Viên Mục Dã thành khẩn lắc đầu: “Không thích đâu, sát khí nặng lắm. Chẳng qua tôi sợ sát khí của nó nặng quá, ảnh hưởng đến người khác nên mới bảo anh Bạch cho cầm về. Bản thân tôi cũng không thích mấy thứ này.”
Nghe thế, tôi2cười với cậu ta: “Vậy là được rồi. Vậy nếu tôi tìm được một chốn tốt, không để trở thành vũ khí hại người, cậu có đồng ý đưa tôi không?” Viên Mục Dã suy nghĩ một chút: “Đương nhiên đồng ý rồi. Nếu vậy thì tốt quá.5Thật chẳng giấu gì, sát khí trên dao găm và âm khí trên người Tiểu Lỗi không hợp nhau, làm Tiểu Lỗi thỉnh thoảng phát điên. Tôi đang đau đầu không biết phải cho con dao này đi đâu đây! Nếu anh nói tìm được nơi cho nó6thật, tôi đương nhiên sẵn lòng đưa rồi.”
Tôi vỗ đùi đen đét: “Vậy tốt quá! Có con dao găm này dụ dỗ, chắc chắn chú họ sẽ đến!!!” “Chú họ anh có thể trấn được sát khí của con dao găm đó à?” Viên Mục Dã ngờ vực5hỏi. Tôi gật đầu: “Đương nhiên rồi. Chủ ấy là cao thủ, bình thường khó mời lắm...”
“So với chú Lê thì sao?” Viên Mục Dã hạ giọng hỏi.
Tôi cười hềnh hệch: “Không cùng một cấp bậc nhé...”
Chủ họ cũng bất ngờ khi nhận điện thoại của tôi. Ban3đầu, chú còn tưởng tôi gặp nguy hiểm. Khi nghe tôi nói đi chơi ở biển gặp một đôi yêu nhau hóa thành sống mái song sát, chú cảnh cáo tối đừng lo chuyện bao đồng, thứ kia rất ghê gớm... Tôi vờ đề cập đến con dao găm của Viện Mục Dã. Chú họ nghe xong rất hứng thú, hỏi chi tiết về con dao. Tôi tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Hay chú đến đây xem đi? Tiện thể giúp cháu xử lý đối sống mái song sát kia!”
Chú họ tức giận: “Thằng nhóc này định lừa chú đấy à?! Dao găm có thật hay không đấy?” Tôi cười hề hề: “Đương nhiên có thật rồi. Có điều dao ở chỗ nhà bạn của cháu. Giờ chú đến giúp bạn cháu giải quyết hai con ma da, sau đó chúng ta lái xe về lấy dao, OK?” Chú họ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, tầm chiều là chủ có thể..” Tôi hào hứng: “Tốt quá! Chú đến rồi cháu mời chú ăn hải sản no nê!!!”
Chú họ đến được làm tôi thấy yên tâm, coi như chúng tôi chính thức nhận mối làm ăn này. Người ủy thác đã thay đổi từ Đồng Kiến Phi thành cha mẹ của Phương Tổ và Lưu Nghiên. Do chuyện đêm qua, Đồng Kiến Phi gọi điện thoại cho cha mẹ hai người bạn để bọn họ đến nhanh! Đến giờ, nhân viên tìm kiếm vẫn chỉ tìm được xác anh em nhà họ Lưu, còn chưa thấy của Phương Tổ và Lưu Nghiên. Sáng sớm hôm nay, cha mẹ Phương Tổ và Lưu Nghiền đến, nghe Đồng Kiến Phi kể lại cặn kẽ mọi chi tiết. Nghe nói có chú Lê là đại sư ở hiện trường, bọn họ lập tức gõ cửa phòng chúng tôi.
Chú Lê gặp bốn người bọn họ thì khách sáo vài câu rồi nói thật: “Cái chết của hai cháu hơi bất thường, nhất là khi xảy ra chuyện, không ai trong chúng tôi nghĩ rằng họ gặp nạn. Sau đó có một gã tên Lưu Tam xuất hiện, nói mình có thể giúp tìm xác. Vì vậy mới dẫn đến chuyện hai anh em họ Lưu chết đuối...”
