Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1250
Chương 1250
Tôi nhìn về phía vị trí Hoàng Tiểu Quang chỉ, phát hiện phía dưới đúng là có một đống tảng đá lớn xếp chồng lên nhau, thế nhưng phía trên không có Lưu Ninh Huy... Tôi vội quay đầu bảo lão Hải: “Bất kể thể nào chúng ta cũng phải xuống xem một chút mới được, chỉ mong anh Huy không bị lũ2cuốn đi...”
Để an toàn, lão Hải dẫn chúng tôi dùng dây thừng leo xuống bên một vách núi ít dốc hơn. Tôi và Đinh Nhất còn dễ, dù sao chúng tôi đều là người trẻ tuổi, nhưng chủ Lê thì hơi cố sức.
Còn về phần Hoàng Tiểu Quang, đương nhiên cậu ta không nguyện ý leo xuống, nhưng khi nghe tôi nói: “Nếu7nó không muốn bò xuống thì ném xuống dưới luôn đi!” Thế là cậu ta lập tức ngoan ngoãn tự mình leo xuống.
Chờ đến khi tất cả chúng tôi đều vất vả xuống tới nơi, lại phát hiện dưới này không hề có đường, tất cả đều là đá vụn phong hóa trên vách đá bị vỡ ra và rơi xuống. Mấy người1chúng tôi đi hết sức cẩn thận... Bởi vì những mảnh đá vụn dưới chân tuy bị phong hóa rơi xuống, nhưng cũng cực kỳ sắc bén, không cẩn thận đụng vào có thể làm bị thương. Còn chưa đi đến gần mấy khối đá mà Hoàng Tiểu Quang nói, chúng tôi nhìn thấy xác một con dê đã phân hủy bốc mùi7hôi thối, không biết nó bị lũ cuốn trôi từ nơi nào tới, đã nát rữa lộ ra cả xương. Cái mùi nội tạng phân hủy thật là tra tấn, làm tôi suýt nữa thì không còn muốn ăn thịt dê. Theo lời kể của Hoàng Tiểu Quang, trước đó cậu ta tận mắt thấy Lưu Ninh Huy bị ném rơi xuống phía0trên đống đá lớn này. Nhưng mấy người chúng tôi tìm khắp xung quanh mà vẫn không phát hiện được thi thể Lưu Ninh Huy. Thật ra không cần tìm, vừa rồi tôi chỉ cần đến gần là biết nơi này không có thi thể!
Chú Lê nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ bị nước lũ cuốn đi rồi?”
Lão Hải tiếc nuối, nói: “Khó nói lắm, trên những tảng đá này cũng có dấu vết nước lũ, mực nước lúc đó chắc chắn cao hơn những tảng đá này, nếu thực sự rơi ở đây thì khẳng định là bị nước cuốn đi.”
Bởi vì không cảm giác được thi thể tồn tại, cho nên tôi vẫn đứng bên cạnh mấy tảng đá, nhưng ngửi mùi thối từ trên mình con dê chết ở tít đằng kia làm tôi cảm thấy buồn nôn.
“Chỗ này đã cách xa cả cây số rồi mà sao vẫn thổi thế chứ?” Tôi phàn nàn. Đinh Nhất nghe thể thì nhướng mày, sau đó nhanh nhẹn bò lên trên máy tảng đá lớn. Tôi lớn tiếng hô lên với anh ta: “Anh cẩn thận một chút!”
Không ngờ chưa được bao lâu, Đinh Nhất vươn tay xuống nói với tôi: “Trên này có gì đó, tôi kéo cậu lên xem!” Tôi nghe mà sững sờ, sau đó nắm tay Đinh Nhất, mượn lực leo lên... Vừa lên đến nơi tôi lập tức thấy mùi thối thoang thoảng vừa rồi trở nên rõ ràng hơn, lòng tôi trầm xuống, chẳng lẽ cảm giác của tôi sai rồi?
Ngay khi tôi tràn đầy nghi ngờ thì thấy trong khe hẹp giữa hai khối đá dường như có thứ gì đó? Tôi cẩn thận đi qua kiểm tra và thấy một đoạn xương cánh tay kẹp giữa khe đá.
Tôi giật mình hỏi: “Cái này... Đây là một đoạn tay người à?” Đinh Nhất gật đầu: “Chính xác mà nói thì đây là một cánh tay người...”
