Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1227
Chương 1227
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nhưng hôm nay thật sự đến phiên mình tôi mới hiểu, nếu một người đàn ông thật sự để ý đến mối tình cảm này, ít nhiều sẽ có cảm giác thất bại... Cho nên bắt đầu từ ngày đó, tôi không còn chủ động liên hệ với cô ấy nữa.
Một tuần sau tôi thuận lợi xuất viện, nhưng tạm thời vẫn chưa thể tháo đai cố định ra, bởi vì nếu muốn hoàn toàn khỏi hẳn còn phải về nhà từ từ chăm sóc mới được. Có điều tình trạng nói chuyện to tiếng hay thở mạnh đều đau cuối cùng đã từ từ thuyên giảm, chỉ có khi thỉnh thoảng làm động tác có biên độ hơi lớn thì mới hơi không thoải mái.
Tuy ngay từ đầu lão Triệu đã đồng ý sẽ giúp tôi giấu Chiêu Tài, nhưng sau đó thấy tình trạng của2tôi đã ổn định, anh ấy chủ động nói thẳng nói thật cho chị ấy biết, bán đứng tôi hoàn toàn... Cho nên ngày tôi xuất viện, lỗ tai suýt nữa đã bị Chiêu Tài vặn đứt.
Chú Lê thấy tôi đáng thương như thể bèn quyết định đón tôi đến nhà chú ở tạm một khoảng thời gian, như vậy lúc chú ninh canh thập toàn đại bổ cho tôi cũng không cần chạy qua chạy lại hai bên. Bởi thế nên tôi lại tiếp tục kiếp sống dưỡng bệnh áo tới giơ tay, cơm tới há mồm, cộng thêm mèo chó không yên.
Nhưng sống những ngày tháng như vậy chưa được một tuần, tôi lại bắt đầu cảm thấy nôn nóng trong lòng, ngày nào cũng nhìn di động thẫn thờ, nghĩ thầm sao ngay cả một tin nhắn thăm hỏi cô ấy cũng không gửi7cho tôi chứ? Dù sao tôi cũng bị thương vì cứu cô ấy cơ mà! Đúng là nứt xương sườn tổn thương tấm lòng...
Chú Lê thấy mấy ngày nay tôi héo hon sầu não, biết ngay nhất định là tôi lại khổ sở vì tình. Chú bé xoa dịu tôi: “Tiến Bảo à, nghe chú một câu, mọi việc đều phải nhìn thoáng một chút, có ai chưa từng trải qua thời tuổi trẻ? Bây giờ cháu đương tuổi khỏe mạnh hừng hực, rung động vì tình rất bình thường, nhưng chờ cháu tới tuổi của chú rồi sẽ hiểu, sống một mình cũng khá tốt... Ngay từ đầu đúng là sẽ cảm thấy hơi hiu quạnh, nhưng thời gian dài cũng thành thói quen.”
Tôi nghe xong suýt chút phun ngụm canh xương heo lên mặt chú!! Cái gì gọi là thời gian dài thành thói quen??1Tôi cũng không muốn thói quen kiểu này!! Vì thế tôi lập tức cầm lấy di động bấm gọi cho Ngô An Ni. Điện thoại đổ chuông vài tiếng, giọng Ngô An Ni mới từ bên trong truyền ra, không biết vì sao mà giọng cô ấy nghe như âm mũi rất nặng: “A lô?” “Là anh... Trong... Trong khoảng thời gian này bọn họ không tới tìm em gây phiền phức chứ?” Tôi ậm ừ nửa ngày mới nặn ra được một câu như vậy.
Cô ấy im lặng một lát mới từ từ nói: “Không có... Nghe nói anh xuất viện rồi?” “Ừ, mấy ngày trước đã về nhà rồi.”
“Ồ, vậy... Xương sườn còn đau không? Gãy xương ở chỗ đó đúng là rất khổ.” Lúc này trong giọng nói của cô ấy mới để lộ ra chút quan tâm.
Tôi đè xuống suy nghĩ muốn tổ7khổ với cô ấy, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không sao! Chỉ là hai chiếc xương sườn bên trái bị nứt một đường nhỏ, chăm sóc mấy ngày là khỏi thôi.” “..” Ngô An Ni lại nhanh chóng rơi vào im lặng không thốt lời nào, khiến cho tôi thật sự không biết nên nói tiếp như thế nào nữa. Điều này khiến tôi có phần đau lòng, xem ra cô ấy thật sự không thích tối lắm! Nếu là trước kia tôi còn có thể da mặt dày dính lấy, nhưng bây giờ... Cái tôi kiêu ngạo kia của tôi đã không cho phép tôi làm như vậy, vì thế tôi thờ ơ nói một câu: “Không sao là tốt rồi, vậy em làm việc của mình đi, anh cúp máy đây.”
Ai ngờ tôi vừa định cúp điện thoại thì lại nghe thấy Ngô An Ni0đột nhiên nói: “Mấy ngày nay em không đi thăm anh là vì bạn thân của em xảy ra chuyện!” Tôi sửng sốt, sau đó vội hỏi: “Bạn thân của em xảy ra chuyện gì?” “Cô ấy... Cô ấy đột nhiên mắc một loại bệnh lạ, bây giờ đã hôn mê rất nhiều ngày. Hôm qua bác sĩ cũng đã gắn nhãn thông báo bệnh tình nguy kịch rồi.” Giọng điệu của Ngô An Ni khổ sở. Sau đó cô ấy kể với tôi, người bạn thân này tên Tưởng Hạm, là bạn học ở cùng ký túc xá, cũng là người bạn có quan hệ tốt nhất trong trường với cô ấy. Hồi trung học phổ thông, Tưởng Hạm học bạn thể thao, sức khỏe vô cùng tốt. Nhưng một tuần trước, cô ấy lại đột ngột ngất xỉu mà không có dấu hiệu báo trước gì cả.
Ai ngờ sau khi đưa đến bệnh viện lại không kiểm tra ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng làm thế nào cô ấy cũng không tỉnh lại. Cha mẹ Tưởng Hạm đều là bác sĩ, hiện giờ đều đang tham dự hội nghị y học không biên giới ở châu Phi, nên tạm thời vẫn chưa liên hệ được với họ. Cho nên mấy ngày nay vẫn luôn là An Ni ở bệnh viện chăm nom cho Tưởng Hạm. Nhưng vào ngày hôm qua, các bộ phận nội tạng của Tưởng Hạm đột nhiên bắt đầu xuất hiện tình trạng suy kiệt, đã được chuyển vào ICU. Tôi có thể nghe ra trong lòng An Ni chắc hẳn là rất sốt ruột, nhưng đừng nói một sinh viên đại học y còn chưa tốt nghiệp như cô ấy, ngay đến tất cả các chuyên gia của bệnh viện hiện giờ hội chẩn cũng đều đã bó tay. Hỏi rõ bệnh viện mà Tưởng Hạm nằm xong, tôi và Đinh Nhất lái xe chạy qua đó. Trước khi ra khỏi cửa, chú Lê nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu cháu thật sự không buông bỏ được cô bé đó thì mang ngày sinh bát tự của nó đến đây, chú hợp thử cho hai đứa!!”
Tôi đáp cho có lệ: “Được được được! Yên tâm đi, cháu đi lấy liền đây!”
Khi chúng tôi tới bệnh viện, nhìn thấy Ngô An Ni tiều tụy ngồi trên ghế ngoài hành lang, vẻ mặt bất lực... Cô ấy nhìn thấy chúng tôi tới thì lập tức đứng lên chạy về phía tôi, khóc lóc nức nở: “Làm sao đây?! Vừa rồi bác sĩ nói có thể Tưởng Hạm không duy trì qua nối hai ngày nữa!!”
Tôi đau lòng ôm lấy cô ấy, sau đó nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô ấy và nói: “Đừng sốt ruột... Không phải bây giờ các bác sĩ vẫn đang cố gắng sao? Chỉ cần không bỏ cuộc thì sẽ còn hi vọng. Nước mắt chực trào trong vành mắt An Ni: “Anh nói có thể nào là vì em...”
“Nói bậy!! Cô ấy bị bệnh có liên quan gì đến em đâu?! Em đúng là quan tâm sẽ bị loạn!” Tôi hơi tức giận ngắt lời cô ấy.
