Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1133
Chương 1133
Thật ra, sở dĩ tối đó Nhị thiếu gia gặp được Hạ Hà là vì trong lòng anh ta có chuyện phiền muộn không ngủ được, vì vậy anh ta đi tới bên hồ để giải sầu, không ngờ trời xui đất2khiến lại cứu được Hạ Hà đang muốn tự tử.
Tối hôm sau, Nhị thiếu gia vẫn trằn trọc không ngủ được, vừa nghĩ tới chuyện đêm trước ở cùng Hạ Hà trong hang núi, trong lòng anh ta càng không yên. Vì5vậy ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta lại đi tới hang núi kia lần
nữa.
Khi tới hang núi, anh ta phát hiện bên trong có ánh lửa, hiển nhiên là trong đó có người. Nhị thiếu gia kích động thầm nghĩ6không biết có phải Hạ Hà không? Nhưng anh ta lập tức phủ định ý nghĩ ấy, bởi vì anh ta thực sự không dám vọng tưởng rằng người anh ta luôn nhung nhớ sẽ xuất hiện trong hang vào lúc này.
Nhưng5anh ta nghĩ hang núi này bình thường chắc chẳng có ai đến, lần trước là do may mắn nên anh ta mới có thể cùng Hạ Hà ở đây một đêm, vậy lúc này ở trong hang núi có thể là3ai được chứ?
Nghĩ tới đây, Nhị thiếu gia đình kiên trì đi vào, bởi anh ta không muốn nơi tràn đầy kỉ niệm tốt đẹp này bị người khác chiếm mất. Nhưng khi vào xem, anh ta lại thấy được người mình ngày nhớ đêm mong đang ngồi ngẩn người trước đống lửa...
Hạ Hà thấy Nhị thiếu gia đi tới cũng lập tức cứng người lại, bọn họ cứ ngơ ngác nhìn đối phương một lúc lâu, cuối cùng Nhị thiếu gia là người phá vỡ tình huống lúng túng này, anh ta cười nói: “Anh... Anh không ngủ được, cho nên... cho nên muốn tới đây ngồi một chút.” Hạ Hà mỉm cười: “Có phải tối hôm qua anh cũng không ngủ được nên mới tới đây?”
Nghe Hạ Hà hỏi vậy, Nhị thiếu gia đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Tối hôm qua... đúng là không ngủ được, nhưng anh cũng không biết sẽ gặp em ở chỗ này!”
“Cảm ơn... Nếu không phải gặp anh, tôi đã sớm thành ma ở đáy hồ rồi.” Hạ Hà thầm nói. Nhị thiếu gia nghe Hạ Hà nói thế thì thở dài: “Thật ra đời người vốn có rất nhiều chuyện không được như ý muốn, còn chuyện hài lòng chẳng được bao nhiêu. Em còn trẻ, sao lại nghĩ quẩn như thế? Cho dù gặp phải nhiều chuyện bất hạnh hơn nữa, cũng không thể dễ dàng buông bỏ mạng sống của mình được, bởi vì em không thể biết quãng đường phía trước sẽ có ai đang đợi em...”
Đêm đó, Hạ Hà và Nhị thiếu gia ở trong hang núi nói chuyện trắng đêm, cho đến khi trời sáng mới lưu luyến chia tay. Từ đó hai người hẹn nhau, chỉ cần Nhị thiếu gia ở nhà, hai người bọn họ sẽ hẹn gặp mặt ở hang núi vào buổi tối. Hai người đều đang tuổi trẻ, tuy ban đầu không phát sinh chuyện gì, vẫn rất giữ lễ, nhưng dù sao trong lòng hai người đều có tình với nhau, sau một thời gian, cũng không còn không dám vượt rào như lúc trước nữa. Khi đó Nhị thiếu gia nghĩ rất đơn giản, anh ta biết sau khi tốt nghiệp mình nhất định sẽ ở lại tỉnh để kiếm sống, đến lúc đó anh ta sẽ đưa Hạ Hà theo, như vậy thì dù người trong thôn có nói những lời khó nghe, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ cả. Nhưng trước đó, hai người vẫn phải giữ bí mật với người ngoài.
Nhưng Nhị thiếu gia không thể ngờ được rằng, chuyện tình cảm này lại bị cha anh ta phát hiện, ông ta kiên quyết không cho phép người phụ nữ không tiết hạnh như Hạ Hà phá hủy tiền đồ của con trai mình, vì vậy thừa dịp ăn cơm tối, ông ta bỏ thuốc mê vào đồ ăn của Lý Diên Thần, sau đó để con trai cả là Lý Diên Lương đưa em lên tàu đến nước Anh ngay trong đêm đó.