Tôi nghe mà thấy hãi hùng: “Cái này có phải của anh Huy không? Chẳng lẽ thi thể của anh ấy bị dã thú ăn?” Đinh Nhất từ từ ngồi xuống quan sát đoạn xương cánh tay cắm trong khe đá rồi đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Một nửa cánh tay này là bị người ta dùng dao cắt bỏ!” “Không thể nào? Ai mà biến thái như vậy chứ? Người ta đã chết rồi mà còn muốn...” Tôi nói được một nửa thì ngây ra, bởi vì tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề, nếu một nửa cánh tay này là sau khi anh ta chết bị người ta dùng dao cắt, vậy phía trên chắc phải còn một chút tàn hồn.
Thế nhưng trên đoạn xương trắng này tôi chẳng cảm giác được gì, thậm chí còn không bằng thi thể con dê lúc nãy. Sau đó để kiểm chứng suy nghĩ, tội cố chịu đựng sự buồn nôn mà chậm rãi đưa tay chạm vào đoạn cánh tay hư thối
kia...
“Quả nhiên không có gì cả...” Tôi tự lẩm bẩm. Đinh Nhất thấy tôi đặt tay lên đoạn cánh tay kia thì nhíu mày hỏi: “Cảm giác được gì không?”
Tôi lắc đầu: “Chẳng cảm giác được gì... Tình huống như thế này chỉ có một loại khả năng, đó chính là một nửa cánh tay này bị cắt bỏ khi người còn sống.” Đinh Nhất lấy con dao nhỏ trên người ra, cắt một miếng thịt thối ở chỗ đứt và nói: “Cánh tay này cắt rất khéo, nó không phải bị cắt một nhát đứt, mà là dọc theo chỗ khớp nối cắt từng chút một.”
Nghe anh ta nói kiểu này, trong lòng tôi không nhịn được mà rùng mình một cái, nếu như một nửa cánh tay thực sự được cắt bỏ khi người đó còn sống... Ngẫm lại cũng để người ta thấy không rét mà run. Đinh Nhất đứng lên, sau đó vịn cánh tay tôi và nói: “Đi thôi, trước tiên xuống dưới đã!” Tôi ngạc nhiên: “Bây giờ đi xuống á, vậy một nửa cánh tay này phải làm thế nào?” Anh ta nhún vai. “Tôi có một giả thiết, nhưng nếu muốn chứng minh nó có chính xác hay không thì phải xuống dưới nhìn một chút đã...” Tôi thấp thỏm hỏi: “Giả thiết gì thế?”
Đinh Nhất vừa nói vừa kéo tôi xuống: “Phía trên không an toàn, xuống dưới rồi nói...”
Thật ra tôi đã đoán được tám chín phần giả thiết của Đinh Nhất, chỉ là tôi không dám tin trên đời này lại có người kiên cường đến thế... Cho nên từ trên tảng đá leo xuống xong, tôi cũng không hỏi Đinh Nhất giả thiết đấy là gì. Hai người chúng tôi cực kỳ ăn ý tìm kiếm điểm cao bốn phía xung quanh hẻm núi, muốn chứng thực suy đoán trong lòng có chính xác hay không.
Một lát sau, Đinh Nhất tìm thấy đồ vật chúng tôi muốn tìm tại một chỗ tương đối cao... Đó là một vết máu đã khô từ lâu, mặc dù bây giờ nhìn không có gì, nhưng lúc đó hẳn là chảy rất nhiều máu.
Lão Hải nhìn thấy cũng sầm mặt lại: “Chảy nhiều máu như thế, sợ là cắt đứt động mạch.” Tôi cố gắng bình tĩnh nói: “Không, là do cắt đứt cánh tay.”
Lão Hải giật mình: “Cái gì? Cắt đứt cánh tay giữa nơi núi rừng hoang vắng này? Người này chắc không muốn sống nữa.” Nhưng Đinh Nhất nghe xong lại khẳng định: “Ngược lại, anh ta là muốn sống sót nên mới tự mình cắt đứt cánh tay.” “Tự mình cắt đứt tay của mình? Ai mà ác như vậy? Chẳng lẽ là... anh Huy?” Lão Hải vừa nói vừa không dám tin. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Khi chưa tìm được anh Huy thì tôi cũng không nói được người này có phải anh ta hay không... Nhưng tình huống trước mắt thì khả năng này vô cùng lớn.”
Tôi nhìn về phía vị trí Hoàng Tiểu Quang chỉ, phát hiện phía dưới đúng là có một đống tảng đá lớn xếp chồng lên nhau, thế nhưng phía trên không có Lưu Ninh Huy... Tôi vội quay đầu bảo lão Hải: “Bất kể thể nào chúng ta cũng phải xuống xem một chút mới được, chỉ mong anh Huy không bị lũ2cuốn đi...”
Để an toàn, lão Hải dẫn chúng tôi dùng dây thừng leo xuống bên một vách núi ít dốc hơn. Tôi và Đinh Nhất còn dễ, dù sao chúng tôi đều là người trẻ tuổi, nhưng chủ Lê thì hơi cố sức.
Còn về phần Hoàng Tiểu Quang, đương nhiên cậu ta không nguyện ý leo xuống, nhưng khi nghe tôi nói: “Nếu7nó không muốn bò xuống thì ném xuống dưới luôn đi!” Thế là cậu ta lập tức ngoan ngoãn tự mình leo xuống.
Chờ đến khi tất cả chúng tôi đều vất vả xuống tới nơi, lại phát hiện dưới này không hề có đường, tất cả đều là đá vụn phong hóa trên vách đá bị vỡ ra và rơi xuống. Mấy người1chúng tôi đi hết sức cẩn thận... Bởi vì những mảnh đá vụn dưới chân tuy bị phong hóa rơi xuống, nhưng cũng cực kỳ sắc bén, không cẩn thận đụng vào có thể làm bị thương. Còn chưa đi đến gần mấy khối đá mà Hoàng Tiểu Quang nói, chúng tôi nhìn thấy xác một con dê đã phân hủy bốc mùi7hôi thối, không biết nó bị lũ cuốn trôi từ nơi nào tới, đã nát rữa lộ ra cả xương. Cái mùi nội tạng phân hủy thật là tra tấn, làm tôi suýt nữa thì không còn muốn ăn thịt dê. Theo lời kể của Hoàng Tiểu Quang, trước đó cậu ta tận mắt thấy Lưu Ninh Huy bị ném rơi xuống phía0trên đống đá lớn này. Nhưng mấy người chúng tôi tìm khắp xung quanh mà vẫn không phát hiện được thi thể Lưu Ninh Huy. Thật ra không cần tìm, vừa rồi tôi chỉ cần đến gần là biết nơi này không có thi thể!
Chú Lê nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ bị nước lũ cuốn đi rồi?”
Lão Hải tiếc nuối, nói: “Khó nói lắm, trên những tảng đá này cũng có dấu vết nước lũ, mực nước lúc đó chắc chắn cao hơn những tảng đá này, nếu thực sự rơi ở đây thì khẳng định là bị nước cuốn đi.”
Bởi vì không cảm giác được thi thể tồn tại, cho nên tôi vẫn đứng bên cạnh mấy tảng đá, nhưng ngửi mùi thối từ trên mình con dê chết ở tít đằng kia làm tôi cảm thấy buồn nôn.
“Chỗ này đã cách xa cả cây số rồi mà sao vẫn thổi thế chứ?” Tôi phàn nàn. Đinh Nhất nghe thể thì nhướng mày, sau đó nhanh nhẹn bò lên trên máy tảng đá lớn. Tôi lớn tiếng hô lên với anh ta: “Anh cẩn thận một chút!”
Không ngờ chưa được bao lâu, Đinh Nhất vươn tay xuống nói với tôi: “Trên này có gì đó, tôi kéo cậu lên xem!” Tôi nghe mà sững sờ, sau đó nắm tay Đinh Nhất, mượn lực leo lên... Vừa lên đến nơi tôi lập tức thấy mùi thối thoang thoảng vừa rồi trở nên rõ ràng hơn, lòng tôi trầm xuống, chẳng lẽ cảm giác của tôi sai rồi?
Ngay khi tôi tràn đầy nghi ngờ thì thấy trong khe hẹp giữa hai khối đá dường như có thứ gì đó? Tôi cẩn thận đi qua kiểm tra và thấy một đoạn xương cánh tay kẹp giữa khe đá.
Tôi giật mình hỏi: “Cái này... Đây là một đoạn tay người à?” Đinh Nhất gật đầu: “Chính xác mà nói thì đây là một cánh tay người...”