“Nhưng tại sao trước đây cô ấy đang khỏe mạnh, bệnh gì cũng không có... Nhưng sau khi trở thành bạn với em thì biến thành như vậy chứ?! Anh biết không Tiền Bảo, cô ấy là người bạn duy nhất của em, em không muốn hại cô ấy! Anh nói thật với em đi, có phải vì em nên cô ấy mới biến thành như vậy hay không?!” Trong mắt cô ấy đong đầy khổ sở.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Một tuần sau tôi thuận lợi xuất viện, nhưng tạm thời vẫn chưa thể tháo đai cố định ra, bởi vì nếu muốn hoàn toàn khỏi hẳn còn phải về nhà từ từ chăm sóc mới được. Có điều tình trạng nói chuyện to tiếng hay thở mạnh đều đau cuối cùng đã từ từ thuyên giảm, chỉ có khi thỉnh thoảng làm động tác có biên độ hơi lớn thì mới hơi không thoải mái.
Tuy ngay từ đầu lão Triệu đã đồng ý sẽ giúp tôi giấu Chiêu Tài, nhưng sau đó thấy tình trạng của2tôi đã ổn định, anh ấy chủ động nói thẳng nói thật cho chị ấy biết, bán đứng tôi hoàn toàn... Cho nên ngày tôi xuất viện, lỗ tai suýt nữa đã bị Chiêu Tài vặn đứt.
Chú Lê thấy tôi đáng thương như thể bèn quyết định đón tôi đến nhà chú ở tạm một khoảng thời gian, như vậy lúc chú ninh canh thập toàn đại bổ cho tôi cũng không cần chạy qua chạy lại hai bên. Bởi thế nên tôi lại tiếp tục kiếp sống dưỡng bệnh áo tới giơ tay, cơm tới há mồm, cộng thêm mèo chó không yên.
Nhưng sống những ngày tháng như vậy chưa được một tuần, tôi lại bắt đầu cảm thấy nôn nóng trong lòng, ngày nào cũng nhìn di động thẫn thờ, nghĩ thầm sao ngay cả một tin nhắn thăm hỏi cô ấy cũng không gửi7cho tôi chứ? Dù sao tôi cũng bị thương vì cứu cô ấy cơ mà! Đúng là nứt xương sườn tổn thương tấm lòng...
Chú Lê thấy mấy ngày nay tôi héo hon sầu não, biết ngay nhất định là tôi lại khổ sở vì tình. Chú bé xoa dịu tôi: “Tiến Bảo à, nghe chú một câu, mọi việc đều phải nhìn thoáng một chút, có ai chưa từng trải qua thời tuổi trẻ? Bây giờ cháu đương tuổi khỏe mạnh hừng hực, rung động vì tình rất bình thường, nhưng chờ cháu tới tuổi của chú rồi sẽ hiểu, sống một mình cũng khá tốt... Ngay từ đầu đúng là sẽ cảm thấy hơi hiu quạnh, nhưng thời gian dài cũng thành thói quen.”
Tôi nghe xong suýt chút phun ngụm canh xương heo lên mặt chú!! Cái gì gọi là thời gian dài thành thói quen??1Tôi cũng không muốn thói quen kiểu này!! Vì thế tôi lập tức cầm lấy di động bấm gọi cho Ngô An Ni. Điện thoại đổ chuông vài tiếng, giọng Ngô An Ni mới từ bên trong truyền ra, không biết vì sao mà giọng cô ấy nghe như âm mũi rất nặng: “A lô?” “Là anh... Trong... Trong khoảng thời gian này bọn họ không tới tìm em gây phiền phức chứ?” Tôi ậm ừ nửa ngày mới nặn ra được một câu như vậy.
Cô ấy im lặng một lát mới từ từ nói: “Không có... Nghe nói anh xuất viện rồi?” “Ừ, mấy ngày trước đã về nhà rồi.”
“Ồ, vậy... Xương sườn còn đau không? Gãy xương ở chỗ đó đúng là rất khổ.” Lúc này trong giọng nói của cô ấy mới để lộ ra chút quan tâm.
Tôi đè xuống suy nghĩ muốn tổ7khổ với cô ấy, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không sao! Chỉ là hai chiếc xương sườn bên trái bị nứt một đường nhỏ, chăm sóc mấy ngày là khỏi thôi.” “..” Ngô An Ni lại nhanh chóng rơi vào im lặng không thốt lời nào, khiến cho tôi thật sự không biết nên nói tiếp như thế nào nữa. Điều này khiến tôi có phần đau lòng, xem ra cô ấy thật sự không thích tối lắm! Nếu là trước kia tôi còn có thể da mặt dày dính lấy, nhưng bây giờ... Cái tôi kiêu ngạo kia của tôi đã không cho phép tôi làm như vậy, vì thế tôi thờ ơ nói một câu: “Không sao là tốt rồi, vậy em làm việc của mình đi, anh cúp máy đây.”