Cha Phương Tổ suy nghĩ một chút: “Ý ông nói là gã Lưu Tam đó có liên quan đến cái chết của hai cháu?” Chú Lê gật đầu: “Chúng tôi cũng chỉ nghi ngờ thôi, nhưng từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, Lưu Tam vẫn mất tích, không đoái hoài đến hai người em đã chết của mình. Thế có phải là gã có vấn đề gì không?”
Cha Phương Tổ bức xúc: “Tại sao cảnh sát không bắt tên Lưu Tam đó?” Chú Lê nhăn nhó: “Chỉ là chúng tôi đoán thôi. Cảnh sát không tin đâu, trừ phi tìm được xác hai cháu, may ra họ tìm được dấu vết gì...”.
Mẹ của Phương Tổ và Lưu Nghiên cùng òa khóc. Ai lại không thương con mình? Không những thế, chưa tìm được xác, lại còn có thể bị người hại chết!!! Nào ai chịu nổi cơ chứ? Chú Lê an ủi bọn họ vài câu, hứa hẹn nhất định sẽ tìm được xác hai người... Nhưng giờ điều chúng tôi có thể làm chỉ là đợi chú họ đến. Tối qua, Viên Mục Dã đã để Viên Lỗi đi loanh quanh hỏi thăm du hồn, nhưng bọn họ đều nói họ không phải ma da nên không biết chuyện dưới biển.
Chúng tôi vẫn nhớ hình xăm kỳ lạ sau lưng Lưu Mộc Căn và Lựu Mộc Khảm. Trong trí nhớ của Lựu Mộc Khảm có nhắc đến nguồn gốc hình xăm, nhưng chỉ nói rằng Lưu Tam gọi đi xăm để đảm bảo bình an, còn xăm gì hắn cũng không rõ.
Có điều Viên Mục Dã lại nói hình xăm đó là tà thần Nam Dương nào đấy, không hề đảm bảo bình an, gọi là chiều họa thì may ra. Không biết Lưu Tam nghe ai nói nữa.
Chú Lê cũng nói đó là thứ tà môn, nhưng Lưu Tam tìm đầu ra người vẽ tà thần? Thứ này rất ít được chú ý, không phải người hiểu biết thì không vẽ được.
Xem ra có vài vấn đề phải gặp Lưu Tạm mới giải thích được, nhưng giờ gã chắc chắn không dám thò đầu ra. Phải làm gã tự thò đầu ra mới tìm được.
Cuối cùng, chú Lê gợi ý một cách cho cha mẹ Phương Tổ và Lưu Nghiên: tung tin tức, nói mình muốn bồi thường cho anh em nhà họ Lưu đã định cứu con mình. Lưu Tam mờ mắt vì tiền chắc sẽ xuất hiện.
Nhìn hai nhà này là biết không thiếu tiền. Bọn họ truyền tin đồn, nói muốn bồi thường cho anh em nhà họ lưu năm mươi vạn tệ! Tôi không tin tên Lưu Tam không động lòng. Sẩm tối, chú họ đến nơi. Nhìn chú mệt mỏi đẩy cửa vào, tôi thấy hơi ngại ngần. Không phải tôi không biết tình hình của chú, tôi không giúp được gì còn làm chú loạn thêm. Tôi bảo ông chủ bãi tắm chuẩn bị một bữa tiệc hải sản phong phú để chào đón chú họ, đồng thời thuật lại chi tiết tình hình cho chú. Khi nghe tả đến hình xăm sau lưng Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm, chú họ nhíu mày: “Sao bọn họ lại biết tà thần này?”
Tôi nhún vai: “Cháu chịu thôi. Trong trí nhớ của Lưu Mộc Khảm, Lưu Tam bảo bọn họ đi xăm, cho nên Lưu Tam sẽ biết nguồn gốc.”
Bình luận facebook