưởng đặc biệt?

"Đúng vậy, tôi sẽ cho mọi người lợi ích!"

Hội trưởng quay đầu nhìn những người còn lại trước mặt, trên môi nở một nụ cười khinh bỉ tàn nhẫn.
Chương 5541: Giết người diệt khẩu

Nụ cười kỳ lạ của Hội trưởng đã bị một số cao thủ nhìn thấy.

Trong lòng bọn họ lập tức dâng lên một loại dự cảm không lành.

Tuy nhiên, hầu hết những người có mặt đều bị mờ mắt trước cái gọi là "lợi ích".

Nhiều người trước đó vào Thiên Thần Đạo đã nhận được lợi ích khổng lồ.

Theo họ, lợi ích mà Hội trưởng đưa ra chắc chắn phải là báu vật trong số những báu vật!

"Hội trưởng, không biết lợi ích mà ngài nói là gì?" Hắc Thạch tông chủ vẻ mặt nịnh nọt hỏi.

Hội trưởng không trả lời ngay mà từ từ giơ tay lên, một sức mạnh mạnh mẽ tập trung trong lòng bàn tay ông ta.

Chẳng lẽ Hội trưởng dự định đích thân hướng dẫn mọi người tu luyện sao?

Mọi người trợn tròn mắt, tim đập loạn xạ, chờ đợi điều bất ngờ sắp xảy ra.

Đột nhiên, Hội trưởng giải phóng một luồng sức mạnh, đánh trúng Hắc Thạch tông chủ.

Bụp!

Hắc Thạch tông chủ còn chưa kịp kêu lên một tiếng, thân thể nổ tung thành một làn sương máu, chết thảm tại chỗ.

"Á?"

Sự việc này diễn ra đột ngột khiến tất cả những người có mặt đều bị sốc, nỗi sợ hãi ngay lập tức bao trùm lấy họ.

"Đây là lợi ích các người được nhận!", Hội trưởng lạnh lùng nói.

Mọi người đều ngơ ngác, sửng sốt và bối rối.

Họ không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Họ hoàn toàn không hiểu Hội trưởng Đại hội rốt cuộc muốn làm gì.

Nỗi sợ hãi vô tận bắt đầu bao trùm lấy họ.

Đám người bắt đầu bỏ chạy tứ phía, hết người này đến người khác kêu khóc và cầu xin sự thương xót.

"Giết hết bọn chúng".

Hội trưởng nói một cách vô cảm.

Ông ta dứt lời, các cao thủ trong Đại hội xung quanh giống như hổ xông vào đàn cừu, bắt đầu một cuộc tàn sát điên cuồng.

Lúc này, mọi người đều hiểu tại sao nhà họ Hạ và các thế lực khác lại kiên quyết rời đi như vậy.

Hội trưởng muốn giết người diệt khẩu.

Ông ta không thể chấp nhận việc những thủ đoạn tàn ác của mình bị truyền ra bên ngoài.

Ông ta không thể để danh tiếng của Đại hội bị hủy hoại...

Một vụ thảm sát kinh hoàng đã diễn ra trên núi Thánh Huyền.

Cùng lúc đó.

Bên ngoài núi Thánh Huyền.

Bà cụ Hạ và cháu gái đang chạy trốn một cách khó nhọc.

Mặc dù hai người họ đã được Đại hội chữa trị, nhưng dưới sự truy sát gắt gao của các cao thủ Đại hội lúc này, họ chỉ có thể dùng hết sức bình sinh mà chạy. Quần áo họ ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập như muốn xé nát lồng ngực.

khí tức khủng bố tràn ngập bốn phương.

Tiếng bước chân của cao thủ Đại hội càng lúc càng gần, giống như tiếng trống đòi mạng, đập mạnh vào tim họ từng nhịp.

"Cháu gái, chạy đi!", bà cụ giọng khàn đặc, nhưng vẫn đẩy cô gái trẻ tiến về phía trước.

cô gái mặt đầm đìa nước mắt, đôi chân nặng như chì, nhưng được bà cụ động viên, cô vẫn nghiến răng kiên trì.

Đột nhiên, một kiếm khí sắc bén tấn công từ phía sau, bà cụ lập tức kéo cháu gái ra phía sau và dùng chính cơ thể mình đỡ đòn.

"Phụt!", bà cụ phun ra một ngụm máu, thân thể lảo đảo như con diều đứt dây.

"Bà ơi!", cô gái kinh hãi ôm lấy bà cụ.

"Người nhà họ Hạ không cần chạy trốn nữa. Hội trưởng chưa cho phép mà các người dám tự ý rời khỏi hội nghị. Đây chính là tội chết, không được phản kháng. Nếu không tôi chỉ có thể xử các người ngay tại chỗ!"

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng một gã đàn ông tóc dài.

Sau đó, hắn đưa theo hàng chục cao thủ Đại hội kéo tới bao vây.

khí tức kinh hoàng đè nén khiến hai bà cháu không thể thở nổi.

Bà cụ cố đứng dậy bảo vệ cháu gái phía sau, trong mắt bà đầy tuyệt vọng và bất lực.

"Có vẻ như chúng ta không thể ra khỏi núi Thánh Huyền được rồi".

Bà cụ khàn giọng nói.

cô gái rưng rưng nước mắt, nhưng không chịu bỏ cuộc, bất chấp sự phản kháng của bà lão, trực tiếp bế bà lên, tiếp tục chạy về phía trước.

"Lố bịch".

Gã đàn ông tóc dài lắc đầu và chuẩn bị đuổi theo.

Nhưng vừa mới cử động, hắn đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng.

