Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1145
Chương 1145
Tôi biết Đinh Nhất và Trang Hà luôn không hợp nhau, cho nên cũng không để ý, tôi nghi hoặc hỏi Trang Hà: “Sao anh lại tới đây?”
Trang Hà liếc xéo tôi: “Cái đồ vong ân phụ nghĩa nhà cậu! Tôi tới còn không phải vì vết thương ở tay cậu à!” Lúc này tôi mới nhớ ra trước khi chú họ đi có nói, chú ấy sẽ tìm người có thể trị vết thương trên tay tôi,2hóa ra lại là con hàng Trang Hà này?!
Lúc này Trang Hà gườm tôi, dĩ nhiên tôi cũng gườm lại anh ta, dù sao trăm ngàn năm qua, con hồ ly tinh gia này cũng chẳng đứng đắn ra dáng gì cả... “Chú họ tôi tìm anh tới à?” Tôi hỏi mà mặt không có biểu tình gì.
Trang Hà cười hì hì: “Đoán xem?”
Nghe vậy, tôi lập tức thầm trợn mắt xem thường anh ta, nghĩ bụng ông5đây không có thời gian pha trò với anh. Vì vậy tôi cực kỳ không kiên nhẫn giơ bàn tay bị thương lên và nói: “Này, thổi cho ông đây miếng tiên khi đi, cho vết thương trên tay mau khép lại!”
Ai ngờ Trang Hà giơ tay đập xuống đầu tôi một cái: “Nghĩ cái gì đấy? Lại còn thổi miếng tiên khí? Cậu đọc tiểu thuyết internet nhiều quá hả?” Tôi nghe thể thì buồn cười nói:6“Yo! Anh già còn biết cả tiểu thuyết internet cơ à?”
“Tào lao! Cho dù tôi sống thời gian dài đến đâu cũng bắt kịp thời đại nhé!” Trang Hà ra vẻ đắc ý.
Tôi không muốn nói nhăng nói cuội ở đây với anh ta, nên thúc giục anh ta: “Ừ ừ ừ, anh bắt kịp thời đại, anh cực kỳ, cực kỳ thời thượng được chưa? Mau giúp tôi chữa tay đi! Tôi không muốn cả ngày đều5nằm trong bệnh viện đâu. Mấy ngày nay tôi cảm thấy mình sắp mọc lông cả rồi!”
Trang Hà thở dài một hơi rồi nói: “Với chỉ số thông minh và sức lực này của cậu, nếu không phải là nhân vật chính thì cậu sẽ không sống được hết tập thứ hai!!”
“Nói tào lao cái gì, nhanh lên đi...” Tôi xù lông.
Sau đó Trang Hà tháo bằng vải trên tay tôi ra, rồi cẩn thận đưa mặt lại3gần miệng vết thương xem xét. Tiếp theo anh ta nhanh nhẹn dứt khoát nói với tôi: “Vết thương này tôi không chữa được.”
WTF?! Tôi không nghe lầm chứ? Đêm hôm khuya khoắt, con hồ ly tinh giả này chạy đến phòng bệnh giày vò ông đây, cuối cùng đưa ra một cái kết luận như vậy à?! Sắc mặt của tôi lập tức biến thành màu như đậu hũ thúi... Đinh Nhất vẫn luôn đứng cạnh cửa sổ không nói chuyện, nghe xong anh ta cũng lập tức mặt mày âm u bước tới nói: “Anh có ý gì?” Trang Hà nhún vai đáp: “Vũ khí gây nên vết thương này rất đặc biệt. Hẳn là cậu nên thấy may mắn vì nó chỉ làm tay cậu bị thương.” “Chỗ khác bị thương sẽ thế nào?” Tôi e sợ hỏi.
Trang Hà cười khẽ và trả lời: “Nói thế này nhé, thứ này không quan tâm trên người cậu có ẩn khóa hồn hay không, nếu nó làm bị thương chỗ hiểm, chỉ một giây là hồn phách tan biến...” Tôi không khỏi thầm rùng mình, bây giờ ngẫm lại, may mắn là lúc ấy chưa nói cái gì chọc giận tên “Võ An Quân” kia, nếu không chỉ e giờ này tôi đã sớm vào nhà tang lễ.
Thấy mặt tối u ám không nói lời nào, Đinh Nhất quay đầu bảo Trang Hà: “Nếu anh không chữa được thì nghĩ cách khác đi? Tôi cũng không tin một vết thương nhỏ như vậy mà không thể khép lại được?”
Đột nhiên, Trang Hà nhìn Đinh Nhất rất nghiêm túc, như muốn nói gì đó... Nhưng tôi sợ Trang Hà sẽ nhất thời buột miệng nói ra sự thật, nên lập tức ngắt lời anh ta: “Đừng nghe anh ta hù dọa, tôi quá hiểu lão yêu quái ngàn năm này, nhất định anh ta có cách cứu ông dây. Bằng không anh ta chạy rõ xa tới đây chẳng lẽ chỉ để thăm bệnh à?”
Trang Hà nheo mắt nhìn tôi, trong ánh mắt là sự hài hước nói không nên lời, tôi hơi xấu hổ, khẽ họ một tiếng và nói: “Tôi biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu, nếu không đêm nay anh đâu cần phải tới, có phải không cụ Trang?”
Trang Hà vừa nghe tôi gọi anh ta là cụ Trang thì vẻ mặt hơi không vui: “Chú ý cách dùng từ của cậu, hãy gọi tôi là anh Trang!”
Tôi thật sự không nín được cười: “Vâng vâng vâng, anh là anh Trang siêu đẹp trai được rồi chứ! Loại dân đen cặm cụi như chúng tôi sống một đời không dễ dàng, không nhiều phúc nhiều thọ như ngài đây. Một chớp mắt của ngài, chúng tôi cũng không biết đã chết giá bao nhiêu năm rồi, cho nên tôi rất quý cái mạng nhỏ của bản thân, giúp giùm đi mà... Đừng để cho lão Đinh nhà chúng tôi sốt ruột nổi nóng theo được không?” Tôi nói xong còn liên tục nháy mắt với Trang Hà, hi vọng lão yêu tinh này có thể hiểu tôi có ý gì.
Kết quả Trang Hà nói với tôi bằng vẻ như cười như không: “Nói thừa, từ khi vào phòng đến bây giờ tôi đã chớp mắt mấy lần rồi, cũng chưa thấy cậu chết già hồi nào...” Nói tới đây anh ta lại đột nhiên thở dài: “Nói với cậu thế này nhé, việc vết thương trên tay cậu không khép lại được mấu chốt thật ra cũng không nằm ở cơ thể cậu...”
“Nghĩa là gì?” Tôi khó hiểu hỏi. Trang Hà đột nhiên khó có khi nói đúng đắn: “Nghĩa là, vết thương này là ở nguyên thần của cậu. Cho nên nếu muốn vết thương trên người khép lại, nhất định phải vá lại nguyên thần, nói nôm na cũng chính là vá hồn.” “Vá hồn?! Và như thế nào?” Đinh Nhất truy hỏi.
Trang Hà gây gẩy tóc mình, nói úp úp mở mở: “Vá hồn nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó... Theo tôi được biết, từ xưa đến nay tổng cộng có hai cách vá hồn, một cách đúng đắn và một cách mờ ám, cậu chọn cái nào?”
Vừa nghe thể là tôi biết Trang Hà lại thừa nước đục thả câu, vì vậy bèn hối anh ta: “Đừng nói nhảm nữa, mau nói xem hai cách này khác nhau cái gì?”
Sau đó Trang Hà bảo, cách đúng đắn chính là từ xưa đến nay, nếu gặp người đức cao mà có nguyên thần bị rách, thì có thể gửi đơn đến Âm Ti. Đến lúc đó Âm Ti sẽ cử Chức Nương chuyền và nguyên thần tới vá lại cho.
Để được hưởng đãi ngộ này, tiền đề đầu tiên phải là một người có công đức lớn, nhưng tôi ngẫm nghĩ cẩn thận, đời này đừng nói là sửa cầu lát đường, ngay cả có lòng quyên góp tiền cũng chẳng có mấy lần, trừ khi... xổ số phúc lợi cũng được tính.
