Tôi nghe là biết anh ta đang bắt nạt tôi sốt hổ đồ cái gì cũng không biết, nên bắt đầu gài bẫy tôi linh tinh. Vì vậy tôi tức giận nói: “Ừ tôi muốn ăn chân gà, chỗ anh có không?” Kết quả Đinh Nhất lại nghiêm túc nói: “Chân gà không có, chân muỗi ăn không?”
Tôi không thừa hơi đấu võ mồm với anh ta, nên rít một chữ “cút” qua kẽ răng, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này tôi mới cảm thấy phía sau mình có một cơ thể2nóng hổi, tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện hoá ra mình vẫn dựa vào người Viện Mục Dã, bảo sao lại không lạnh chút nào.
Vì thế tôi hơi xấu hổ nói: “Cậu sao rồi? Có bị sốt hay không?”
Viên Mục Dã cười cười: “Không sao, sức khoẻ tôi rất tốt, lúc cảnh sát đặc nhiệm chúng tôi huấn luyện đều là ngày mùa đông ở trần huấn luyện, chút xíu mưa này chỉ như móng tay thôi...”
Tôi nghe xong lập tức không còn lại gì để nói, quả nhiên là mùa đông huấn5luyện ngày lạnh nhất, mùa hè huấn luyện ngày nóng nhất! Bản thân tôi tự hổ thẹn vì không bằng... Lúc này tôi phát hiện quần áo trên người đã bị nhiệt độ cơ thể của chính mình hong khô, vì thế tôi muốn đứng lên hoạt động thân mình một chút.
Kết quả tôi đứng lên hơi mạnh bạo, trước mắt hơi biến thành màu đen, người lập tức lắc lư sắp ngã. Đinh Nhất thay thế liền đưa tay đỡ lấy tôi, mặt tỏ vẻ không vui: “Đứng dậy nhanh như vậy làm6cái gì hả!!”
Tôi khẽ lúc lắc đầu, cảm thấy đỡ hơn một chút, nên bèn cười hì hì nói với anh ta: “Không sao rồi, bây giờ tôi bị đói nhũn cả ra, cảm thấy mình có thể ăn hết một con trâu ấy...” Những người khác nghe xong cũng đều ào ào hùa theo, đừng nói trâu, voi cũng ăn hết!! Giữa lúc nói nói cười cười, mọi người đã xua tan được nỗi hoảng sợ và lo âu đêm qua, tôi tin hôm nay dù thế nào chúng tôi đều có thể5đi ra ngoài được.
Tuy rằng so với lúc mới đến, chúng tôi hơi tả tơi rơi rụng, nhưng tôi tin mười mấy người còn lại đây nhất định có thể đi ra khỏi cái thung lũng đáng chết này! Tuy nhiên trước mắt, chúng tôi cần giải quyết vấn đề cái dạ dày trước đã.
Vì thể Wulan tìm một ít chuối dại cho chúng tôi ăn, tuy rằng lần trước tôi còn chê nó khó ăn quá, nhưng mà bây giờ chúng tôi lại chỉ có thể dùng nó để lấp đầy bụng... Ngay3cả đồ dùng để che mưa đêm qua cũng là tàu lá to của nó. Tôi vừa ăn vừa phun hạt trong miệng ra: “Ở đây trừ chuối dại ra không còn thứ khác có thể ăn ư? Ví dụ như măng cụt, mít, sầu riêng vân vân...”
A Quảng đang nhồm nhoàm ăn ở bên cạnh nghe thế thì phun miếng chuối trong miệng ra bảo: “Có cái ăn đã tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh à!”
Mấy người dẫn đường bản địa Indonesia nghe chẳng hiểu ra sao, không biết tại sao chúng tôi đang ăn ngon lành đột nhiên nhắc tới cá làm gì? Vì thế tôi bèn cười nói với Wulan: “Tiếng Trung không dễ học, có những chữ rõ ràng là cùng một | hình dạng, nhưng vì phát âm khác nhau nên ý nghĩa cũng một trời một vực. Có những cấu rõ ràng nói đến đồ vật rất dễ hiểu, nhưng trong đó lại có hàm nghĩa khác.”
Wulan tỏ vẻ không hề gì cả: “Điều này cậu có thể yên tâm, bởi vì thầy dạy tiếng Trung của tôi là người Bắc Kinh nhen...”
Tôi nghe Wulan cố ý đọc chữ “nhen” cuối cùng ra thì cười đi toilet luôn, nghĩ bụng anh vẫn nên học lại tiếng Trung đàng hoàng với cái người Bắc Kinh của anh đi! Ăn đầy một bụng chuối dại, mặc kệ có ngon hay không, dù sao cũng đã ăn no. Chúng tôi tiếp tục đi lên phía trước, tôi tin chỉ cần chúng tôi không bỏ cuộc, nhất định có thể đi ra ngoài được. Hòn đảo nhỏ này cũng ở tại chỗ đó thôi, tôi cũng không tin nó còn có thể giam những người ưu tú trong những kẻ ưu tú như chúng tôi?!
Nhưng bất tri bất giác chúng tôi đã đi sắp một giờ đồng hồ rồi, nhưng con đường dưới chân vẫn đầy bụi gai, địa hình càng không hề có thay đổi, chúng tôi mãi vẫn không nhìn thấy sườn dốc trước đó chúng tôi đi xuống từ trên đỉnh núi...
Ai ngờ khi chúng tôi do dự có nên thay đổi phương hướng hay không, trên đỉnh đầu lại lần nữa truyền đến âm thanh quen thuộc, âm thanh như một vật rất lớn đang rơi xuống, còn là âm thanh từ xa đến gần, phát ra tiếng vang ầm ầm khá lớn...
Lúc này đây mọi người không bị dọa phải ôm đầu nữa, mà cả đám đều tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, mau chóng có người phát hiện trong một bụi cỏ ở phía trước cách đó không xa, có một mảnh kim loại nhỏ cắm nghiêng trên mặt đất!
Vì thế chúng tôi vội vàng chạy tới xem xét, phát hiện thứ đó quá hiện đại đối với cái nơi hoang tàn vắng vẻ này, cho nên mọi người có cùng suy đoán, đây chắc chắn là mảnh vỡ kim loại từ chiếc máy bay mất tích kia rơi xuống.
Đây đúng là điều làm chúng tôi bất ngờ, vốn đã muốn bỏ cuộc cả, bây giờ xem ra chiếc máy bay kia đã ở rất gần đây rồi. Nếu như vậy, chúng tôi nên theo mảnh vỡ kim loại này tìm tiếp về phía trước xem sao.
Nhưng lúc này trong đội cứu hộ lại bắt đầu xuất hiện ý kiến khác nhau, đặc biệt là mấy người đồng đội với A Quảng. Họ đều cảm thấy với tình huống hiện giờ không nên tiếp tục tìm kiếm nữa, mà đáng lẽ nên lập tức rút lui khỏi đây, sau khi quay về mang thêm nhiều trang bị rồi hãy trở lại tìm máy bay.
Suy cho cùng nếu máy bay rơi xuống thung lũng này thật, nó không thể nào tự mình bay mất, cho nên chờ thêm mấy ngày cũng không có vấn đề gì. Còn về hành khách trên máy bay, thật ra trong lòng mỗi người chúng tôi đều rõ ràng, khả năng các cô ấy còn sống gần như bằng không, lần tìm kiếm này của chúng tôi cũng cùng lắm chỉ là tìm xác của các cô ấy thôi...
Vì xác của người khác, thực sự đáng giá mạo hiểm tính mạng của chính mình sao? Lựa chọn này đối với chúng tôi cũng không khó, nhưng mà những người nhóm Wulan lại có ý kiến khác.
Wulan nói cho chúng tôi biết, theo quan điểm của họ, thù lao lấy được khi tìm ra máy bay mất tích lần này vô cùng quan trọng đối với họ! Trong bọn họ có người cần số tiền này đem về quê xây nhà, có người cần số tiền này để chữa bệnh cho con, tóm lại đều là nhu cầu cấp bách cần tiền nên mới có thể tham gia chuyển này.
Nếu bây giờ đã có manh mối, bọn họ sẽ không bỏ cuộc dễ dàng, nếu không lần này họ mạo hiểm xem như uổng phí. Tôi biết lời Wulan nói đều là thật, sở dĩ cậu Pupe đã chết mạo hiểm một mình đi tìm máy bay, không phải là vì có thể lấy được | thù lao kếch xù của chủ thuê ở trong nước ư, vì cậu ta muốn mua cho con trai mình một chiếc xe lăn chạy bằng điện.
Mỗi người bọn họ đều có lý do bất đắc dĩ của riêng mình, bởi vậy mới có thể khiến họ xuất hiện trong đội của chúng tôi. So sánh với bọn họ, chúng tôi không có nhiều áp lực và trói buộc như vậy, cho nên mới dễ dàng nói bỏ cuộc là bỏ cuộc luôn...
Lúc này Viên Mục Dã cũng tỏ vẻ mình sẽ không bỏ cuộc, sẽ tiếp tục đi tìm cùng với nhóm Wulan. Tôi biết cậu ta vẫn là vì nhiệm vụ đặc biệt kia của mình, nếu như nhóm Wulan bỏ cuộc còn dễ nói, nhưng bây giờ thái độ của bọn họ rất kiên quyết, chắc chắn là sẽ không bỏ cuộc.
Bởi vậy Viên Mục Dã nhất định là sợ trong nhóm mấy người Wulan vẫn sẽ còn người có mục đích khác giống Pupe tồn tại... Trong trường hợp đó, một khi để bọn họ tìm được máy bay trước, “bằng chứng” quan trọng kia sau cùng có thể sẽ không tìm lại được nữa.
Bình luận facebook