Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1118
Chương 1118
T
Lý do tại sao chú Lê khuyên Hùng Huy tặng lò luyện đan cho bảo tàng nhà nước, thứ nhất là không bao giờ có người dùng thứ này để làm những hành động hại mạng người nữa, thứ hai cũng chặt đứt vọng tưởng của Hùng Hùng.
Sau đó chúng tôi tìm thấy trong két sắt ở tầng hầm ba cái bình ngọc tinh xảo, bên trong đựng thuốc trường sinh2bất lão mà Hùng Hùng mong nhớ khôn nguôi. Chú Lễ mở bình ngọc ra rồi đưa lên mũi ngửi thử trước, sau đó thở dài nói: “Chính là nó! Cậu Hùng, thứ này giao cho cậu xử lý.”
Hùng Huy vội vã xua tay: “Hay là đại sự tiêu hủy giúp tôi đi, tôi không muốn nhìn thấy thứ này. Bởi vì vừa nghĩ đến Nguyên Bảo, tim tôi đã đau5như bị dao cắt...”
Chú Lê gật đầu đáp: “Được thôi, vậy bây giờ tiêu hủy đi!” Vì thế, chủ Lê bảo Đinh Nhất mang một chậu nước trong tới, sau đó đổ toàn bộ đan dược trong ba cái bình nhỏ xuống nước... Nói cũng kỳ lạ, đan dược này vào nước là tan ngay, nhưng nước lại vẫn trong veo như cũ, không thấy một chút tạp chất.
Trong lòng tôi6không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ, xem ra thứ này vẫn có chỗ thần kỳ của nó. Về phần cuốn sách cổ kia, Hùng Huy cũng không coi ra gì, mà nhờ chú Lê tiêu hủy tất cả đồ vật kỳ quái trong tầng hầm, trừ cái lò đồng ra... Vì vậy, tôi đã thấy chủ Lê lén cất quyển sách kia vào trong ngực áo.
Tuy rằng ở mặt5pháp luật, tạm thời vẫn không thể chế tài Hùng Hùng, nhưng tôi tin Hùng Huy tự có cách của anh ta. Đương nhiên, tôi cũng gửi những đoạn video Hùng Hùng tự nói chuyện một mình ở câu lạc bộ dưỡng sinh cho anh ta, còn anh ta sẻ lợi dụng nó như thế nào, đó là chuyện của chính anh ta.
Kết quả không tới vài ngày, chúng tôi đã3đọc được trên mạng một tin tức, nói là chủ tịch trước của tập đoàn Hùng thị Hùng Hùng bị bệnh nhập viện... Đương nhiên là vào bệnh viện tâm thần. Còn về cái lò đồng lớn kia, Hùng Huy cũng dựa theo cách mà chú Lê nói, khua chiêng gõ trống tặng cho quốc gia, trên đầu của anh ta lập tức có thêm danh tiếng doanh nhân yêu nước, với anh ta mà nói cũng coi như là một cách thức bồi thường khác.
Chúng tôi cũng đồng ý với Hùng Huy, sẽ không nói việc này cho vợ anh ta Đường Tĩnh, bởi vì anh ta thà để Đường Tĩnh mãi mãi cho rằng hai đứa con của mình bị bọn buôn người lừa bán, cũng không muốn để cô ấy biết sự thật rốt cuộc tàn khốc bao nhiêu.
Đối với người cha ruột Hùng Hùng bị mình đưa vào bệnh viện tâm thần, anh ta thật sự không có gì để nói. Bằng hiểu biết của tôi về Hùng Huy, anh ta sẽ làm cho Hùng Hùng vĩnh viễn không có cơ hội ra ngoài lần nữa. Tuy nhiên chú Lê lại đề nghị với Hùng Huy, muốn đến bệnh viện tâm thần thăm Hùng Hùng. Bởi vì từ đầu đến cuối chú vẫn không nghĩ ra, chỉ mình Hùng Hùng sao có thể đọc hiểu nội dung trong cuốn sách cổ kia được, lại còn có thể luyện được kim đan ra dáng ra hình nữa.