Chờ lúc Nhị thiếu gia tỉnh lại, biết hết thảy mọi chuyện đều do cha mình bày ra, nhưng lúc này có muốn cũng không thể quay lại được, vì vậy anh ta nghĩ tới Anh trước rồi tính sau.
Sau khi tới Anh, anh ta thấy thế giới bên ngoài thật tân tiến, mà lúc đó Trung Quốc vẫn còn bị tụt lại phía sau, vì vậy anh ta quyết định tạm để chuyện tình cảm nam nữ sang một bên, ở lại Anh học tập thật tốt. Nhưng anh ta cũng biết mình ra đi vội vàng, nếu không nhắn lại cho Hạ Hà mấy câu, cô ấy sẽ rất thương tâm! Vì vậy anh ta nhờ anh trai mình chuyển tin tức về cho Hạ Hà, đồng thời kẹp thư viết cho Hạ Hà vào trong thư gửi nhà.
Ai ngờ anh ta viết thư mấy lần, nhưng vẫn không nhận được thu hồi âm của Hạ Hà, thế là anh ta gửi điện báo, hỏi anh cả về tình hình của Hạ Hà gần đây thế nào, tại sao không hồi âm một bức thư nào của anh ta?
Nhưng khi anh ta nhận được thư trong nhà gửi đến, phát hiện có một bức không người ký tên, phía trên là dòng chữ viết thanh tú: “Tất cả đều bình yên, đừng suy nghĩ nhiều...”. Sau khi thấy thư, Nhị thiếu gia rất vui mừng, anh ta cho rằng đây nhất định là thư hồi âm của Hạ Hà. Nhưng anh ta quên mất một chuyện, đó là anh ta vốn chưa từng thấy qua chữ viết của Hạ Hà, vì vậy không thể biết đó có đúng là thư do Hạ Hà viết không.
Thoáng cái đã qua hơn hai năm, Nhị thiếu gia cũng hoàn tất việc học ở Anh, anh ta nóng lòng lên tàu về nước... Toàn tỉnh cũng chỉ có một mình Lý Diên Thần là du học sinh trở về, cho nên Nhị thiếu gia vừa về đến tỉnh liền được tiếp đãi rất long trọng. Hơn nữa anh ta đi Anh học về ngành công trình thủy lợi, đối với chính phủ ở đây đúng là nhân tài hiếm gặp, rất nhiều địa phương mong muốn mời anh ta về làm. Nhưng Nhị thiếu gia vẫn luôn mong nhớ Hạ Hà, nên từ chối tất cả, anh ta nói mình đã hai năm không về, bất kể thế nào cũng phải về nhà thăm cha mẹ đã. Mọi người thấy Nhị thiếu gia có hiểu như vậy, cũng không tiện nói gì nữa, đành cho anh ta một tháng về thăm người thân.
Suốt dọc đường về, Nhị thiếu gia đều nghĩ đến chuyện nên xin lỗi Hạ Hà như thế nào, dẫu sao năm đó cũng là anh ta đi mà không lời từ biệt, anh ta cố ý mang một hộp nhạc rất đẹp từ nước Anh về, định tặng cho Hạ Hà để dỗ cô ấy vui vẻ.
Lý Diên Lương đến đón tất nhiên biết trong lòng em trai nghĩ gì, nhưng anh ta không biết nên mở miệng thế nào để nói cho em biết, vào sáng sớm ngày thứ ba sau khi em trai đi, Hạ Hà đã bị toàn tộc bỏ vào lồng heo ném xuống hồ rồi.
Những cái gọi là thư của Hạ Hà trước đây, chẳng qua là anh ta nhờ em gái một người bạn viết hộ, vì muốn làm yên lòng em trai, tránh em trai làm chuyện gì hoang đường. Nhưng nói dối chung quy cũng chỉ là nói dối, khi Nhị thiếu gia trở lại thôn Hạ Hồ, phát hiện dường như Hạ Hà đã biến mất khỏi trí nhớ của mọi người, không ai dám nhắc đến người phụ nữ này trước mặt anh ta dù chỉ một câu.
Lý Diên Thần nhạy cảm phát hiện có chuyện gì đó, thế là anh ta gọi người bạn, cũng là người làm đã theo anh ta đi học từ nhỏ, hỏi người này chuyện của Hạ Hà. Người đó lớn lên cùng Lý Diên Thần, tình cảm không phải bình thường. Dù vậy người đó cũng do dự một lúc lâu, sau đó mới đem chuyện năm đó nói rõ đầu đuôi cho Lý Diên Thần biết...
Thì ra năm đó, sau khi Lý Diên Thần bị cha trói đưa đi nước Anh, Hạ Hà phát hiện ra mình có thai, cô ấy biết đây là con của mình và Nhị thiếu gia, nên muốn sinh đứa trẻ ra.
Thật ra, sở dĩ tối đó Nhị thiếu gia gặp được Hạ Hà là vì trong lòng anh ta có chuyện phiền muộn không ngủ được, vì vậy anh ta đi tới bên hồ để giải sầu, không ngờ trời xui đất2khiến lại cứu được Hạ Hà đang muốn tự tử.
Tối hôm sau, Nhị thiếu gia vẫn trằn trọc không ngủ được, vừa nghĩ tới chuyện đêm trước ở cùng Hạ Hà trong hang núi, trong lòng anh ta càng không yên. Vì5vậy ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta lại đi tới hang núi kia lần
nữa.
Khi tới hang núi, anh ta phát hiện bên trong có ánh lửa, hiển nhiên là trong đó có người. Nhị thiếu gia kích động thầm nghĩ6không biết có phải Hạ Hà không? Nhưng anh ta lập tức phủ định ý nghĩ ấy, bởi vì anh ta thực sự không dám vọng tưởng rằng người anh ta luôn nhung nhớ sẽ xuất hiện trong hang vào lúc này.
Nhưng5anh ta nghĩ hang núi này bình thường chắc chẳng có ai đến, lần trước là do may mắn nên anh ta mới có thể cùng Hạ Hà ở đây một đêm, vậy lúc này ở trong hang núi có thể là3ai được chứ?
Nghĩ tới đây, Nhị thiếu gia đình kiên trì đi vào, bởi anh ta không muốn nơi tràn đầy kỉ niệm tốt đẹp này bị người khác chiếm mất. Nhưng khi vào xem, anh ta lại thấy được người mình ngày nhớ đêm mong đang ngồi ngẩn người trước đống lửa...
Hạ Hà thấy Nhị thiếu gia đi tới cũng lập tức cứng người lại, bọn họ cứ ngơ ngác nhìn đối phương một lúc lâu, cuối cùng Nhị thiếu gia là người phá vỡ tình huống lúng túng này, anh ta cười nói: “Anh... Anh không ngủ được, cho nên... cho nên muốn tới đây ngồi một chút.” Hạ Hà mỉm cười: “Có phải tối hôm qua anh cũng không ngủ được nên mới tới đây?”
Nghe Hạ Hà hỏi vậy, Nhị thiếu gia đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Tối hôm qua... đúng là không ngủ được, nhưng anh cũng không biết sẽ gặp em ở chỗ này!”
“Cảm ơn... Nếu không phải gặp anh, tôi đã sớm thành ma ở đáy hồ rồi.” Hạ Hà thầm nói. Nhị thiếu gia nghe Hạ Hà nói thế thì thở dài: “Thật ra đời người vốn có rất nhiều chuyện không được như ý muốn, còn chuyện hài lòng chẳng được bao nhiêu. Em còn trẻ, sao lại nghĩ quẩn như thế? Cho dù gặp phải nhiều chuyện bất hạnh hơn nữa, cũng không thể dễ dàng buông bỏ mạng sống của mình được, bởi vì em không thể biết quãng đường phía trước sẽ có ai đang đợi em...”
Đêm đó, Hạ Hà và Nhị thiếu gia ở trong hang núi nói chuyện trắng đêm, cho đến khi trời sáng mới lưu luyến chia tay. Từ đó hai người hẹn nhau, chỉ cần Nhị thiếu gia ở nhà, hai người bọn họ sẽ hẹn gặp mặt ở hang núi vào buổi tối. Hai người đều đang tuổi trẻ, tuy ban đầu không phát sinh chuyện gì, vẫn rất giữ lễ, nhưng dù sao trong lòng hai người đều có tình với nhau, sau một thời gian, cũng không còn không dám vượt rào như lúc trước nữa. Khi đó Nhị thiếu gia nghĩ rất đơn giản, anh ta biết sau khi tốt nghiệp mình nhất định sẽ ở lại tỉnh để kiếm sống, đến lúc đó anh ta sẽ đưa Hạ Hà theo, như vậy thì dù người trong thôn có nói những lời khó nghe, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ cả. Nhưng trước đó, hai người vẫn phải giữ bí mật với người ngoài.
Nhưng Nhị thiếu gia không thể ngờ được rằng, chuyện tình cảm này lại bị cha anh ta phát hiện, ông ta kiên quyết không cho phép người phụ nữ không tiết hạnh như Hạ Hà phá hủy tiền đồ của con trai mình, vì vậy thừa dịp ăn cơm tối, ông ta bỏ thuốc mê vào đồ ăn của Lý Diên Thần, sau đó để con trai cả là Lý Diên Lương đưa em lên tàu đến nước Anh ngay trong đêm đó.