Tôi nghe mà thấy hãi hùng: “Cái này có phải của anh Huy không? Chẳng lẽ thi thể của anh ấy bị dã thú ăn?” Đinh Nhất từ từ ngồi xuống quan sát đoạn xương cánh tay cắm trong khe đá rồi đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Một nửa cánh tay này là bị người ta dùng dao cắt bỏ!” “Không thể nào? Ai mà biến thái như vậy chứ? Người ta đã chết rồi mà còn muốn...” Tôi nói được một nửa thì ngây ra, bởi vì tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề, nếu một nửa cánh tay này là sau khi anh ta chết bị người ta dùng dao cắt, vậy phía trên chắc phải còn một chút tàn hồn.
Thế nhưng trên đoạn xương trắng này tôi chẳng cảm giác được gì, thậm chí còn không bằng thi thể con dê lúc nãy. Sau đó để kiểm chứng suy nghĩ, tội cố chịu đựng sự buồn nôn mà chậm rãi đưa tay chạm vào đoạn cánh tay hư thối
kia...
“Quả nhiên không có gì cả...” Tôi tự lẩm bẩm. Đinh Nhất thấy tôi đặt tay lên đoạn cánh tay kia thì nhíu mày hỏi: “Cảm giác được gì không?”
Tôi lắc đầu: “Chẳng cảm giác được gì... Tình huống như thế này chỉ có một loại khả năng, đó chính là một nửa cánh tay này bị cắt bỏ khi người còn sống.” Đinh Nhất lấy con dao nhỏ trên người ra, cắt một miếng thịt thối ở chỗ đứt và nói: “Cánh tay này cắt rất khéo, nó không phải bị cắt một nhát đứt, mà là dọc theo chỗ khớp nối cắt từng chút một.”
Nghe anh ta nói kiểu này, trong lòng tôi không nhịn được mà rùng mình một cái, nếu như một nửa cánh tay thực sự được cắt bỏ khi người đó còn sống... Ngẫm lại cũng để người ta thấy không rét mà run. Đinh Nhất đứng lên, sau đó vịn cánh tay tôi và nói: “Đi thôi, trước tiên xuống dưới đã!” Tôi ngạc nhiên: “Bây giờ đi xuống á, vậy một nửa cánh tay này phải làm thế nào?” Anh ta nhún vai. “Tôi có một giả thiết, nhưng nếu muốn chứng minh nó có chính xác hay không thì phải xuống dưới nhìn một chút đã...” Tôi thấp thỏm hỏi: “Giả thiết gì thế?”
Đinh Nhất vừa nói vừa kéo tôi xuống: “Phía trên không an toàn, xuống dưới rồi nói...”
Thật ra tôi đã đoán được tám chín phần giả thiết của Đinh Nhất, chỉ là tôi không dám tin trên đời này lại có người kiên cường đến thế... Cho nên từ trên tảng đá leo xuống xong, tôi cũng không hỏi Đinh Nhất giả thiết đấy là gì. Hai người chúng tôi cực kỳ ăn ý tìm kiếm điểm cao bốn phía xung quanh hẻm núi, muốn chứng thực suy đoán trong lòng có chính xác hay không.
Một lát sau, Đinh Nhất tìm thấy đồ vật chúng tôi muốn tìm tại một chỗ tương đối cao... Đó là một vết máu đã khô từ lâu, mặc dù bây giờ nhìn không có gì, nhưng lúc đó hẳn là chảy rất nhiều máu.
Lão Hải nhìn thấy cũng sầm mặt lại: “Chảy nhiều máu như thế, sợ là cắt đứt động mạch.” Tôi cố gắng bình tĩnh nói: “Không, là do cắt đứt cánh tay.”
Lão Hải giật mình: “Cái gì? Cắt đứt cánh tay giữa nơi núi rừng hoang vắng này? Người này chắc không muốn sống nữa.” Nhưng Đinh Nhất nghe xong lại khẳng định: “Ngược lại, anh ta là muốn sống sót nên mới tự mình cắt đứt cánh tay.” “Tự mình cắt đứt tay của mình? Ai mà ác như vậy? Chẳng lẽ là... anh Huy?” Lão Hải vừa nói vừa không dám tin. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Khi chưa tìm được anh Huy thì tôi cũng không nói được người này có phải anh ta hay không... Nhưng tình huống trước mắt thì khả năng này vô cùng lớn.”
Bình luận facebook