Bởi vậy tôi tự hỏi thấy thật sự không tự tin có thể mời nổi Chức Nương của Âm Ti tới và hồn cho mình. Vì thế tôi bảo Trang Hà mau nói cách mờ ám đi! Tôi cảm thấy vẫn là cách mờ ám thích hợp với tối hơn.
Trang Hà nghe vậy thì tỏ vẻ khen ngợi: “Con người cậu ấy à, quý ở chỗ tự biết mình biết ta, thật ra tôi cũng nghĩ như vậy... Cách mờ ám này mặc dù nguy hiểm thì có nguy hiểm một chút, nhưng linh động hơn, so với cách thứ nhất, vẫn có vài phần khả năng thành công.”
“Chỉ vài phần ư?!” Tôi giật mình hỏi. Trang Hà giả vờ đứng đắn nói với tôi: “Ừ, bởi vì con đường đứng đắn đầu tiên là cậu hoàn toàn không thể đi thông, cho nên con đường mờ ám có thể nắm chắc được vài phần cũng đã rất tốt rồi.”
Tôi lập tức trở nên hơi nhụt chí, nghe ý của Trang Hà, xem ra “cách mờ ám” này cũng nguy hiểm thật, hơn nữa cuối cùng cũng chỉ có vài phần thắng. Mạo hiểm như vậy mà còn không chắc chắn có thể thành công, không bằng cứ để mặc vậy đi, cùng làm thì sau này tôi không dùng bàn tay này nữa.
Ai ngờ khi tôi vừa định từ bỏ, lại nghe Đinh Nhất ở bên cạnh truy hỏi: “Anh nói nghe thử xem, cách mờ ám này phải làm thế nào?”
Trang Hà cười khẽ và trả lời: “Nói thế này nhé, thứ này không quan tâm trên người cậu có ẩn khóa hồn hay không, nếu nó làm bị thương chỗ hiểm, chỉ một giây là hồn phách tan biến...” Tôi không khỏi thầm rùng mình, bây giờ ngẫm lại, may mắn là lúc ấy chưa nói cái gì chọc giận tên “Võ An Quân” kia, nếu không chỉ e giờ này tôi đã sớm vào nhà tang lễ.
Thấy mặt tối u ám không nói lời nào, Đinh Nhất quay đầu bảo Trang Hà: “Nếu anh không chữa được thì nghĩ cách khác đi? Tôi cũng không tin một vết thương nhỏ như vậy mà không thể khép lại được?”
Đột nhiên, Trang Hà nhìn Đinh Nhất rất nghiêm túc, như muốn nói gì đó... Nhưng tôi sợ Trang Hà sẽ nhất thời buột miệng nói ra sự thật, nên lập tức ngắt lời anh ta: “Đừng nghe anh ta hù dọa, tôi quá hiểu lão yêu quái ngàn năm này, nhất định anh ta có cách cứu ông dây. Bằng không anh ta chạy rõ xa tới đây chẳng lẽ chỉ để thăm bệnh à?”
Trang Hà nheo mắt nhìn tôi, trong ánh mắt là sự hài hước nói không nên lời, tôi hơi xấu hổ, khẽ họ một tiếng và nói: “Tôi biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu, nếu không đêm nay anh đâu cần phải tới, có phải không cụ Trang?”
Trang Hà vừa nghe tôi gọi anh ta là cụ Trang thì vẻ mặt hơi không vui: “Chú ý cách dùng từ của cậu, hãy gọi tôi là anh Trang!”
Tôi thật sự không nín được cười: “Vâng vâng vâng, anh là anh Trang siêu đẹp trai được rồi chứ! Loại dân đen cặm cụi như chúng tôi sống một đời không dễ dàng, không nhiều phúc nhiều thọ như ngài đây. Một chớp mắt của ngài, chúng tôi cũng không biết đã chết giá bao nhiêu năm rồi, cho nên tôi rất quý cái mạng nhỏ của bản thân, giúp giùm đi mà... Đừng để cho lão Đinh nhà chúng tôi sốt ruột nổi nóng theo được không?” Tôi nói xong còn liên tục nháy mắt với Trang Hà, hi vọng lão yêu tinh này có thể hiểu tôi có ý gì.
Kết quả Trang Hà nói với tôi bằng vẻ như cười như không: “Nói thừa, từ khi vào phòng đến bây giờ tôi đã chớp mắt mấy lần rồi, cũng chưa thấy cậu chết già hồi nào...” Nói tới đây anh ta lại đột nhiên thở dài: “Nói với cậu thế này nhé, việc vết thương trên tay cậu không khép lại được mấu chốt thật ra cũng không nằm ở cơ thể cậu...”
“Nghĩa là gì?” Tôi khó hiểu hỏi. Trang Hà đột nhiên khó có khi nói đúng đắn: “Nghĩa là, vết thương này là ở nguyên thần của cậu. Cho nên nếu muốn vết thương trên người khép lại, nhất định phải vá lại nguyên thần, nói nôm na cũng chính là vá hồn.” “Vá hồn?! Và như thế nào?” Đinh Nhất truy hỏi.
Trang Hà gây gẩy tóc mình, nói úp úp mở mở: “Vá hồn nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó... Theo tôi được biết, từ xưa đến nay tổng cộng có hai cách vá hồn, một cách đúng đắn và một cách mờ ám, cậu chọn cái nào?”
Vừa nghe thể là tôi biết Trang Hà lại thừa nước đục thả câu, vì vậy bèn hối anh ta: “Đừng nói nhảm nữa, mau nói xem hai cách này khác nhau cái gì?”
Sau đó Trang Hà bảo, cách đúng đắn chính là từ xưa đến nay, nếu gặp người đức cao mà có nguyên thần bị rách, thì có thể gửi đơn đến Âm Ti. Đến lúc đó Âm Ti sẽ cử Chức Nương chuyền và nguyên thần tới vá lại cho.
Để được hưởng đãi ngộ này, tiền đề đầu tiên phải là một người có công đức lớn, nhưng tôi ngẫm nghĩ cẩn thận, đời này đừng nói là sửa cầu lát đường, ngay cả có lòng quyên góp tiền cũng chẳng có mấy lần, trừ khi... xổ số phúc lợi cũng được tính.
Bởi vậy tôi tự hỏi thấy thật sự không tự tin có thể mời nổi Chức Nương của Âm Ti tới và hồn cho mình. Vì thế tôi bảo Trang Hà mau nói cách mờ ám đi! Tôi cảm thấy vẫn là cách mờ ám thích hợp với tối hơn.
Trang Hà nghe vậy thì tỏ vẻ khen ngợi: “Con người cậu ấy à, quý ở chỗ tự biết mình biết ta, thật ra tôi cũng nghĩ như vậy... Cách mờ ám này mặc dù nguy hiểm thì có nguy hiểm một chút, nhưng linh động hơn, so với cách thứ nhất, vẫn có vài phần khả năng thành công.”
“Chỉ vài phần ư?!” Tôi giật mình hỏi. Trang Hà giả vờ đứng đắn nói với tôi: “Ừ, bởi vì con đường đứng đắn đầu tiên là cậu hoàn toàn không thể đi thông, cho nên con đường mờ ám có thể nắm chắc được vài phần cũng đã rất tốt rồi.”
Tôi lập tức trở nên hơi nhụt chí, nghe ý của Trang Hà, xem ra “cách mờ ám” này cũng nguy hiểm thật, hơn nữa cuối cùng cũng chỉ có vài phần thắng. Mạo hiểm như vậy mà còn không chắc chắn có thể thành công, không bằng cứ để mặc vậy đi, cùng làm thì sau này tôi không dùng bàn tay này nữa.
Ai ngờ khi tôi vừa định từ bỏ, lại nghe Đinh Nhất ở bên cạnh truy hỏi: “Anh nói nghe thử xem, cách mờ ám này phải làm thế nào?”
Tôi biết Đinh Nhất và Trang Hà luôn không hợp nhau, cho nên cũng không để ý, tôi nghi hoặc hỏi Trang Hà: “Sao anh lại tới đây?”
Trang Hà liếc xéo tôi: “Cái đồ vong ân phụ nghĩa nhà cậu! Tôi tới còn không phải vì vết thương ở tay cậu à!” Lúc này tôi mới nhớ ra trước khi chú họ đi có nói, chú ấy sẽ tìm người có thể trị vết thương trên tay tôi,2hóa ra lại là con hàng Trang Hà này?!
Lúc này Trang Hà gườm tôi, dĩ nhiên tôi cũng gườm lại anh ta, dù sao trăm ngàn năm qua, con hồ ly tinh gia này cũng chẳng đứng đắn ra dáng gì cả... “Chú họ tôi tìm anh tới à?” Tôi hỏi mà mặt không có biểu tình gì.
Trang Hà cười hì hì: “Đoán xem?”
Nghe vậy, tôi lập tức thầm trợn mắt xem thường anh ta, nghĩ bụng ông5đây không có thời gian pha trò với anh. Vì vậy tôi cực kỳ không kiên nhẫn giơ bàn tay bị thương lên và nói: “Này, thổi cho ông đây miếng tiên khi đi, cho vết thương trên tay mau khép lại!”
Ai ngờ Trang Hà giơ tay đập xuống đầu tôi một cái: “Nghĩ cái gì đấy? Lại còn thổi miếng tiên khí? Cậu đọc tiểu thuyết internet nhiều quá hả?” Tôi nghe thể thì buồn cười nói:6“Yo! Anh già còn biết cả tiểu thuyết internet cơ à?”
“Tào lao! Cho dù tôi sống thời gian dài đến đâu cũng bắt kịp thời đại nhé!” Trang Hà ra vẻ đắc ý.
Tôi không muốn nói nhăng nói cuội ở đây với anh ta, nên thúc giục anh ta: “Ừ ừ ừ, anh bắt kịp thời đại, anh cực kỳ, cực kỳ thời thượng được chưa? Mau giúp tôi chữa tay đi! Tôi không muốn cả ngày đều5nằm trong bệnh viện đâu. Mấy ngày nay tôi cảm thấy mình sắp mọc lông cả rồi!”
Trang Hà thở dài một hơi rồi nói: “Với chỉ số thông minh và sức lực này của cậu, nếu không phải là nhân vật chính thì cậu sẽ không sống được hết tập thứ hai!!”
“Nói tào lao cái gì, nhanh lên đi...” Tôi xù lông.
Sau đó Trang Hà tháo bằng vải trên tay tôi ra, rồi cẩn thận đưa mặt lại3gần miệng vết thương xem xét. Tiếp theo anh ta nhanh nhẹn dứt khoát nói với tôi: “Vết thương này tôi không chữa được.”
WTF?! Tôi không nghe lầm chứ? Đêm hôm khuya khoắt, con hồ ly tinh giả này chạy đến phòng bệnh giày vò ông đây, cuối cùng đưa ra một cái kết luận như vậy à?! Sắc mặt của tôi lập tức biến thành màu như đậu hũ thúi... Đinh Nhất vẫn luôn đứng cạnh cửa sổ không nói chuyện, nghe xong anh ta cũng lập tức mặt mày âm u bước tới nói: “Anh có ý gì?” Trang Hà nhún vai đáp: “Vũ khí gây nên vết thương này rất đặc biệt. Hẳn là cậu nên thấy may mắn vì nó chỉ làm tay cậu bị thương.” “Chỗ khác bị thương sẽ thế nào?” Tôi e sợ hỏi.
Trang Hà cười khẽ và trả lời: “Nói thế này nhé, thứ này không quan tâm trên người cậu có ẩn khóa hồn hay không, nếu nó làm bị thương chỗ hiểm, chỉ một giây là hồn phách tan biến...” Tôi không khỏi thầm rùng mình, bây giờ ngẫm lại, may mắn là lúc ấy chưa nói cái gì chọc giận tên “Võ An Quân” kia, nếu không chỉ e giờ này tôi đã sớm vào nhà tang lễ.
