Vậy nên tôi hỏi Đào Lượng mấy vấn đề: “Anh phát hiện vợ mình mất tích từ khi nào?”
Đào Lượng nhớ lại và nói: “Hai tuần trước, hai chúng tôi lại cãi nhau to một trận vì chuyện công việc, sau đó cô ấy tức giận rời khỏi công ty... Đến buổi tối tôi về nhà thì phát hiện cô ấy không ở2nhà, sau đó mãi cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được cô ấy.”
Tôi gật gù rồi hỏi tiếp: “Cô ấy mất tích lâu như vậy, tại sao các anh không báo cảnh sát?”
Đào Lượng hơi do dự đáp: “Ngay từ đầu tôi cảm thấy cô ấy chỉ vì giận dỗi với tôi nên mới bỏ nhà đi, nếu tùy tiện báo cảnh5sát, cha mẹ tôi sẽ biết ngay, suy cho cùng từ lúc bắt đầu họ đã không thích Lý Mạt lắm.”
“Vậy bây giờ thì sao? Anh đã nghi ngờ cô ấy xảy ra chuyện, tại sao vẫn không báo cảnh sát chứ?” Tôi tiếp tục truy hỏi. Đào Lượng đột nhiên cảm xúc kích động: “Tôi sợ cô ấy bị người xấu bắt6cóc, nếu đúng là như vậy, bây giờ tôi báo cảnh sát có thể nào là hại cô ấy hay không? Thật ra chúng tôi vẫn đều đang chờ điện thoại của bọn bắt cóc...”
Tôi nghe thể thì thầm trợn trắng mắt xem thường, nếu thật sự là bọn bắt cóc bắt Lý Mạt đi, thể bạn bắt cóc không gọi điện thoại5đòi tiền chuộc liền, chẳng lẽ còn phải đợi nuôi người cho béo mới đòi à? Thật sự không biết đầu óc của “con rùa biển” kiêm cậu ấm nhà giàu này mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì vậy nữa? Chị Bạch thấy tôi không nói lời nào thì giải thích: “Dì hai của tôi và dượng cũng không muốn báo cảnh3sát, bọn họ sợ nếu chuyện này chỉ là hiểu lầm, đến lúc đó đối ngoại sẽ có ảnh hưởng xấu.”
Tôi vừa nghe thể lập tức cạn lời, xem ra cha mẹ chồng của Lý Mạt đích thực là không thích cô con dâu này, người đã mất tích hai tuần, thế mà việc nghĩ đến đầu tiên vẫn là đối nội đối ngoại có ảnh hưởng gì, mà không phải là sự an nguy của con dâu.
Vì thế tôi thở dài nói: “Vậy trước đó các anh mới thám tử tư điều tra ra được cái gì rồi?”
Chị Bạch lấy từ trong túi ra một tập hồ sơ đưa cho tôi: “Cậu xem thử đi, đây là toàn bộ tư liệu.”
Tôi nhận lấy mở ra xem, trang đầu tiên là ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp, tôi nghĩ bụng thảo nào Đào Lượng lại nhớ mãi không quên Lý Mạt, quả nhiên là một người cực đẹp khiến người ta nhìn một lần là có thể nhớ kỹ, hơn nữa còn là kiểu trí tuệ.
Tôi lại lật ra sau, thấy đều là một vài điều tra về bối cảnh của Lý Mạt, trái ngược lại, hành tung cụ thể vào ngày cô ta mất tích lại không đề cập đến. Vì thế tôi quay đầu hỏi chị Bạch: “Không điều tra ngày hôm đó sau khi rời khỏi công ty, Lý Mật đã đi chỗ nào ư?”.
Chị Bạch lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Không phải không điều tra, chẳng qua lúc ấy khi Lý Mạt đi khỏi công ty cũng không lái xe mà là đi bộ, chúng tôi đã tra xét một lượt camera ở gần công ty, trừ vài camera ở cửa công ty có nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, những chỗ khác đều không có.”
“Vậy cùng ngày hôm đó cô ấy đi những đâu? Đã điều tra chưa? Mọi người có tiếp tục điều tra theo hướng đi về nhà không, cô ấy có xuất hiện ở những camera sau không?” Tôi hỏi. Chị Bạch thở dài nói: “Mấy cái camera sau đó có điểm mù, nếu đi tiếp nữa mà không thông qua cảnh sát thì chúng tôi không có quyền kiểm tra.”
Tôi nghe xong thì ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế camera ở gần đó thì sao? Trong khu dân cư nhà họ chắc chắn phải có camera chứ?”
Lúc này Đào Lượng nói chen vào: “Hôm đó đúng vào ngày khu dân cư kiểm tra mạch điện, cáp điện cả ngày, camera giám sát cũng không thể sử dụng bình thường.” Tôi nghĩ bụng thể này cũng trùng hợp quá rồi? Không phải đã xếp đặt sẵn từ trước chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy khả năng này không lớn, trừ khi là một người đặc biệt quen thuộc hết tất cả mọi hoàn cảnh mới có thể làm được.