Qua vụ này tôi cũng từng hỏi chú Lê, những đan dược chúng tôi đánh tan vào nước kia thật sự có thể trường sinh bất lão sao? Chú Lê lắc đầu bảo: “Đương nhiên không thể! Cháu thấy những người tài ba dị sĩ và cả hoàng đế, tướng quân mê luyện đan thời cố đó, có người nào trường sinh bất lão không? Trên thực tế, trong Đạo gia, loại đan dược này được gọi là ngoại đan, phần lớn là dùng một ít vị thuốc quý công thêm một ít chu sa, hùng hoàng, còn có đủ loại vật liệu lạ có chứa kim loại nặng luyện chế thành. Tóm lại, độc tính còn cao hơn dược tính. Mặc dù trong quá khứ, một số hoàng để sau khi dùng đan dược đã xuất hiện sự cải thiện về thể chất và trạng thái tinh thần tăng cao trong khoảng thời gian ngắn, nhưng những điều này cũng chỉ là tạm thời. Hiệu quả của đan dược cũng chỉ là tiêu hao gấp bội sức lực thể chất của họ trong một thời gian ngắn. Một khi cơ thể người dùng đan dược đạt đến một giới hạn nhất định nào đó, dù là Hoa Đà tái thể cũng không cứu được.”
Nghe xong, tôi vô cùng khó hiểu hỏi: “Nếu thứ này có thể xem như trăm hại mà không một lợi, vậy tại sao tự cổ chí kim vẫn còn có người tin tưởng mấy thứ này chứ?”
Chú Lê bất đắc dĩ cười đáp: “Bởi vì con người quá tham lam... Luôn cảm thấy mình sống một đời còn chưa đủ, một lòng muốn sống mãi không chết. Nhưng mà người chân chính hiểu thấu bí mật sống mãi không chết, cổ kim có thể có mấy người đây? Cho nên một vài người mới mê tín thuật luyện đan, hi vọng thông qua dùng ngoại đan để thực hiện vọng tưởng kéo dài cuộc sống.” Khi chúng tôi nhìn thấy Hùng Hùng một lần nữa, tất cả đều bị dáng vẻ như ma quỷ hiện giờ của ông ta làm giật mình. Quả thực khác hẳn hoàn toàn với ông ta của hai tuần trước! Đầu đầy tóc bạc không nói, làn da còn xuất hiện từng đốm đen lớn cỡ như đồng tiền, thoạt nhìn quái dị nói không nên lời, làm cho người ta sợ hãi...
Lúc Hùng Hùng mới bị con trai mình đưa vào đây, cảm xúc cực kỳ kích động, gặp ai cũng nói mình sắp thành tiền rồi, chỉ còn thiếu một bước, luôn ồn ào bảo bác sĩ của bệnh viện mau thả ông ta ra ngoài.
Ông ta không nói những lời này còn đỡ, nói ra rồi thì sau này coi như không điển cũng không ai tin ông ta nữa. Lại nói thêm, kiểu người nhà không thiếu tiền như Hùng Huy, chỉ cần anh ta không ký tên nhận người về, cả đời Hùng Hùng cũng đừng hòng bước ra ngoài. Khi Hùng Hùng nhìn thấy là chúng tôi đến gặp ông ta, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, còn khách sáo mời chúng tôi ngồi xuống nói chuyện. Chú Lê cũng không hỏi thẳng Hùng Hùng từ đâu có được quyển sách cổ kia, ngược lại là hỏi ông ta với vẻ mặt quan tâm, ở đây có quen không?
Nếu là người bình thường nghe thấy chú Lê hỏi như vậy, đoán chừng đã sớm tức điên, nhưng Hùng Hùng lại bình tĩnh đáp: “Còn tạm, trừ mấy ngày đầu hơi không quen, có điều bây giờ đã khá hơn nhiều rồi...” Chú Lê gật gù: “Vậy là tốt rồi...” Nói xong, chú lại chỉ vào đốm đen trên người Hùng Hùng: “Những thứ này trên người ông bắt đầu nổi lên từ khi nào?”
