Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1180
Chương 1180
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Cuối cùng hai bên lựa chọn hòa giải, do tôi bỏ ra hai mươi vạn đền bù một lần, mặc dù trong lòng bọn chúng hoàn toàn không tình nguyện, thế nhưng vừa nghĩ tới nếu như muốn đòi thêm, chắc chắn tôi sẽ không cho, nên chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Thể chúng có nghĩ tôi cũng đau lắm không hả? Tuy nói số tiền này chú Lê đã sớm kiếm lại từ trên người Triệu Sĩ Kiệt, nhưng cứ nghĩ đến chuyện tiền này rơi vào tay bọn buôn người đáng chém ngàn dao kia là tôi lại hận đến nghiến răng. Vài ngày sau, mọi chuyện cần giải quyết cũng đã được xử lý xong, tôi cũng không cần động2một chút lại phải đến cục công an trình diện nữa. Lúc đó tôi thực sự muốn rời khỏi đây ngay lập tức, không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.
Nhưng trước khi đi tôi vẫn nhờ Viên Mục Dã gọi cho Tiền Vũ và bốn cậu cảnh sát bị tôi đánh đi ăn bữa cơm, nhân tiện hỏi thăm bọn họ tình hình của mấy đứa bé kia bây giờ thế nào? Có tìm được cha mẹ ruột của chúng không?
Đêm hôm đó chúng tôi uống rất hào hứng, lúc đầu bốn cậu cảnh sát còn hơi ngại ngùng, nhưng sau hai chén rượu thì hoàn toàn thoải mái. Mặc dù đến cuối cùng tôi cũng không biết bọn họ có tin6tối có “Hai nhân cách” thật hay không, nhưng chuyện mấy người bọn họ hợp lại vẫn không đánh nổi tối chính là sự thật.
Đều là đàn ông, khi gặp nhau trên bàn rượu thì chuyện gì cũng có thể xí xóa được hết, thể là đến cuối cùng bọn họ đều gọi tôi là anh Bảo, anh Bảo, đặc biệt là cậu người Đông Bắc, cậu ta nói mình mới thi đến chỗ này được hơn một năm, lúc đầu sinh hoạt không quen, nhưng dần dần cũng thích ứng được.
Trong bữa rượu cậu ta nghe nói tôi là đồng hương, bèn lôi kéo tôi nói chuyện, còn rủ tôi ở lại vài ngày, cậu ta sẽ chiêu đãi tôi thật tốt... Làm0cho tôi đành phải cười trừ, tôi thật muốn nói cho cậu ta biết suy nghĩ trong lòng mình, tôi đây chẳng muốn ở lại chỗ này thêm một phút nào nữa!
Còn về tình huống hiện tại của mấy đứa bé kia, nghe Tiền Vũ kể cũng không lạc quan lắm, mấy đứa lớn nhất đều đã ở trong tay chị Hồng vài năm rồi, kể cả bé gái gây ra sự chú ý với tôi cũng sắp được hai năm, ấn tượng của chúng đối với cha mẹ mình đã vô cùng mơ hồ.
Giờ chỉ có thể đem số liệu của chúng gửi đến kho dữ liệu mất tích, nếu như may mắn, dữ liệu của cha mẹ bọn chúng được lưu trong5đó thì khả năng được về nhà khá lớn.
Còn về xác đứa bé trong vườn rau, theo như lời khai của chị Hồng thì đứa trẻ đó là do cô ta dùng năm nghìn tệ mua từ trên tay mẹ đẻ của nó về, người mẹ kia nói vì trong nhà muốn sinh con trai, nhưng lại đẻ ra con gái, cho nên gia đình đó không muốn nuôi đứa bé này. Nhưng có thể do đứa bé còn quá nhỏ, cô ta lại không chăm sóc tốt, nên chỉ được vài ngày là bệnh chết.
Bởi vì chuyện này mà chị Hồng còn định quay lại tìm người mẹ kia, bởi vì cô ta nghi ngờ đứa bé này có bệnh từ trước, cho9nên mới mang về được vài ngày đã chết. Nhưng khi cô ta đi đến căn phòng của người phụ nữ kia, thì phát hiện căn phòng đã trống không, người phụ nữ đã đi từ lúc nào rồi.
Tôi nghe thấy là mẹ ruột bán đi đứa con, trong lòng không khỏi đau xót, hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng những năm qua tôi đã gặp rất nhiều những người làm cha, làm mẹ có trái tim sắt đá...