Ai ngờ tôi vừa định cúp điện thoại thì lại nghe thấy Ngô An Ni0đột nhiên nói: “Mấy ngày nay em không đi thăm anh là vì bạn thân của em xảy ra chuyện!” Tôi sửng sốt, sau đó vội hỏi: “Bạn thân của em xảy ra chuyện gì?” “Cô ấy... Cô ấy đột nhiên mắc một loại bệnh lạ, bây giờ đã hôn mê rất nhiều ngày. Hôm qua bác sĩ cũng đã gắn nhãn thông báo bệnh tình nguy kịch rồi.” Giọng điệu của Ngô An Ni khổ sở. Sau đó cô ấy kể với tôi, người bạn thân này tên Tưởng Hạm, là bạn học ở cùng ký túc xá, cũng là người bạn có quan hệ tốt nhất trong trường với cô ấy. Hồi trung học phổ thông, Tưởng Hạm học bạn thể thao, sức khỏe vô cùng tốt. Nhưng một tuần trước, cô ấy lại đột ngột ngất xỉu mà không có dấu hiệu báo trước gì cả.
Ai ngờ sau khi đưa đến bệnh viện lại không kiểm tra ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng làm thế nào cô ấy cũng không tỉnh lại. Cha mẹ Tưởng Hạm đều là bác sĩ, hiện giờ đều đang tham dự hội nghị y học không biên giới ở châu Phi, nên tạm thời vẫn chưa liên hệ được với họ. Cho nên mấy ngày nay vẫn luôn là An Ni ở bệnh viện chăm nom cho Tưởng Hạm. Nhưng vào ngày hôm qua, các bộ phận nội tạng của Tưởng Hạm đột nhiên bắt đầu xuất hiện tình trạng suy kiệt, đã được chuyển vào ICU. Tôi có thể nghe ra trong lòng An Ni chắc hẳn là rất sốt ruột, nhưng đừng nói một sinh viên đại học y còn chưa tốt nghiệp như cô ấy, ngay đến tất cả các chuyên gia của bệnh viện hiện giờ hội chẩn cũng đều đã bó tay. Hỏi rõ bệnh viện mà Tưởng Hạm nằm xong, tôi và Đinh Nhất lái xe chạy qua đó. Trước khi ra khỏi cửa, chú Lê nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu cháu thật sự không buông bỏ được cô bé đó thì mang ngày sinh bát tự của nó đến đây, chú hợp thử cho hai đứa!!”
Tôi đáp cho có lệ: “Được được được! Yên tâm đi, cháu đi lấy liền đây!”
Khi chúng tôi tới bệnh viện, nhìn thấy Ngô An Ni tiều tụy ngồi trên ghế ngoài hành lang, vẻ mặt bất lực... Cô ấy nhìn thấy chúng tôi tới thì lập tức đứng lên chạy về phía tôi, khóc lóc nức nở: “Làm sao đây?! Vừa rồi bác sĩ nói có thể Tưởng Hạm không duy trì qua nối hai ngày nữa!!”
Tôi đau lòng ôm lấy cô ấy, sau đó nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô ấy và nói: “Đừng sốt ruột... Không phải bây giờ các bác sĩ vẫn đang cố gắng sao? Chỉ cần không bỏ cuộc thì sẽ còn hi vọng. Nước mắt chực trào trong vành mắt An Ni: “Anh nói có thể nào là vì em...”
“Nói bậy!! Cô ấy bị bệnh có liên quan gì đến em đâu?! Em đúng là quan tâm sẽ bị loạn!” Tôi hơi tức giận ngắt lời cô ấy.
“Nhưng tại sao trước đây cô ấy đang khỏe mạnh, bệnh gì cũng không có... Nhưng sau khi trở thành bạn với em thì biến thành như vậy chứ?! Anh biết không Tiền Bảo, cô ấy là người bạn duy nhất của em, em không muốn hại cô ấy! Anh nói thật với em đi, có phải vì em nên cô ấy mới biến thành như vậy hay không?!” Trong mắt cô ấy đong đầy khổ sở.
Bình luận facebook