Phòng ngủ Ngô Thiến Thiến không lớn, nhưng bên trong bố trí rất nhã nhặn, xem ra Ngô Thiến Thiến cũng là một cô gái rất tinh tế. Sau đó chúng tôi tìm được một chiếc bọc được buộc rất kỹ càng dưới gầm giường cô bé này. Mở ra xem, bên trong là chiếc túi xách hàng hiệu, giá trị hơn mười vạn tệ... Không phải tôi có mắt nhìn đồ, nhìn một cái là nhận ra ngay đây là túi xách hàng hiệu, mà phía trên nó có tàn hồn của Ngô Thiến Thiến.
Chiếc túi2này là quà sinh nhật mười tám tuổi mà Thẩm Vãn Vãn chọn đại trong đống túi xách của mình rồi tặng cho Ngô Thiến Thiến. Quan hệ của hai người bọn họ lúc đầu cũng chỉ là bạn học cùng lớp, số lần gặp nhau trong trường chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng có một lần Thẩm Văn Văn thấy mẹ của Ngô Thiến Thiến đến trường tìm con, cô ta cực kì hâm mộ Ngô Thiến Thiến có một người mẹ yêu quý con như thế, thứ tình cảm này đối với Thẩm Văn5Văn là thứ quý giá nhất mà mãi mãi cô ta không bao giờ có được.
Thế là Thẩm Văn Văn bắt đầu chủ động tiếp cận Ngô Thiến Thiến, cả hai nhanh chóng trở thành những người bạn thân thiết. Thẩm Vãn Vãn rất thích đến nhà Ngô Thiến Thiến ăn cơm, sau đó nhìn hai mẹ con họ nói chuyện, trong lòng rất hâm mộ.
Xem ra, cái mà Ngô Thiến Thiến thích nhất, chính là những thứ đồ hàng hiệu chất đầy trong phòng ngủ của Thẩm Văn Văn, còn thứ Thẩm Vãn Văn thích nhất6chính là tình thương của mẹ mà Ngô Thiến Thiến dễ dàng có được. Thế mới nói, trên đời này không ai có thể có được tất cả, cho dù là “Vua” nắm cả thế giới, nhưng cũng có những đồ vật ông ta không thể nào có được! Trong lòng mỗi người đều có mong muốn một điều gì đó, có lẽ là người, là vật, là một chút cảm xúc, cũng có thể chỉ là một tình yêu nho nhỏ...
Tôi nhìn thấy trong ký ức tàn hồn của Ngô Thiến Thiến, trong lúc hạ cánh5khẩn cấp, phía dưới là một hòn đảo nhỏ rất kỳ quái. Ở giữa hòn đảo lõm xuống như một thung lũng, nhưng do cây cối trên đảo dày đặc, lại do tốc độ lúc hạ cánh quá nhanh, cho nên hình dáng hòn đảo đó chỉ lóe lên trước mắt Ngô Thiến Thiến, sau đó trước mắt cô ấy chỉ toàn một màu xanh, Chú Lê thấy tôi có thể cảm giác được tàn hồn của Ngô Thiến Thiến, bèn hỏi tôi có nhìn thấy chi tiết đặc biệt nào không? Tôi liền cố gắng nhớ3lại hòn đảo nhỏ xuất hiện chớp nhoáng trước mắt Ngô Thiến Thiến, nhưng sau đó tôi lại vẽ ra giấy một bản phác thảo hòn đảo” xấu như ma...
Tôi nhìn bản phác thảo cảm thấy cũng không tệ lắm, cho là mình vẽ cũng khá tốt, nhưng những người khác nhìn vào đều há miệng rồi không biết nói gì...
Tôi tức giận nói với chú Lê đang há hốc mồm: “Biết làm sao được? Cháu đâu phải cái máy ảnh, chỉ nhìn qua mà vẽ được thể là tốt lắm rồi! Mà cháu cũng có biết về đâu, cháu thấy vẽ thế này đã giống lắm rồi!”
Chú Lê không phản bác được câu nào, cuối cùng đành lườm tôi một cái...
Thẩm Vạn Tuyển tiếp tục dẫn chúng tôi đến nhà những hành khách khác, nhưng đều không phát hiện được gì, nếu không phải tìm không đúng đồ vật, thì rất có khả năng những cô bé này vẫn còn sống. Chỉ hi vọng khi chúng tôi tìm thấy chiếc máy bay, sẽ có người còn sống sót. Tuy nhiên, đã hơn hai tuần kể từ khi vụ việc xảy ra, theo thời gian trôi qua, những người đó ít có khả năng sống sót... Chỉ mong chúng tôi vẫn đến kịp. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi thành lập một đội tìm kiếm mới chuẩn bị bay đến Indonesia. Thẩm Vạn Tuyển thực hiện lời nói trước đó, mời một đội tìm kiếm trên đảo giỏi nhất nước, cộng thêm năm nhân viên an ninh đảm bảo an toàn của chúng tôi.