Thấy mặt tối u ám không nói lời nào, Đinh Nhất quay đầu bảo Trang Hà: “Nếu anh không chữa được thì nghĩ cách khác đi? Tôi cũng không tin một vết thương nhỏ như vậy mà không thể khép lại được?”
Đột nhiên, Trang Hà nhìn Đinh Nhất rất nghiêm túc, như muốn nói gì đó... Nhưng tôi sợ Trang Hà sẽ nhất thời buột miệng nói ra sự thật, nên lập tức ngắt lời anh ta: “Đừng nghe anh ta hù dọa, tôi quá hiểu lão yêu quái ngàn năm này, nhất định anh ta có cách cứu ông dây. Bằng không anh ta chạy rõ xa tới đây chẳng lẽ chỉ để thăm bệnh à?”
Trang Hà nheo mắt nhìn tôi, trong ánh mắt là sự hài hước nói không nên lời, tôi hơi xấu hổ, khẽ họ một tiếng và nói: “Tôi biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu, nếu không đêm nay anh đâu cần phải tới, có phải không cụ Trang?”
Trang Hà vừa nghe tôi gọi anh ta là cụ Trang thì vẻ mặt hơi không vui: “Chú ý cách dùng từ của cậu, hãy gọi tôi là anh Trang!”
Tôi thật sự không nín được cười: “Vâng vâng vâng, anh là anh Trang siêu đẹp trai được rồi chứ! Loại dân đen cặm cụi như chúng tôi sống một đời không dễ dàng, không nhiều phúc nhiều thọ như ngài đây. Một chớp mắt của ngài, chúng tôi cũng không biết đã chết giá bao nhiêu năm rồi, cho nên tôi rất quý cái mạng nhỏ của bản thân, giúp giùm đi mà... Đừng để cho lão Đinh nhà chúng tôi sốt ruột nổi nóng theo được không?” Tôi nói xong còn liên tục nháy mắt với Trang Hà, hi vọng lão yêu tinh này có thể hiểu tôi có ý gì.
Kết quả Trang Hà nói với tôi bằng vẻ như cười như không: “Nói thừa, từ khi vào phòng đến bây giờ tôi đã chớp mắt mấy lần rồi, cũng chưa thấy cậu chết già hồi nào...” Nói tới đây anh ta lại đột nhiên thở dài: “Nói với cậu thế này nhé, việc vết thương trên tay cậu không khép lại được mấu chốt thật ra cũng không nằm ở cơ thể cậu...”
“Nghĩa là gì?” Tôi khó hiểu hỏi. Trang Hà đột nhiên khó có khi nói đúng đắn: “Nghĩa là, vết thương này là ở nguyên thần của cậu. Cho nên nếu muốn vết thương trên người khép lại, nhất định phải vá lại nguyên thần, nói nôm na cũng chính là vá hồn.” “Vá hồn?! Và như thế nào?” Đinh Nhất truy hỏi.
Trang Hà gây gẩy tóc mình, nói úp úp mở mở: “Vá hồn nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó... Theo tôi được biết, từ xưa đến nay tổng cộng có hai cách vá hồn, một cách đúng đắn và một cách mờ ám, cậu chọn cái nào?”
Vừa nghe thể là tôi biết Trang Hà lại thừa nước đục thả câu, vì vậy bèn hối anh ta: “Đừng nói nhảm nữa, mau nói xem hai cách này khác nhau cái gì?”
Sau đó Trang Hà bảo, cách đúng đắn chính là từ xưa đến nay, nếu gặp người đức cao mà có nguyên thần bị rách, thì có thể gửi đơn đến Âm Ti. Đến lúc đó Âm Ti sẽ cử Chức Nương chuyền và nguyên thần tới vá lại cho.
Để được hưởng đãi ngộ này, tiền đề đầu tiên phải là một người có công đức lớn, nhưng tôi ngẫm nghĩ cẩn thận, đời này đừng nói là sửa cầu lát đường, ngay cả có lòng quyên góp tiền cũng chẳng có mấy lần, trừ khi... xổ số phúc lợi cũng được tính.
