Nghe Đinh Nhất nói vậy, tôi cũng cảm thấy ở đây đích thực quá khác thường, chẳng lẽ trong cái thung lũng to như vậy, một con chim cũng không có sao? Nói thế không thủng!
Lúc này Đinh2Nhất thấy vẻ mặt tối mịt mờ, khẽ cảnh cáo tôi: “Bản thân phải lanh lợi chút... Cái chỗ này tuyệt không đơn giản như nhìn bề ngoài vậy đâu.”
Tôi nghe xong gật đầu, sau đó móc răng5thú trong áo ra, mặc kệ có ích hay vô ích, cứ lấy ra trước đã rồi nói sau... Ai ngờ đúng lúc này, trên trời đột nhiên truyền đến một tràng gầm rú thật lớn, âm thanh6từ xa đến gần, dường như ở ngay trên đầu chúng tôi, nghe rất giống tiếng vật nặng gì đó từ trên trời rơi xuống... Bởi vì âm thanh quá lớn, tất cả mọi người đều bịt kín5lỗ tai theo bản năng.
âm thanh này tới đột ngột, biến mất cũng nhanh chóng, nhưng cho dù chúng tôi tìm thế nào, trên trời vẫn xanh thẳm một màu, cũng không nhìn thấy thứ gì cả. Trên3mặt mọi người đều lộ ra vẻ khủng hoảng đối với tiếng vang không rõ nguồn cơn kia, rồi lại cũng không biết âm thanh bất thình lình đó là thế nào.
A Quảng liền nói với mọi người: “Mọi người đừng hoảng, hiện giờ nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta chính là tìm được xác máy bay, còn về âm thanh vừa rồi rốt cuộc là cái gì đều không liên quan gì với chúng ta, chỉ cần không nguy hiểm cho sự an toàn của chúng ta, mọi người đều không cần để ý quá...”
Nhưng tôi thấy tuy rằng A Quảng nói như vậy, nhưng vẻ mặt của anh ta lại không thoải mái. Có thể là bởi vì đội viên của mình bị thương, làm anh ta không muốn tiếp tục mạo hiểm nữa, cho nên vẫn cố hết khả năng đi tới hướng mục tiêu đã định, không quan tâm tiếng vang lớn kia là thứ gì... Hơn nữa rừng cây nơi này và mọi rừng cây nhiệt đới anh ta từng đi qua đều khác hẳn, người đi trong đó dường như có thể sinh ra một loại cảm giác lo âu không ngọn nguồn.
Tôi nghĩ có thể là bởi vì nơi này quá yên tĩnh, trừ tiếng bước chân đi đường sột soạt của chúng tôi ra, không còn âm thanh gì nữa! Hơn nữa chuyện xảy ra vừa rồi làm trong lòng ai ai cũng cảm thấy cực kỳ nặng nề, đều sợ nếu tiếp tục đi như vậy, không biết sẽ còn gặp phải nguy hiểm khó lường gì nữa đây.
Nhưng tôi cảm thấy mặc dù nhiệm vụ lần này của chúng tôi là tìm kiếm máy bay, nhưng mà trước mắt, tìm kiếm Pupe đã mất tích cũng quan trọng y như vậy. Ngay cả khi không tìm thấy chiếc máy bay rơi, chúng tôi cũng không thể mặc kệ Pupe mất tích, bởi vì giống như lời Wulan nói, cậu ta không phải chim, dưới tình huống không có thuyền tiếp ứng, cậu ta không thể nào rời đảo, cho nên nhất định cậu ta cũng đã vào thung lũng này.
Chỉ là tôi không nghĩ ra được tại sao cậu ta lại muốn giấu chúng tôi một mình vào thung lũng chứ? Không thể hiểu nổi? Cho dù cậu ta tìm được máy bay trước chúng tôi thì có thể thế nào đây? Thẩm Vạn Tuyền đầu có treo giải thưởng nói là ai tìm được máy bay trước thì cho bao nhiêu tiền thưởng đâu?! Như vậy xem ra Pupe vào thung lũng trước nhất định không phải vì đi tìm nhóm người Thẩm Văn Văn, mà là trong thung lũng có thứ khác đang hấp dẫn cậu ta...
Để phá vỡ bầu không khí kỳ dị trong đội, tôi bắt đầu kiếm câu chuyện làm quà, muốn hỏi thử Wulan loại cây thuốc đuổi muỗi mà anh ta nói vừa rồi có hình dạng gì? Wulan nghe vậy mới nhớ ra chuyện vừa rồi mình muốn tìm cây thuốc đuổi muỗi, Đoản chừng là đã bị con muỗi to kia doạ mất hồn, vì thế anh ta bắt đầu tìm kiếm khắp nơi... Nhưng vào lúc này, phía trước chúng tôi đột nhiên xuất hiện một vũng nước lớn hơn mười mét vuông.
Bởi Wulan đã nói trước, trong rừng cây nhiệt đới, tốt nhất đừng lội xuống nước, cho nên đoàn người chúng tôi định đi vòng qua vũng nước. Ai ngờ đúng lúc này tôi lại đột nhiên nhìn thấy từ vũng nước chui ra từng con to cỡ nắm tay, tròn tròn không biết là cái gì!
Nhưng rõ ràng mấy thứ này đều còn sống, vì sau khi chui ra khỏi mặt nước, chúng cố sức rũ mạnh để rũ bỏ lớp màng nhầy trên người... Đinh Nhất tinh mắt nhất, khi anh ta thấy rõ những thứ kia là cái gì, lập tức hít sâu.
Tiếp theo không chỉ anh ta, rất nhiều đội viên đều thấy rõ thứ chui từ trong nước ra là cái gì, đó là từng con muỗi to vừa mới phá trứng thành hình! Bọn chúng ra khỏi nước đều rung rung cánh, muốn từ trong nước bay lên, có con thậm chí đã từ từ bay khỏi mặt nước rồi.
Wulan là người phản ứng lại đầu tiên, chỉ nghe anh ta gào to: “Mau rời khỏi đây!”
Lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần, vội vàng vòng qua vũng nước chạy về một hướng khác... Thế nhưng không biết có phải những con muỗi vừa nở trứng đó có thể ngửi được mùi máu người hay không, chúng đuổi theo rất nhanh.
Mắt thấy chạy là chạy không được rồi, vì thế mọi người đều lấy những đồ có thể làm vũ khí trên người ra để đuổi muỗi. Đặc biệt là nhóm mấy người đội trưởng Trịnh, mỗi người một khúc côn, múa vùn vụt như gió, đám muỗi kia bay về phía | bọn họ hầu như con nào con nấy đều bị đánh rớt xuống đất.
Bất đắc dĩ là muỗi càng ngày càng tụ tập nhiều chung quanh chúng tôi, cứ như thể muỗi to ở bốn phương tám hướng đều tổ chức thành đoàn tới ăn liên hoan ấy. Có người không kịp tránh vẫn bị cắn mấy nhát, còn may là đã nhanh chóng được đánh bật ra kịp thời, cho nên vẫn không đến mức mất máu quá nhiều giống người anh em vừa rồi kia...
Tuy nhiên tiếp tục như vậy cũng không phải cách, đội quân muỗi thật sự quá đông, chúng tôi chỉ có thể vừa tránh vừa chạy trốn, càng hoảng loạn càng không để ý phương hướng, không biết đã lệch khỏi quỹ đạo của con đường định sẵn bao xa rồi.
Hơn nữa không biết làm sao, ba người tôi, Đinh Nhất và cả Viên Mục Dã từ đầu đến cuối đều không bị muỗi tấn công, có lẽ lúc trước tôi nghĩ đúng, hơi thở đặc thù trên người ba chúng tôi có thể khiến trăm loại côn trùng không động đến chúng tôi.
Nhưng những người khác thì không được thế, vừa chạy vừa trốn, loạn như bầy gà... Tuy rằng cũng có người mang theo xịt đuổi muỗi, nhưng với dáng vóc của bọn muỗi này, xịt hết một lọ cũng không đuổi được mấy con.
Đúng lúc này, tôi bất chợt thấy Wulan tìm được ở trong bụi có một loại thực vật có thân và lá thô chắc, sau đó cố sức chà xát rồi xoa chất dịch màu xanh biếc lên người, kế tiếp một màn thần kỳ đã xảy ra, mấy con muỗi vừa rồi còn vây vòng quanh anh ta, lúc này lại giống như không nhìn thấy anh ta nữa, lập tức bay đi. Sau đó Wulan tiếp tục tìm kiếm thêm nhiều cây này trong bụi cỏ, sau đó chia chúng cho mấy người đồng đội bên cạnh anh ta đang bị muỗi đuổi theo sứt đầu mẻ trán.
Tôi thấy thế cũng nhanh chóng chạy đến bụi cỏ tìm giúp anh ta, phát hiện cây thuốc giống như vậy ở đây đúng là không ít, vì thế học theo động tác của anh ta ra sức vò nát cây thuốc, sau đó bôi chất dịch lên người bên cạnh... Cuối cùng, đội quân muỗi khí thế rầm rập cũng lui lại, đoàn người chúng tôi đều hoảng hồn chưa yên nhìn lẫn nhau, đặc biệt là trên mặt mọi người đều bôi đầy chất lỏng màu xanh biếc cứ như quỷ, đúng là khổ không nói nổi mà! Có mấy đội viên bị muỗi cắn được bác sĩ kiểm tra, cũng không có gì trở ngại, bối ít thuốc mỡ tiểu sưng là được. Chỉ là sau cuộc chiến hỗn loạn vừa rồi, nhất thời chúng tôi cũng không biết vị trí hiện giờ của mọi người là ở hướng nào nữa rồi.
Bình luận facebook