Tôi chỉ thương bé gái nhỏ bé đó, còn chưa kịp nhìn nhiều thế giới này mà đã phải sớm kết thúc sinh mệnh. Giờ tôi chỉ hi vọng kiếp sau cô bé có thể đầu thai vào một gia đình tốt, vui vẻ mà trưởng thành. Vì có tâm sự trong lòng, cho nên tôi cùng bọn họ uống nhiều thêm mấy chén, dù lúc đang uống Đinh Nhất nhiều lần ra hiệu tôi uống ít thôi, nhưng tôi không để ý, vẫn không ngừng nâng cốc cạn chén. Dù sao mấy cậu này cũng bị tôi đánh một trận, mà bọn họ còn là cảnh sát nhân dân nên không thể đánh trả lại được, cũng chỉ có thể thay nhau chuốc rượu tôi. Thật ra ngay từ đầu tôi cũng đề phòng rồi, nhưng sau đó nghĩ lại dù sao cũng do tôi đánh bọn họ, uống thì cứ uống đi, thế là rất nhanh tôi không phanh lại được.
Đến khi tan cuộc, tôi gần như không ngồi được, nếu không phải có Đinh Nhất ngồi bên cạnh giữ, chắc tôi đã cắm mặt xuống gầm bàn.
Tuy bọn Tiền Vũ không uống say đến mức như tôi, nhưng cũng đã líu cả lưỡi, cuối cùng Viên Mục Dã đành gọi hai đồng nghiệp 110 tới mới có thể đưa toàn bộ về ký túc xá.
Tôi mơ mơ màng màng bị Đinh Nhất và chú Lê đưa về khách sạn, bởi vì có chuyến bay vào sáng hôm sau, cho nên chú Lê lo lắng tôi say rượu mà trễ mất chuyến bay. Đinh Nhất bèn bảo chú yên tâm, anh ta nhất định sẽ làm tôi tỉnh lại đúng giờ.
Người ta thường nói uống rượu có thể giải sầu, thật đúng là như vậy. Bởi vì con người một khi uống say bất tỉnh nhân sự, thì sẽ không tiếp tục suy nghĩ những chuyện phiền não nữa. Giống như tôi bây giờ vậy, uống sướng lên rồi
ngủ!
Sáng sớm hôm sau. Tôi mơ màng tỉnh lại, nhưng vừa mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên ghế salon trong phòng khách của khách sạn... Tôi lắc lắc đầu, cố gắng nhớ lại những chuyện sau khi uống say.
Tôi nhớ rõ ràng Đinh Nhất vừa đưa tôi về trong phòng, tôi đã nôn hết ra quần áo, anh ta đành phải lột hết quần áo bẩn trên người tôi.
Nhưng bây giờ tôi lại mặc một bộ quần áo sạch sẽ, chẳng lẽ buổi sáng Đinh Nhất không thể gọi tôi dậy được, sợ tôi trễ chuyến bay nên mới tự mình giúp tôi thay đồ? Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, bởi vì dù tôi có say đến thế nào cũng không thể để người ta đụng chạm nhiều như vậy mà không hề biết gì...
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thể chúng có nghĩ tôi cũng đau lắm không hả? Tuy nói số tiền này chú Lê đã sớm kiếm lại từ trên người Triệu Sĩ Kiệt, nhưng cứ nghĩ đến chuyện tiền này rơi vào tay bọn buôn người đáng chém ngàn dao kia là tôi lại hận đến nghiến răng. Vài ngày sau, mọi chuyện cần giải quyết cũng đã được xử lý xong, tôi cũng không cần động2một chút lại phải đến cục công an trình diện nữa. Lúc đó tôi thực sự muốn rời khỏi đây ngay lập tức, không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.
Nhưng trước khi đi tôi vẫn nhờ Viên Mục Dã gọi cho Tiền Vũ và bốn cậu cảnh sát bị tôi đánh đi ăn bữa cơm, nhân tiện hỏi thăm bọn họ tình hình của mấy đứa bé kia bây giờ thế nào? Có tìm được cha mẹ ruột của chúng không?
Đêm hôm đó chúng tôi uống rất hào hứng, lúc đầu bốn cậu cảnh sát còn hơi ngại ngùng, nhưng sau hai chén rượu thì hoàn toàn thoải mái. Mặc dù đến cuối cùng tôi cũng không biết bọn họ có tin6tối có “Hai nhân cách” thật hay không, nhưng chuyện mấy người bọn họ hợp lại vẫn không đánh nổi tối chính là sự thật.
Đều là đàn ông, khi gặp nhau trên bàn rượu thì chuyện gì cũng có thể xí xóa được hết, thể là đến cuối cùng bọn họ đều gọi tôi là anh Bảo, anh Bảo, đặc biệt là cậu người Đông Bắc, cậu ta nói mình mới thi đến chỗ này được hơn một năm, lúc đầu sinh hoạt không quen, nhưng dần dần cũng thích ứng được.
Trong bữa rượu cậu ta nghe nói tôi là đồng hương, bèn lôi kéo tôi nói chuyện, còn rủ tôi ở lại vài ngày, cậu ta sẽ chiêu đãi tôi thật tốt... Làm0cho tôi đành phải cười trừ, tôi thật muốn nói cho cậu ta biết suy nghĩ trong lòng mình, tôi đây chẳng muốn ở lại chỗ này thêm một phút nào nữa!
