Chúng tôi đã đi trong rừng hơn một tiếng đồng hồ, thế nhưng vẫn không thấy bất kỳ dấu vết cây cối nào bị tàn phá. Tôi vô cùng nghi hoặc hỏi: “Tại sao không tìm thấy cây cối bị cánh máy bay làm2gãy nhỉ?”
Wulan đang đi đằng trước nghe thấy tôi nói vậy thì tạm dừng bước, anh ta nói: “Điều này là rất bình thường, bởi vì lượng mưa ở đây rất lớn, cho nên con đường hôm nay chúng ta mở ra, chỉ cần5chưa đến hai ngày sẽ bị cây cối bao phủ hết, không nhìn ra được chút dấu vết nào...
Tôi nghe vậy thì lập tức có cảm giác chắc tìm đến tết cũng không xong, mặc dù mới chỉ đi có một tiếng, nhưng đi6trong rừng rậm một tiếng tiêu hao thể lực lớn hơn nhiều so với đi bộ trong công viên. Người ít vận động như tôi chắc có cố hết sức cũng chỉ đi được hai tiếng. A Quảng thấy tôi thở không ra hơi5bèn đề nghị nghỉ ngơi tại chỗ mười phút.
Tôi như được ân xá vội tìm hòn đá ngồi lên, Wulan thấy thế vội kéo tôi lại và nói: “Đừng ngồi vội, phải xem phía dưới tảng đá có gì không đã, không phải tôi3dọa cậu, mà đã có rất nhiều người đặt mông ngồi lên con rắn khi đi vào rừng đó!” Nghe anh ta nói vậy, đầu óc vừa bình tĩnh trở lại của tôi lập tức trở nên khẩn trương... Wulan đi kiểm tra qua, xác nhận tảng đá đó rất sạch sẽ, có thể yên tâm ngồi được rồi, nhưng lúc đặt mông lên đó, tôi vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
Đột nhiên tôi phát hiện thứ quả ở cái cây bên cạnh hình như là chuối tiêu? Tôi hưng phấn, vội kéo Wulan hỏi mấy quả này có phải chuối tiêu hay không?
Wulan nhìn theo hướng tay tôi chỉ, gật đầu trả lời: “Ừm, đúng thể, là chuối tiêu rừng đấy, nhưng không nên ăn.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Sao lại không thể ăn? Là do chưa chín nên không ăn được à?” Wulan lắc đầu, sau đó đi đến chặt xuống mấy quả đưa cho tôi rồi nói: “Cậu cứ nếm thử thì biết.”
Tôi nghi ngờ cầm một quả: “Chẳng lẽ có độc?”. Wulan vừa cười gian vừa nói: “Không có độc, cậu cứ ăn là biết.”
Tôi bóc vỏ chuối ra thì thấy màu sắc bên trong rất đẹp, thế là tôi chẳng cần suy nghĩ gì nữa mà cắn một miếng, hóa ra quả chuối rừng này không giống với chuối tiêu vẫn ăn hằng ngày! Bên trong sao toàn là hạt thế này?
Tôi phun miếng chuối trong miệng ra rồi hỏi: “Đây là thứ quái gì vậy?”
Wulan cười phá lên: “Chuối dại chính là như thế này đấy, loại chuối bình thường mọi người hay ăn đều là giống đã qua cải tiến rồi.”
Tôi ném miếng chuối tiêu còn lại đi, trong lòng mắng thẩm Wulan, nếu biết trước khó ăn như thế, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ đụng đến. Đinh Nhất đưa bình nước của anh ta cho tôi rồi trêu: “Đáng đời! Xem sau này cậu còn dám cái gì cũng ăn không.”
Tôi lấy bình nước súc miệng, sau đó nói với vẻ bất cần: “Chẳng sao hết, chờ sau này tôi già như chú Lê, thì đây chính là vốn liếng để khoác lác, ngồi khoe khoang với con cháu rồi...”
Sau khi nghỉ ngơi đơn giản một lúc, toàn bộ mọi người tiếp tục đi về phía tây của rừng cây, phương hướng này không phải do nhóm A Quảng chọn bừa, mà căn cứ vào khối mảnh vỡ phát hiện buổi sáng, sau đó phân tích ra hướng để tìm kiếm. Nhưng ai mà ngờ khi chúng tôi tiếp tục tiến về phía tây thì lại gặp phải một vách đá cao mấy chục mét, lúc này tôi mới nhớ tới chỗ núi đá lõm xuống, xem ra chúng tôi hiện giờ đang ở bên ngoài thung lũng.