Hùng Hùng thở dài trả lời: “Sau khi ngừng thuốc, trước khi chết vợ tôi cũng như thế này...” Tôi nghe vậy thì nghi ngờ hỏi: “Không phải vợ ông chết vì ung thư sao?” Hùng Hùng cười cười, nói: “Có thể nói như thế, bởi vì trong mắt người Trung Quốc, bệnh nan y trị không khỏi đều có thể gọi chung là ung thư.” “Ông có hối hận không?” Đột nhiên chú Lê hỏi Hùng Hùng một câu. Ông ta sửng sốt, sau đó lắc đầu rất chắc chắn: “Không, nếu được chọn lại một lần, tôi vẫn sẽ làm như vậy.” Tôi nghe vậy thì cả giận nói: “Tiểu Mỹ và Nguyên Bảo đều là cháu trai và cháu gái ruột của ông, sao ông có thể xuống tay được?”
“Con cháu có thể sinh nữa, nếu tôi thật sự trường sinh bất lão, vậy thì sẽ còn có nhiều con nhiều cháu hơn, ít một hai đứa có quan hệ gì đâu?” Hùng Hùng nói với vẻ mặt bình tĩnh, giống như không phải chúng tôi đang nói đến
mạng người, mà là thực phẩm tiêu thụ hàng ngày. Tôi hừ lạnh và nói: “Thật ra Hùng Huy nên đưa ông vào đây từ lâu mới phải, bởi vì ông sớm đã điên rồi!” Hùng Hùng hơi nhún vai: “Nếu không phải Tiểu Như luyến tiếc Hùng Huy, bà ấy cũng không phải chết, xem ra lựa chọn lúc trước của tôi là đúng, con cháu đều giống nhau, đều có thể sinh lại được.” Chú Lê thấy tôi càng hỏi cảm xúc càng kích động, bèn khẽ đẩy tôi, sau đó giọng điệu bình thản nói với Hùng Hùng: “Tôi rất tò mò, ban đầu hai vợ chồng ông làm sao biết những thứ này? Tôi nhớ rõ các người hình như đều xuất thân là công nhân mà?”
T
Lý do tại sao chú Lê khuyên Hùng Huy tặng lò luyện đan cho bảo tàng nhà nước, thứ nhất là không bao giờ có người dùng thứ này để làm những hành động hại mạng người nữa, thứ hai cũng chặt đứt vọng tưởng của Hùng Hùng.
Sau đó chúng tôi tìm thấy trong két sắt ở tầng hầm ba cái bình ngọc tinh xảo, bên trong đựng thuốc trường sinh2bất lão mà Hùng Hùng mong nhớ khôn nguôi. Chú Lễ mở bình ngọc ra rồi đưa lên mũi ngửi thử trước, sau đó thở dài nói: “Chính là nó! Cậu Hùng, thứ này giao cho cậu xử lý.”
Hùng Huy vội vã xua tay: “Hay là đại sự tiêu hủy giúp tôi đi, tôi không muốn nhìn thấy thứ này. Bởi vì vừa nghĩ đến Nguyên Bảo, tim tôi đã đau5như bị dao cắt...”
Chú Lê gật đầu đáp: “Được thôi, vậy bây giờ tiêu hủy đi!” Vì thế, chủ Lê bảo Đinh Nhất mang một chậu nước trong tới, sau đó đổ toàn bộ đan dược trong ba cái bình nhỏ xuống nước... Nói cũng kỳ lạ, đan dược này vào nước là tan ngay, nhưng nước lại vẫn trong veo như cũ, không thấy một chút tạp chất.
Trong lòng tôi6không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ, xem ra thứ này vẫn có chỗ thần kỳ của nó. Về phần cuốn sách cổ kia, Hùng Huy cũng không coi ra gì, mà nhờ chú Lê tiêu hủy tất cả đồ vật kỳ quái trong tầng hầm, trừ cái lò đồng ra... Vì vậy, tôi đã thấy chủ Lê lén cất quyển sách kia vào trong ngực áo.