Chờ lúc Nhị thiếu gia tỉnh lại, biết hết thảy mọi chuyện đều do cha mình bày ra, nhưng lúc này có muốn cũng không thể quay lại được, vì vậy anh ta nghĩ tới Anh trước rồi tính sau.
Sau khi tới Anh, anh ta thấy thế giới bên ngoài thật tân tiến, mà lúc đó Trung Quốc vẫn còn bị tụt lại phía sau, vì vậy anh ta quyết định tạm để chuyện tình cảm nam nữ sang một bên, ở lại Anh học tập thật tốt. Nhưng anh ta cũng biết mình ra đi vội vàng, nếu không nhắn lại cho Hạ Hà mấy câu, cô ấy sẽ rất thương tâm! Vì vậy anh ta nhờ anh trai mình chuyển tin tức về cho Hạ Hà, đồng thời kẹp thư viết cho Hạ Hà vào trong thư gửi nhà.
Ai ngờ anh ta viết thư mấy lần, nhưng vẫn không nhận được thu hồi âm của Hạ Hà, thế là anh ta gửi điện báo, hỏi anh cả về tình hình của Hạ Hà gần đây thế nào, tại sao không hồi âm một bức thư nào của anh ta?
Nhưng khi anh ta nhận được thư trong nhà gửi đến, phát hiện có một bức không người ký tên, phía trên là dòng chữ viết thanh tú: “Tất cả đều bình yên, đừng suy nghĩ nhiều...”. Sau khi thấy thư, Nhị thiếu gia rất vui mừng, anh ta cho rằng đây nhất định là thư hồi âm của Hạ Hà. Nhưng anh ta quên mất một chuyện, đó là anh ta vốn chưa từng thấy qua chữ viết của Hạ Hà, vì vậy không thể biết đó có đúng là thư do Hạ Hà viết không.
Thoáng cái đã qua hơn hai năm, Nhị thiếu gia cũng hoàn tất việc học ở Anh, anh ta nóng lòng lên tàu về nước... Toàn tỉnh cũng chỉ có một mình Lý Diên Thần là du học sinh trở về, cho nên Nhị thiếu gia vừa về đến tỉnh liền được tiếp đãi rất long trọng. Hơn nữa anh ta đi Anh học về ngành công trình thủy lợi, đối với chính phủ ở đây đúng là nhân tài hiếm gặp, rất nhiều địa phương mong muốn mời anh ta về làm. Nhưng Nhị thiếu gia vẫn luôn mong nhớ Hạ Hà, nên từ chối tất cả, anh ta nói mình đã hai năm không về, bất kể thế nào cũng phải về nhà thăm cha mẹ đã. Mọi người thấy Nhị thiếu gia có hiểu như vậy, cũng không tiện nói gì nữa, đành cho anh ta một tháng về thăm người thân.
Suốt dọc đường về, Nhị thiếu gia đều nghĩ đến chuyện nên xin lỗi Hạ Hà như thế nào, dẫu sao năm đó cũng là anh ta đi mà không lời từ biệt, anh ta cố ý mang một hộp nhạc rất đẹp từ nước Anh về, định tặng cho Hạ Hà để dỗ cô ấy vui vẻ.
Lý Diên Lương đến đón tất nhiên biết trong lòng em trai nghĩ gì, nhưng anh ta không biết nên mở miệng thế nào để nói cho em biết, vào sáng sớm ngày thứ ba sau khi em trai đi, Hạ Hà đã bị toàn tộc bỏ vào lồng heo ném xuống hồ rồi.
Những cái gọi là thư của Hạ Hà trước đây, chẳng qua là anh ta nhờ em gái một người bạn viết hộ, vì muốn làm yên lòng em trai, tránh em trai làm chuyện gì hoang đường. Nhưng nói dối chung quy cũng chỉ là nói dối, khi Nhị thiếu gia trở lại thôn Hạ Hồ, phát hiện dường như Hạ Hà đã biến mất khỏi trí nhớ của mọi người, không ai dám nhắc đến người phụ nữ này trước mặt anh ta dù chỉ một câu.
Lý Diên Thần nhạy cảm phát hiện có chuyện gì đó, thế là anh ta gọi người bạn, cũng là người làm đã theo anh ta đi học từ nhỏ, hỏi người này chuyện của Hạ Hà. Người đó lớn lên cùng Lý Diên Thần, tình cảm không phải bình thường. Dù vậy người đó cũng do dự một lúc lâu, sau đó mới đem chuyện năm đó nói rõ đầu đuôi cho Lý Diên Thần biết...
Thì ra năm đó, sau khi Lý Diên Thần bị cha trói đưa đi nước Anh, Hạ Hà phát hiện ra mình có thai, cô ấy biết đây là con của mình và Nhị thiếu gia, nên muốn sinh đứa trẻ ra.
Bình luận facebook