Chúng tôi tiếp tục đi dọc theo vách đá một đoạn nữa, chợt nhận thấy rằng vách đá này có thể là hình vòng tròn. Nếu đúng hình dạng như thế thì thật là mệt! Nhỡ đâu thung lũng không có lối đi, vậy đoàn người chúng tôi làm sao tiến vào được?
Tôi lầm bầm: “Biết thế này bảo ông chủ Thẩm mang một chiếc máy bay trực thăng đến...”
A Quảng đang đi phía trước quay lại an ủi tôi: “Đừng lo lắng, chúng ta có mang theo công cụ leo núi, chỉ là hiện giờ đang để nó ở trong trại. Đội viên của chúng tôi đều biết leo núi, chờ ngày mai sau khi mang theo công cụ leo được lên núi, sẽ mang mọi người lên đó cùng.”
Không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải đi theo đường cũ trở về trại. Lúc trở về chủ Lê đang chuẩn bị cơm tối, thấy mặt tôi buồn thiu là chú biết ngay không có thu hoạch gi. Chú đi tới hỏi tôi: “Không tìm được chút dấu vết nào à?” Tôi lắc đầu trả lời: “Không hẳn là như thế ạ, mọi người tìm thấy ở phía trước một vách đá hình vòng, chính là cái thung lũng lõm xuống mà cháu đã thấy trong trí nhớ Ngô Thiến Thiến ấy.”
“Thung lũng? Vậy tìm được cửa vào không?” Chú Lê truy hỏi. Tôi phiền muộn lắc đầu: “Tạm thời chưa tìm được, A Quảng báo ngày mai sẽ mang theo công cụ leo núi rồi tỉnh tiếp...”
Chú Lê nhướng mày: “Leo núi? Cháu leo được không thế?” Tôi xấu hổ trả lời: “Chú cứ nói xem? Đương nhiên là bọn họ leo lên rồi sẽ dùng dây thừng kéo cháu lên!”
Sau khi ăn xong bữa tối, A Quảng dạy tôi một vài kiến thức đơn giản để leo núi và cách sử dụng dụng cụ. Anh ta bảo tôi không cần khẩn trương, ngày mai chắc chắn bọn họ sẽ bảo đảm an toàn cho chúng tôi và đưa chúng tôi lên vách đá dựng đứng đó.
Điều này thì tôi không hề lo lắng, vách đá đó cao khoảng hai, ba mươi mét, cỡ tầm một tòa nhà bảy tầng mà thôi, cùng lắm để bọn họ kéo tôi lên là được. Về phần đội của Wulan, tuy không chuyên nghiệp như đội của A Quảng, nhưng leo trèo khẳng định tốt hơn tôi! Tôi bắt đầu cảm thấy hâm mộ chú Lê có thể ở nhà canh trại...
Không ngờ khi chúng tôi vừa chuẩn bị đi ngủ thì trên trời lại có mây đen cuồn cuộn... Chẳng lẽ hòn đảo này cứ trời tối là có mưa? Chúng tôi đành phải quay về lều của mình, ngồi buồn nghe tiếng mưa rơi, tôi thì lôi điện thoại ra chơi game cho đỡ chán.
Trên hòn đảo hoang này, điện thoại hiện đại cũng chỉ có thể biến thành máy chơi game và máy chụp ảnh. Đương lúc tôi đang chơi hăng say thì một tiếng sấm đột nhiên vang lên, dọa tôi sợ suýt bật dậy từ trên giường! “Giời ạ! Lều vải của chúng ta có thiết bị chống sét không vậy! Đừng để sấm sét đánh trúng nó nhá...” Tôi nói với giọng bị dọa vỡ mật. Chú Lê ở bên cạnh nửa đùa nửa thật trêu: “Cháu nghĩ lại xem mình có làm việc gì trái với lương tâm hay không, đừng để lúc sét đánh lại kéo theo mấy người chúng ta...”
Tôi cãi lại ngay: “Không phải, chú Lê à... Câu này của chú nghe chẳng tử tế chút nào! Nếu nói người cần suy nghĩ lại trong chúng ta thì phải là chủ mới đúng! Dù sao chú ăn cơm còn nhiều hơn bọn cháu ăn muối, các cụ vẫn hay có câu, thường đi ở bờ sông, sẽ có ngày ướt giày hay sao?”
Bình luận facebook