Tuy rằng ở mặt5pháp luật, tạm thời vẫn không thể chế tài Hùng Hùng, nhưng tôi tin Hùng Huy tự có cách của anh ta. Đương nhiên, tôi cũng gửi những đoạn video Hùng Hùng tự nói chuyện một mình ở câu lạc bộ dưỡng sinh cho anh ta, còn anh ta sẻ lợi dụng nó như thế nào, đó là chuyện của chính anh ta.
Kết quả không tới vài ngày, chúng tôi đã3đọc được trên mạng một tin tức, nói là chủ tịch trước của tập đoàn Hùng thị Hùng Hùng bị bệnh nhập viện... Đương nhiên là vào bệnh viện tâm thần. Còn về cái lò đồng lớn kia, Hùng Huy cũng dựa theo cách mà chú Lê nói, khua chiêng gõ trống tặng cho quốc gia, trên đầu của anh ta lập tức có thêm danh tiếng doanh nhân yêu nước, với anh ta mà nói cũng coi như là một cách thức bồi thường khác.
Chúng tôi cũng đồng ý với Hùng Huy, sẽ không nói việc này cho vợ anh ta Đường Tĩnh, bởi vì anh ta thà để Đường Tĩnh mãi mãi cho rằng hai đứa con của mình bị bọn buôn người lừa bán, cũng không muốn để cô ấy biết sự thật rốt cuộc tàn khốc bao nhiêu.
Đối với người cha ruột Hùng Hùng bị mình đưa vào bệnh viện tâm thần, anh ta thật sự không có gì để nói. Bằng hiểu biết của tôi về Hùng Huy, anh ta sẽ làm cho Hùng Hùng vĩnh viễn không có cơ hội ra ngoài lần nữa. Tuy nhiên chú Lê lại đề nghị với Hùng Huy, muốn đến bệnh viện tâm thần thăm Hùng Hùng. Bởi vì từ đầu đến cuối chú vẫn không nghĩ ra, chỉ mình Hùng Hùng sao có thể đọc hiểu nội dung trong cuốn sách cổ kia được, lại còn có thể luyện được kim đan ra dáng ra hình nữa.
Qua vụ này tôi cũng từng hỏi chú Lê, những đan dược chúng tôi đánh tan vào nước kia thật sự có thể trường sinh bất lão sao? Chú Lê lắc đầu bảo: “Đương nhiên không thể! Cháu thấy những người tài ba dị sĩ và cả hoàng đế, tướng quân mê luyện đan thời cố đó, có người nào trường sinh bất lão không? Trên thực tế, trong Đạo gia, loại đan dược này được gọi là ngoại đan, phần lớn là dùng một ít vị thuốc quý công thêm một ít chu sa, hùng hoàng, còn có đủ loại vật liệu lạ có chứa kim loại nặng luyện chế thành. Tóm lại, độc tính còn cao hơn dược tính. Mặc dù trong quá khứ, một số hoàng để sau khi dùng đan dược đã xuất hiện sự cải thiện về thể chất và trạng thái tinh thần tăng cao trong khoảng thời gian ngắn, nhưng những điều này cũng chỉ là tạm thời. Hiệu quả của đan dược cũng chỉ là tiêu hao gấp bội sức lực thể chất của họ trong một thời gian ngắn. Một khi cơ thể người dùng đan dược đạt đến một giới hạn nhất định nào đó, dù là Hoa Đà tái thể cũng không cứu được.”
Nghe xong, tôi vô cùng khó hiểu hỏi: “Nếu thứ này có thể xem như trăm hại mà không một lợi, vậy tại sao tự cổ chí kim vẫn còn có người tin tưởng mấy thứ này chứ?”
Chú Lê bất đắc dĩ cười đáp: “Bởi vì con người quá tham lam... Luôn cảm thấy mình sống một đời còn chưa đủ, một lòng muốn sống mãi không chết. Nhưng mà người chân chính hiểu thấu bí mật sống mãi không chết, cổ kim có thể có mấy người đây? Cho nên một vài người mới mê tín thuật luyện đan, hi vọng thông qua dùng ngoại đan để thực hiện vọng tưởng kéo dài cuộc sống.” Khi chúng tôi nhìn thấy Hùng Hùng một lần nữa, tất cả đều bị dáng vẻ như ma quỷ hiện giờ của ông ta làm giật mình. Quả thực khác hẳn hoàn toàn với ông ta của hai tuần trước! Đầu đầy tóc bạc không nói, làn da còn xuất hiện từng đốm đen lớn cỡ như đồng tiền, thoạt nhìn quái dị nói không nên lời, làm cho người ta sợ hãi...