Bà cụ và cô gái đang chạy phía trước chợt dừng lại.

Họ dường như đã nhìn thấy điều gì đó.

Gã đàn ông tóc dài ánh mắt tập trung, nhìn về phía trước. Sau khi nhìn rõ thứ ở phía trước, da đầu hắn tê dại, thở dốc.

Trong khu rừng phía trước, có một bóng người mặc áo choàng và toàn thân nhuộm đỏ máu...
Chương 5542: Đầu mối

"Có phải là người mặc áo choàng không?"

Gã đàn ông tóc dài và những người khác ngay lập tức trở nên lo lắng và vô thức nắm chặt vũ khí trong tay.

Bóng người nhuốm máu bất động giống như một bức tượng kiên cố, nhưng lại toát ra khí tức lạnh lẽo.

cô gái trẻ và bà cụ cũng ngơ ngác nhìn bóng người đó, không biết họ đang kinh hãi hay vui mừng.

Ngay lúc mọi người còn đang bối rối, bóng người trước mặt từ từ ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt nghiêm nghị. Trong mắt anh là sát ý vô tận và sự mệt mỏi đến kiệt sức.

"Đại nhân, là ngài…", bà cụ lẩm bẩm, trong mắt hiện lên một tia hy vọng.

Người mặc áo choàng không nói gì, chỉ thờ ơ liếc nhìn gã đàn ông tóc dài, chậm rãi nói: "Mau rời đi. Đại hội hiện tại chỉ e là gặp người nào là giết người đó. Không thể ở lại thêm".

"Vâng, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài..."

Bà cụ không dám chần chừ, nhanh chóng loạng choạng bỏ chạy cùng cô gái...

"Ngăn chúng lại!"

Trong mắt gã đàn ông tóc dài hiện lên vẻ đăm chiêu, hắn nghiến răng nghiến lợi hét lớn: "Lập tức thông Báo cho Hội trưởng, những người khác sẽ ở lại khống chế tên này!"

"Hả?"

Mọi người đều do dự.

Sức mạnh của người mặc áo choàng là điều ai cũng biết.

Ngay cả Hội trưởng Đại hội cũng phải nếm mùi thất bại dưới tay người này, vậy thì làm sao những người ở đây có thể ngăn được anh?

Đúng là lạc quan thái quá.

Nhưng gã đàn ông tóc dài dường như không còn lựa chọn nào khác.

Hắn ta biết nếu không giữ người này lại, một khi bị Hội trưởng phát hiện, hắn chỉ có đường chết.

Nhìn thấy những người khác còn do dự, gã đàn ông tóc dài tức giận hét lên: "Các người còn đứng đực ra đó làm gì? Muốn chết trong tay Hội trưởng sao?"

Nghe vậy, những người kia nghiến răng nghiến lợi lao về phía người mặc áo choàng.

Người mặc áo choàng hừ lạnh một tiếng, thân ảnh vụt qua như tia chớp, lập tức lao vào đám người. Những bước di chuyển của anh vô cùng chuẩn xác và mỗi đòn đánh đều mang sức mạnh to lớn. Trong chớp mắt, vài cao thủ Đại hội đã bị đánh gục, ngã xuống đất.

Gã đàn ông tóc dài sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong lòng thầm kêu trời. Nhưng hắn không dám lùi bước, cầm trường kiếm đâm về phía người mặc áo choàng.

Người mặc áo choàng né sang một bên và dễ dàng tránh đòn. Với một cú vung tay trái, một lực cực mạnh đánh thẳng vào ngực gã đàn ông tóc dài. Gã đàn ông tóc dài cảm thấy lồng ngực đau nhói và bay về phía sau.

Đúng lúc này, một cao thủ Đại hội lợi dụng sự không phòng bị của người mặc áo choàng và tấn công anh từ phía sau. Tuy nhiên, người mặc áo choàng như thể có mắt sau lưng. Anh dùng tay trái vung nắm đấm về phía kẻ đang lao tới tấn công khiến hắn trúng đòn, thổ huyết và bay ra xa.

"Ồn ào!", người mặc áo choàng hừ lạnh một tiếng, sau đó giơ tay lên, châm khí đâm vào trái tim của những kẻ trong Đại hội như dao găm.

Trong nháy mắt, tất cả đám người đều ngã xuống.

"Tìm thấy rồi!"

Một tiếng hét lớn phát ra từ đỉnh núi phía xa.

Người mặc áo choàng cau mày ngẩng đầu, tự tản khí tức của mình đi rồi không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Khi Hội trưởng Đại hội đến nơi, ở đó đã không còn dấu vết của người mặc áo choàng.

Hội trưởng vẻ mặt lạnh lùng xoay người rời đi, nhưng lúc này, ông ta tựa hồ nhận ra điều gì đó. Ông ta bước tới trước mặt gã đàn ông tóc dài, nhìn chằm chằm vào vết thương của hắn, trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên giơ tay lên.

Soạt!

Trái tim của gã đàn ông tóc dài lập tức bị moi ra và nằm nguyên vẹn trong tay Hội trưởng Đại hội .

Hội trưởng nhìn chằm chằm vào vết thương một lúc, và dường như nhận ra điều gì đó.

"Đây là... Thất Thương tử châm? Xem ra đối phương là một cao thủ y võ?"

"Thất Thương tử châm, người thông thạo loại châm thuật này trên phạm vi toàn bộ Long Quốc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chẳng lẽ kẻ này là..."

Hội trưởng trầm tư, tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, sau đó đột ngột xoay người trở lại núi Thánh Huyền.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom