Sau cùng đến cả mái nhà chúng tôi đều kiểm tra một lượt, một chút vết máu đều không thấy. Quái lạ là khi chúng tôi đến kiểm tra từng nhà, cũng không có nghe nói nhà ai thiểu đi người nào, hiện giờ chưa xác định được thân phận người chết, việc điều2tra không thể tiếp tục triển khai...
Hai vợ chồng Chiêu Tài vì lo lắng cho chúng tôi, cho nên cũng mất ngủ cả đêm, gọi điện thoại cho tôi vài lần. Bởi vì biết hung thủ ngay tại trong tòa nhà, cho nên tôi vẫn dặn đi dặn lại, ngoại trừ tôi và cảnh5sát, không được mở cửa cho bất kì ai.
Hiện giờ đã biết rõ hung thủ ngay tại trong này, nhưng tại sao không thể tìm được hắn là ai? Hiện trường xé xác ở nơi nào? Trời đã sắp sáng, dân cư trong tòa nhà đến giờ phải đi làm, đi học, lúc đó6lệnh cấm ra ngoài có dỡ bỏ hay không? Trong lúc Bạch Kiện vò đầu bứt tai, bên phía pháp y thông báo, người chết là nam, tuổi từ hai mươi tám đến ba mươi lăm, cao tầm một mét bảy mươi tám, thân thể khỏe mạnh, trên mười ngón tay có vết chai5rõ ràng, chắc là do lao động chân tay nhiều.
Từ tất cả những mảnh xác thu thập được, cho thấy còn thiếu một đoạn bắp chân và một ít nội tạng, nếu như vẫn không tìm được, chứng tỏ hung thủ vẫn chưa ném xuống dưới đất.
Bạch Kiến nghe xong thì bóp trán, sau3đó quay đầu hỏi một anh cảnh sát bên cạnh: “Băng ghi hình chiều hôm qua đã xem chưa? Có người lạ nào xuất hiện trong tòa nhà, hoặc là nói có ai không ở nơi này đi vào nhưng không thấy đi ra không?”
Anh cảnh sát lật sổ nhìn một chút rồi trả lời: “Tiểu Lưu đang xem trong phòng theo dõi, có điều bây giờ đã biết không phải hộ gia đình ở nơi này, ngoại trừ Trương Tiến Bảo và Đinh Nhất... chỉ còn một nhân viên chuyển phát nhanh!”
Bạch Kiện hưng phấn nói: “Liên hệ với công ty chuyển phát nhanh chưa? Nhân viên chuyển phát nhanh đó buổi chiều có về công ty hay không?” “Đã gọi đến đó rồi, điện thoại của nhân viên chuyển phát nhanh không liên lạc được, bên công ty ấy nói điều đó là bình thường, bởi vì nhân viên buổi tối sau khi hết ca sẽ tắt máy. Nếu như muốn liên hệ được cậu ta, phải đợi đến hôm sau.” Anh cảnh sát nói.
“Không có địa chỉ nhà cậu ta sao?” Bạch Kiện vội vàng hỏi.
Anh cảnh sát lắc đầu: “Không có, bởi vì công ty chuyển phát nhanh thường xuyên thay đổi nhân viên, cho nên phần lớn chỉ lưu lại số điện thoại thôi.” Tôi nói chen vào: “Tình hình thế này chắc chỉ có thể chờ đến sáng, cùng lắm thì lúc bỏ lệnh cấm ra ngoài, mọi người đăng ký kỹ càng, có phải là hộ gia đình thường trú ở đây không? Chuẩn bị đi đâu?”
Bạch Kiện gật đầu nói với tôi: “Cũng chỉ có thể làm như thế, các cậu đã mệt mỏi cả một đêm, đi về nghỉ ngơi đi, có tin gì anh sẽ gọi...” Lúc tôi đi ra khỏi chung cư, ánh nắng phía ngoài làm tôi hơi lóa mắt, lão Triệu đang đăng ký với cảnh sát bên cạnh cổng ra vào. Tôi nhìn thấy hết người này đến người khác đi làm rồi đi học, trong lòng đột nhiên lo lắng cho Chiêu Tài, dù sao người bây giờ rời đi không có nguy hiểm gì, nhưng ở lại trong chung cư thì khác.
Thế là tôi đi đến bên cạnh lão Triệu hỏi: “Chiêu Tài đâu rồi?”
Lão Triệu cười nói với tôi: “Con mèo lười đó còn đang ngủ!”
Tôi gật đầu nói với anh ấy: “Được rồi, hôm nay em sẽ đưa Chiêu Tài qua nhà em ở một ngày, lúc nào anh tan làm tới nhà em đón chị ấy nhé.”
Lão Triệu nghe thể thì nói nhỏ bên tai tôi: “Sao rồi? Vẫn chưa bắt được hung thủ à?”
Tôi gật nhẹ đầu: “Vâng, cho nên em không yên tâm khi Chiêu Tài ở nhà một mình...” “Vậy được, anh sẽ gọi ngay cho Chiêu Tài bây giờ, để cô ấy sửa soạn một chút rồi xuống đây.” Lão Triệu nói. Chúng tôi đứng đợi bên dưới một lúc mới thấy Chiêu Tài không vui lắm đi xuống nói: “Chị cũng đâu có ra ngoài, có thể có nguy hiểm gì chứ?”
Tôi trừng mắt nhìn chị ấy rồi nói: “Bớt nói nhiều! Trong những trường hợp này đàn ông nói mới tính, phụ nữ không có quyển lên tiếng!”
Chiêu Tài nghe thể liên lườm tôi một cái, sau đó đi thẳng tới ô tô của chúng tôi. Đinh Nhất cười nói với tôi: “Đàn ông nói mới tính? Không nghĩ tới cậu cũng là người trọng nam khinh nữ nhỉ?” Tôi nhăn nhó đáp lại: “Chuyện khác có thể chiều chị ấy, nhưng chuyện này thì không được, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng đã muộn! Tôi cảm giác hung thủ vẫn còn bên trong tòa nhà...”
Sau khi về đến nhà, cả ba người chúng tôi đều lăn ra ngủ bù, hiện giờ có thêm Chiêu Tài, tôi cũng chỉ đành nằm chung giường với Đinh Nhất. Vậy mà vừa ngủ đến giữa trưa tôi đã nhận được điện thoại của Bạch Kiện, nói là đã ghép xong xác, bây giờ tôi có thể đi qua xem.
Không còn cách nào khác, tôi đành bò dậy từ trên giường, sau đó đi qua phòng bên cạnh nhìn thoáng qua Chiêu Tài đang nằm ngay 0 0, tôi để lại một tờ giấy, cảnh báo chị ấy không nên ra khỏi nhà. Nếu giữa trưa chúng tôi chưa về, trong tủ lạnh có đồ ăn vặt, chị ấy cứ ăn trước.
Chúng tôi vô cùng lo lắng chạy gấp tới chỗ Bạch Kiện, đến nơi thì thấy anh ta đang cùng mấy đồng nghiệp thảo luận tình tiết vụ án, hiện tại thân phận người chết tạm thời có thể xác định. Bởi vì nhân viên chuyển phát nhanh kia sáng nay không đi làm.
Sau đó, cảnh sát gọi đồng nghiệp của nhân viên chuyển phát nhanh kia tới nhận dạng xác, không có gì bất ngờ, cái xác ấy chính là nhân viên chuyển phát nhanh kia. Dù đầu cậu ta đã không còn nguyên vẹn, nhưng đồng nghiệp của cậu ta vẫn nhận ra được hình xăm trên cánh tay trái.
Nhân viên chuyển phát nhanh này tên Tả Huy, người Hồ Bắc, cậu ta mới tới đây làm việc từ đầu năm nay. Theo lời kể của những người đồng nghiệp, Tả Huy là người hiền lành, chưa bao giờ có tranh chấp với khách hàng, quan hệ với đồng nghiệp trong công ty cũng khá tốt, chưa hề nghe thấy cậu ta có kẻ thù nào.
Dựa theo ghi chép của công ty chuyển phát nhanh hôm qua, Tả Huy chuyển đến tòa nhà này tất cả là năm gói hàng, theo thứ tự là Lý Đạt Minh ở tầng mười sáu, Tôn Quyên ở tầng chín và Lưu Tiểu Lan ở tầng tám. Trong đó Lưu Tiểu Lan và Tôn Minh là hai gói, cho nên toàn bộ là năm gói hàng.
Lưu Tiểu Lan là giáo viên tiểu học, ở cùng với cha mẹ, Tôn Quyền là một nhân viên văn phòng bình thường ở một công ty, hơn nữa còn đang có bầu sáu tháng, còn Lý Đạt Minh là một người đàn ông, nhưng anh ta chính là người cần lọc thận mà chúng tôi nhìn thấy ở tầng mười sáu.
Như thể xem ra, Tả Huy sau khi đi vào tòa nhà, gặp mấy người đều không có khả năng giết người xé xác. Bạch Kiện cho nhân viên gọi ba người này đến, tách ra thẩm vấn, nhưng cũng không phát hiện chỗ nào khả nghi cả. Dựa vào hình ảnh trên camera giám sát bên ngoài tòa nhà, Tả Huy hôm qua vào đây lúc 9 giờ 15 phút tối, mấy đồng nghiệp của cậu ta kể lại, hôm qua bưu phẩm nhiều lắm, mà trong đó có nhiều cái bắt buộc phải giao, cho nên bọn họ làm đến tận 9, 10 giờ mới xong.
Mà lúc chúng tôi ra khỏi nhà Chiêu Tài, chuẩn bị đi hát karaoke chắc tầm 10 giờ 20 phút, vậy Tả Huy có khả năng bị sát hại trong khoảng từ 9 giờ 15 phút đến 10 giờ 20 phút.
Bình luận facebook