Lúc Hùng Hùng mới bị con trai mình đưa vào đây, cảm xúc cực kỳ kích động, gặp ai cũng nói mình sắp thành tiền rồi, chỉ còn thiếu một bước, luôn ồn ào bảo bác sĩ của bệnh viện mau thả ông ta ra ngoài.
Ông ta không nói những lời này còn đỡ, nói ra rồi thì sau này coi như không điển cũng không ai tin ông ta nữa. Lại nói thêm, kiểu người nhà không thiếu tiền như Hùng Huy, chỉ cần anh ta không ký tên nhận người về, cả đời Hùng Hùng cũng đừng hòng bước ra ngoài. Khi Hùng Hùng nhìn thấy là chúng tôi đến gặp ông ta, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, còn khách sáo mời chúng tôi ngồi xuống nói chuyện. Chú Lê cũng không hỏi thẳng Hùng Hùng từ đâu có được quyển sách cổ kia, ngược lại là hỏi ông ta với vẻ mặt quan tâm, ở đây có quen không?
Nếu là người bình thường nghe thấy chú Lê hỏi như vậy, đoán chừng đã sớm tức điên, nhưng Hùng Hùng lại bình tĩnh đáp: “Còn tạm, trừ mấy ngày đầu hơi không quen, có điều bây giờ đã khá hơn nhiều rồi...” Chú Lê gật gù: “Vậy là tốt rồi...” Nói xong, chú lại chỉ vào đốm đen trên người Hùng Hùng: “Những thứ này trên người ông bắt đầu nổi lên từ khi nào?”
Hùng Hùng thở dài trả lời: “Sau khi ngừng thuốc, trước khi chết vợ tôi cũng như thế này...” Tôi nghe vậy thì nghi ngờ hỏi: “Không phải vợ ông chết vì ung thư sao?” Hùng Hùng cười cười, nói: “Có thể nói như thế, bởi vì trong mắt người Trung Quốc, bệnh nan y trị không khỏi đều có thể gọi chung là ung thư.” “Ông có hối hận không?” Đột nhiên chú Lê hỏi Hùng Hùng một câu. Ông ta sửng sốt, sau đó lắc đầu rất chắc chắn: “Không, nếu được chọn lại một lần, tôi vẫn sẽ làm như vậy.” Tôi nghe vậy thì cả giận nói: “Tiểu Mỹ và Nguyên Bảo đều là cháu trai và cháu gái ruột của ông, sao ông có thể xuống tay được?”
“Con cháu có thể sinh nữa, nếu tôi thật sự trường sinh bất lão, vậy thì sẽ còn có nhiều con nhiều cháu hơn, ít một hai đứa có quan hệ gì đâu?” Hùng Hùng nói với vẻ mặt bình tĩnh, giống như không phải chúng tôi đang nói đến
mạng người, mà là thực phẩm tiêu thụ hàng ngày. Tôi hừ lạnh và nói: “Thật ra Hùng Huy nên đưa ông vào đây từ lâu mới phải, bởi vì ông sớm đã điên rồi!” Hùng Hùng hơi nhún vai: “Nếu không phải Tiểu Như luyến tiếc Hùng Huy, bà ấy cũng không phải chết, xem ra lựa chọn lúc trước của tôi là đúng, con cháu đều giống nhau, đều có thể sinh lại được.” Chú Lê thấy tôi càng hỏi cảm xúc càng kích động, bèn khẽ đẩy tôi, sau đó giọng điệu bình thản nói với Hùng Hùng: “Tôi rất tò mò, ban đầu hai vợ chồng ông làm sao biết những thứ này? Tôi nhớ rõ các người hình như đều xuất thân là công nhân mà?”
Bình luận facebook