Bởi vậy tôi tự hỏi thấy thật sự không tự tin có thể mời nổi Chức Nương của Âm Ti tới và hồn cho mình. Vì thế tôi bảo Trang Hà mau nói cách mờ ám đi! Tôi cảm thấy vẫn là cách mờ ám thích hợp với tối hơn.
Trang Hà nghe vậy thì tỏ vẻ khen ngợi: “Con người cậu ấy à, quý ở chỗ tự biết mình biết ta, thật ra tôi cũng nghĩ như vậy... Cách mờ ám này mặc dù nguy hiểm thì có nguy hiểm một chút, nhưng linh động hơn, so với cách thứ nhất, vẫn có vài phần khả năng thành công.”
“Chỉ vài phần ư?!” Tôi giật mình hỏi. Trang Hà giả vờ đứng đắn nói với tôi: “Ừ, bởi vì con đường đứng đắn đầu tiên là cậu hoàn toàn không thể đi thông, cho nên con đường mờ ám có thể nắm chắc được vài phần cũng đã rất tốt rồi.”
Tôi lập tức trở nên hơi nhụt chí, nghe ý của Trang Hà, xem ra “cách mờ ám” này cũng nguy hiểm thật, hơn nữa cuối cùng cũng chỉ có vài phần thắng. Mạo hiểm như vậy mà còn không chắc chắn có thể thành công, không bằng cứ để mặc vậy đi, cùng làm thì sau này tôi không dùng bàn tay này nữa.
Ai ngờ khi tôi vừa định từ bỏ, lại nghe Đinh Nhất ở bên cạnh truy hỏi: “Anh nói nghe thử xem, cách mờ ám này phải làm thế nào?”
Trang Hà cười khẽ và trả lời: “Nói thế này nhé, thứ này không quan tâm trên người cậu có ẩn khóa hồn hay không, nếu nó làm bị thương chỗ hiểm, chỉ một giây là hồn phách tan biến...” Tôi không khỏi thầm rùng mình, bây giờ ngẫm lại, may mắn là lúc ấy chưa nói cái gì chọc giận tên “Võ An Quân” kia, nếu không chỉ e giờ này tôi đã sớm vào nhà tang lễ.
Thấy mặt tối u ám không nói lời nào, Đinh Nhất quay đầu bảo Trang Hà: “Nếu anh không chữa được thì nghĩ cách khác đi? Tôi cũng không tin một vết thương nhỏ như vậy mà không thể khép lại được?”
Đột nhiên, Trang Hà nhìn Đinh Nhất rất nghiêm túc, như muốn nói gì đó... Nhưng tôi sợ Trang Hà sẽ nhất thời buột miệng nói ra sự thật, nên lập tức ngắt lời anh ta: “Đừng nghe anh ta hù dọa, tôi quá hiểu lão yêu quái ngàn năm này, nhất định anh ta có cách cứu ông dây. Bằng không anh ta chạy rõ xa tới đây chẳng lẽ chỉ để thăm bệnh à?”
Trang Hà nheo mắt nhìn tôi, trong ánh mắt là sự hài hước nói không nên lời, tôi hơi xấu hổ, khẽ họ một tiếng và nói: “Tôi biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu, nếu không đêm nay anh đâu cần phải tới, có phải không cụ Trang?”
Trang Hà vừa nghe tôi gọi anh ta là cụ Trang thì vẻ mặt hơi không vui: “Chú ý cách dùng từ của cậu, hãy gọi tôi là anh Trang!”
Tôi thật sự không nín được cười: “Vâng vâng vâng, anh là anh Trang siêu đẹp trai được rồi chứ! Loại dân đen cặm cụi như chúng tôi sống một đời không dễ dàng, không nhiều phúc nhiều thọ như ngài đây. Một chớp mắt của ngài, chúng tôi cũng không biết đã chết giá bao nhiêu năm rồi, cho nên tôi rất quý cái mạng nhỏ của bản thân, giúp giùm đi mà... Đừng để cho lão Đinh nhà chúng tôi sốt ruột nổi nóng theo được không?” Tôi nói xong còn liên tục nháy mắt với Trang Hà, hi vọng lão yêu tinh này có thể hiểu tôi có ý gì.