Còn về tình huống hiện tại của mấy đứa bé kia, nghe Tiền Vũ kể cũng không lạc quan lắm, mấy đứa lớn nhất đều đã ở trong tay chị Hồng vài năm rồi, kể cả bé gái gây ra sự chú ý với tôi cũng sắp được hai năm, ấn tượng của chúng đối với cha mẹ mình đã vô cùng mơ hồ.
Giờ chỉ có thể đem số liệu của chúng gửi đến kho dữ liệu mất tích, nếu như may mắn, dữ liệu của cha mẹ bọn chúng được lưu trong5đó thì khả năng được về nhà khá lớn.
Còn về xác đứa bé trong vườn rau, theo như lời khai của chị Hồng thì đứa trẻ đó là do cô ta dùng năm nghìn tệ mua từ trên tay mẹ đẻ của nó về, người mẹ kia nói vì trong nhà muốn sinh con trai, nhưng lại đẻ ra con gái, cho nên gia đình đó không muốn nuôi đứa bé này. Nhưng có thể do đứa bé còn quá nhỏ, cô ta lại không chăm sóc tốt, nên chỉ được vài ngày là bệnh chết.
Bởi vì chuyện này mà chị Hồng còn định quay lại tìm người mẹ kia, bởi vì cô ta nghi ngờ đứa bé này có bệnh từ trước, cho9nên mới mang về được vài ngày đã chết. Nhưng khi cô ta đi đến căn phòng của người phụ nữ kia, thì phát hiện căn phòng đã trống không, người phụ nữ đã đi từ lúc nào rồi.
Tôi nghe thấy là mẹ ruột bán đi đứa con, trong lòng không khỏi đau xót, hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng những năm qua tôi đã gặp rất nhiều những người làm cha, làm mẹ có trái tim sắt đá...
Tôi chỉ thương bé gái nhỏ bé đó, còn chưa kịp nhìn nhiều thế giới này mà đã phải sớm kết thúc sinh mệnh. Giờ tôi chỉ hi vọng kiếp sau cô bé có thể đầu thai vào một gia đình tốt, vui vẻ mà trưởng thành. Vì có tâm sự trong lòng, cho nên tôi cùng bọn họ uống nhiều thêm mấy chén, dù lúc đang uống Đinh Nhất nhiều lần ra hiệu tôi uống ít thôi, nhưng tôi không để ý, vẫn không ngừng nâng cốc cạn chén. Dù sao mấy cậu này cũng bị tôi đánh một trận, mà bọn họ còn là cảnh sát nhân dân nên không thể đánh trả lại được, cũng chỉ có thể thay nhau chuốc rượu tôi. Thật ra ngay từ đầu tôi cũng đề phòng rồi, nhưng sau đó nghĩ lại dù sao cũng do tôi đánh bọn họ, uống thì cứ uống đi, thế là rất nhanh tôi không phanh lại được.
Đến khi tan cuộc, tôi gần như không ngồi được, nếu không phải có Đinh Nhất ngồi bên cạnh giữ, chắc tôi đã cắm mặt xuống gầm bàn.
Tuy bọn Tiền Vũ không uống say đến mức như tôi, nhưng cũng đã líu cả lưỡi, cuối cùng Viên Mục Dã đành gọi hai đồng nghiệp 110 tới mới có thể đưa toàn bộ về ký túc xá.
Tôi mơ mơ màng màng bị Đinh Nhất và chú Lê đưa về khách sạn, bởi vì có chuyến bay vào sáng hôm sau, cho nên chú Lê lo lắng tôi say rượu mà trễ mất chuyến bay. Đinh Nhất bèn bảo chú yên tâm, anh ta nhất định sẽ làm tôi tỉnh lại đúng giờ.
Người ta thường nói uống rượu có thể giải sầu, thật đúng là như vậy. Bởi vì con người một khi uống say bất tỉnh nhân sự, thì sẽ không tiếp tục suy nghĩ những chuyện phiền não nữa. Giống như tôi bây giờ vậy, uống sướng lên rồi
ngủ!
Sáng sớm hôm sau. Tôi mơ màng tỉnh lại, nhưng vừa mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên ghế salon trong phòng khách của khách sạn... Tôi lắc lắc đầu, cố gắng nhớ lại những chuyện sau khi uống say.
Tôi nhớ rõ ràng Đinh Nhất vừa đưa tôi về trong phòng, tôi đã nôn hết ra quần áo, anh ta đành phải lột hết quần áo bẩn trên người tôi.
Nhưng bây giờ tôi lại mặc một bộ quần áo sạch sẽ, chẳng lẽ buổi sáng Đinh Nhất không thể gọi tôi dậy được, sợ tôi trễ chuyến bay nên mới tự mình giúp tôi thay đồ? Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, bởi vì dù tôi có say đến thế nào cũng không thể để người ta đụng chạm nhiều như vậy mà không hề biết gì...
Bình luận facebook