Nhưng đâu ra một người như vậy? Phải biết rằng khu dân cư sẽ cúp điện, lại phải biết rằng hai vợ chồng họ khi nào cãi nhau, còn phải biết rằng sau khi ra khỏi phạm vi camera của công ty sẽ có mấy điểm mù? Thực sự có người thần thông quảng đại như vậy sao? Cho nên vòng tới vòng lui, vấn đề lại quay về điểm gốc, đó chính là mợ Đào này rốt cuộc là tự mình đi hay là bị người ta đưa đi? Vấn đề này rất mấu chốt, nếu không làm rõ ràng, sẽ không biết kể tiếp nên đi tìm theo hướng nào. Thực tế nếu là người khác tìm đến chúng tôi vì loại chuyện này, chắc chắn chú Lê sẽ dùng lời lẽ uyển chuyển từ chối, bởi vì không ai biết có phải hai vợ chồng này đang chơi trò bịp bợm hay không. Nhưng Đào Lượng lại là em họ của chị Bạch, cho nên ít nhất vụ này chúng tôi không thể từ chối thẳng thừng. Nếu lúc đầu bọn họ chọn báo cảnh sát trước, có lẽ đã sớm tìm thấy Lý Mạt rồi cũng không chừng! Bây giờ chúng tôi tiếp nhận, cũng chỉ có thể thông qua Triệu Tinh Vũ, nhờ anh ta nghĩ cách giúp chúng tôi điều tra thử sau khi Lý Mạt xảy ra cãi vã với Đào Lượng, đã rời khỏi công ty như thế nào. Hi vọng bây giờ chúng tôi mới đi kiểm tra những vấn đề đó vẫn chưa muộn... Vì thể vào buổi tối, tôi hẹn Triệu Tinh Vũ ra ngoài ăn cơm, dù sao cũng là lén xin người ta giúp đỡ, cho nên vẫn phải hẹn anh ta ra nói chuyện tốt hơn. Với cả chuyện lần trước cũng nhờ anh ta hỗ trợ, về tình về lý đều nên mời Triệu Tinh Vũ một bữa cho đàng hoàng mới đúng.
Triệu Tinh Vũ nghe tôi kể xong đầu đuôi câu chuyện thì đồng ý rất sảng khoái, nói cứ trông cậy vào anh ta, chỉ là anh ta không rõ tại sao chồng của Lý Mạt không báo cảnh sát trước chứ?
Tôi vỗ vai anh ta và nói: “Loại ân oán của nhà giàu này, không phải nhân vật nhỏ như anh và tôi có thể hiểu được đâu.”
Có Triệu Tinh Vũ giúp đỡ, chúng tôi nhanh chóng xem được nội dung camera giám sát bên ngoài phạm vi công ty của Đào Lượng quay được. Căn cứ vào ngày Lý Mạt mất tích mà Đào Lượng cung cấp, hôm đó sau khi cô ta ra khỏi công ty, vẻ mặt cô đơn đi một mình ở trên lề đường.
Đại khái là qua hơn mười phút, Lý Mạt một mình đi ra khỏi phạm vi camera có thể quay lại, đi vào một khu vực điểm mù. Điểm này thám tử mà Đào Lượng thuế trước đây cũng đã tra ra được, chỉ là sau đó Lý Mạt đi chỗ nào thì không biết nữa.
Tiếp theo chúng tôi lại thông qua Triệu Tinh Vũ lấy được video giám sát bên ngoài khu dân cư nhà Đào Lượng, nhưng trong khoảng thời gian Lý Mạt đi khỏi công ty đến khi Đào Lượng về đến nhà, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bóng dáng của Lý Mạt. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng cô ta ngồi xe về nhà.
Hơn nữa khoảng cách từ công ty bọn họ về đến nhà ít ra cũng phải đến mười lăm phút chạy xe, tôi tin nếu Lý Mạt chọn về nhà trong khoảng thời gian này, nhất định sẽ không đi bộ về, những bất đắc dĩ là camera trong khu dân cư lúc ấy đều ngưng hoạt động...
Trên thực tế, tôi vẫn đề nghị Đào Lượng nên lựa chọn đi báo cảnh sát ngay bây giờ, bởi vì tuy rằng chúng tôi có thể thông qua Triệu Tinh Vũ để xem xét một vài video giám sát trên con đường Lý Mạt đi về nhà, nhưng lại không thể điều tra tỉ mỉ, suy cho cùng đây không phải là cảnh sát phá án.
Nhưng nếu bọn họ báo cảnh sát thì khác, bởi vì một khi cảnh sát lập án điều tra, chúng tôi có thể danh chính ngôn thuận lợi dụng những tài nguyên tiện lợi của cảnh sát để xem xét tất cả các phương tiện giám sát trên tất cả các tuyến đường Lý Mạt có khả năng vào và ra. Bằng vào mật độ các camera hiện giờ trong thành phố, muốn tra ra hành tung của một người chắc hẳn là không phải việc khó gì cả. Cũng không biết tại sao, đều đã đến giờ phút này mà Đào Lượng vẫn còn do dự báo hay không báo cảnh sát nữa chứ?!
Bình luận facebook