Kết quả Trang Hà nói với tôi bằng vẻ như cười như không: “Nói thừa, từ khi vào phòng đến bây giờ tôi đã chớp mắt mấy lần rồi, cũng chưa thấy cậu chết già hồi nào...” Nói tới đây anh ta lại đột nhiên thở dài: “Nói với cậu thế này nhé, việc vết thương trên tay cậu không khép lại được mấu chốt thật ra cũng không nằm ở cơ thể cậu...”
“Nghĩa là gì?” Tôi khó hiểu hỏi. Trang Hà đột nhiên khó có khi nói đúng đắn: “Nghĩa là, vết thương này là ở nguyên thần của cậu. Cho nên nếu muốn vết thương trên người khép lại, nhất định phải vá lại nguyên thần, nói nôm na cũng chính là vá hồn.” “Vá hồn?! Và như thế nào?” Đinh Nhất truy hỏi.
Trang Hà gây gẩy tóc mình, nói úp úp mở mở: “Vá hồn nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó... Theo tôi được biết, từ xưa đến nay tổng cộng có hai cách vá hồn, một cách đúng đắn và một cách mờ ám, cậu chọn cái nào?”
Vừa nghe thể là tôi biết Trang Hà lại thừa nước đục thả câu, vì vậy bèn hối anh ta: “Đừng nói nhảm nữa, mau nói xem hai cách này khác nhau cái gì?”
Sau đó Trang Hà bảo, cách đúng đắn chính là từ xưa đến nay, nếu gặp người đức cao mà có nguyên thần bị rách, thì có thể gửi đơn đến Âm Ti. Đến lúc đó Âm Ti sẽ cử Chức Nương chuyền và nguyên thần tới vá lại cho.
Để được hưởng đãi ngộ này, tiền đề đầu tiên phải là một người có công đức lớn, nhưng tôi ngẫm nghĩ cẩn thận, đời này đừng nói là sửa cầu lát đường, ngay cả có lòng quyên góp tiền cũng chẳng có mấy lần, trừ khi... xổ số phúc lợi cũng được tính.
Bởi vậy tôi tự hỏi thấy thật sự không tự tin có thể mời nổi Chức Nương của Âm Ti tới và hồn cho mình. Vì thế tôi bảo Trang Hà mau nói cách mờ ám đi! Tôi cảm thấy vẫn là cách mờ ám thích hợp với tối hơn.
Trang Hà nghe vậy thì tỏ vẻ khen ngợi: “Con người cậu ấy à, quý ở chỗ tự biết mình biết ta, thật ra tôi cũng nghĩ như vậy... Cách mờ ám này mặc dù nguy hiểm thì có nguy hiểm một chút, nhưng linh động hơn, so với cách thứ nhất, vẫn có vài phần khả năng thành công.”
“Chỉ vài phần ư?!” Tôi giật mình hỏi. Trang Hà giả vờ đứng đắn nói với tôi: “Ừ, bởi vì con đường đứng đắn đầu tiên là cậu hoàn toàn không thể đi thông, cho nên con đường mờ ám có thể nắm chắc được vài phần cũng đã rất tốt rồi.”
Tôi lập tức trở nên hơi nhụt chí, nghe ý của Trang Hà, xem ra “cách mờ ám” này cũng nguy hiểm thật, hơn nữa cuối cùng cũng chỉ có vài phần thắng. Mạo hiểm như vậy mà còn không chắc chắn có thể thành công, không bằng cứ để mặc vậy đi, cùng làm thì sau này tôi không dùng bàn tay này nữa.
Ai ngờ khi tôi vừa định từ bỏ, lại nghe Đinh Nhất ở bên cạnh truy hỏi: “Anh nói nghe thử xem, cách mờ ám này phải làm thế nào?”
Bình luận facebook