Khi nhìn danh sách thành viên của đội, tôi chợt nhớ ra chuyện lúc trước Bạch Kiện nói, bèn ngay lập tức yêu cầu Thẩm Vạn Tuyền cho chúng tôi bổ sung thêm một người và tên của Viện Mục Dã xuất hiện trong danh sách lên máy bay.
Chúng tôi bay từ Bắc Kinh, sau đó đến Surabaya, Indonesia. Chúng tôi nghỉ ngơi qua loa ở đó rồi tập hợp với tổ tìm kiếm, vì trong nhóm đó có vài người dẫn đường là dân bản địa. Trải qua bảy tiếng trên máy bay, cuối cùng chúng tôi cũng tới thành phố cảng lớn thứ hai của Indonesia là Surabaya. Lúc cả đoàn xuống máy bay, đội trưởng của tổ tìm kiếm lúc trước là Wulan đã chờ sẵn ở đó. Anh ta là một nhân viên cứu hộ trên biển rất nổi tiếng ở Indonesia, anh ta còn nói tiếng Trung rất tốt.
Trong ngày đầu tiên đến Surabaya, hai nhóm chúng tôi họp hội ý ngay trong khách sạn, đội chúng tôi chủ yếu là đến thay cho nhóm của Wulan, bởi vì bọn họ đã tìm kiếm ở đây liên tục hai tuần, kiệt sức rồi.
Giờ chúng tôi đã tới, Wulan cho các đội viên của nhóm đó nghỉ ngơi vài ngày, đương nhiên anh ta cùng mấy người quen thuộc địa hình vẫn tiếp tục tìm kiếm cùng với nhóm chúng tôi.
Thật ra nhóm của Wulan trong hai tuần này đã tìm một lượt những hòn đảo và khu vực máy bay có thể bay qua. Vì mãi vẫn không nhận được tín hiệu từ chiếc hộp đen trên máy bay, cho nên bọn họ trước tiên chỉ có thể tìm kiếm ở vùng biển gần đó, sau khi tìm kiếm không có kết quả mới chuyển hướng sang các hòn đảo xung quanh.
Nhưng số lượng hòn đảo ở Indonesia quá nhiều, có những hòn đảo còn chẳng có tên, vì thế nếu muốn tìm hết một lượt những hòn đảo này thì chẳng khác gì mò kim đáy bể. Wulan tin chắc rằng, nếu ông chủ Thẩm cứ tiếp tục tìm kiếm, hành động này sẽ còn phải kéo dài một hoặc nhiều năm nữa.
Tôi chửi thầm trong lòng, ai mà có thời gian ở đây với mấy người vài năm nữa chứ, tôi bèn lấy bản phác thảo hình dáng hòn đảo lúc trước ra rồi hỏi Wulan: “Anh có biết hòn đảo nào có hình dáng tương tự như thế này không?”
Wulan cầm lấy “Siêu tác phẩm” của tôi, ngay lập tức anh ta lộ vẻ lúng túng và nói với tôi: “Đây là hòn đảo nào? Tôi cứu hộ trên biển cũng đã vài năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hòn đảo này.”
Nghe anh ta nói thế, tôi cũng không dám xác định có phải do lúc đó máy bay lộn vòng chao đảo, khiến cho góc nhìn có vấn đề nên không chính xác hay không? Tôi đành cẩn thận nhớ lại... Lúc Thẩm Văn Văn nhìn thấy hòn đảo đó trước khi chết, máy bay còn ở độ cao khá xa so với mặt đất, mà lúc Ngô Thiến Thiến nhìn thấy, thì máy bay đã sắp rơi rồi.
Hai người họ chắc chắn cùng nhìn thấy một hòn đảo, nhưng nói thật, trong mắt tôi mấy hòn đảo này không khác nhau nhiều, ngoại trừ có một chỗ lõm vào, tôi không thấy có chỗ nào khác biệt. Nhưng tôi cũng tin rằng bất kể là Thẩm Văn Văn hay Ngô Thiến Thiến, ký ức của hai người đều không biết nói dối, vì thế chỉ có thể giải thích là Wulan cũng không biết hòn đảo này.
Bình luận facebook