Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1258
Chương 1258
Vài ngày sau chú Lê nhận được điện thoại của Lưu Ninh Vũ, nói là vụ án của em trai cô ấy có rắc rối nhỏ, cảnh sát địa phương nhận được người dân thôn họ Hoàng báo án, nói lần trước lúc bọn họ đi theo Hoàng Hữu Phát vây bắt chúng tôi đã lạc mất một người, hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy.
Tôi nghe vậy thì hơi giật mình: “Đã bao nhiêu ngày rồi, lại thêm lúc ấy hiện trường hỗn loạn như vậy, ai biết bọn họ lạc mất người2nào đâu?!”
Chú Lê nói với tôi: “Cháu còn nhớ lúc ấy Hoàng Hữu Phát tìm tới chúng ta, chất vấn cây Bách của gã đâu rồi, sau đó có tên một mình chạy đi tìm cây Bách giúp Hoàng Hữu Phát không?”
Nghe chú Lê nhắc thể, hình như tôi mới hơi có ấn tượng, nhưng cũng chỉ là hơi có ấn tượng thôi, về phần tên kia cao bao nhiêu, gầy hay béo, bề ngoài như thế nào đã sớm chẳng nhớ nổi.
Tuy rằng bây giờ tất cả chứng cứ đều chứng minh Lưu Ninh Huy7chính là do Hoàng Hữu Phát giết, mà Hoàng Tiểu Quang cũng đã khai hết tất cả những chuyện cậu ta biết, nhưng sau đó thôn họ Hoàng mất tích một người dân thì kiểu gì gã cũng không thừa nhận có liên quan đến mình.
Vì thể cảnh sát địa phương mới liên hệ cho Lưu Ninh Vũ, hi vọng cùng lúc cô ấy nhận lại xác của em trai, có thể mời chúng tôi cũng cùng nhau trở lại hỗ trợ họ làm một bản tường trình kỹ càng tỉ mỉ hay không. Tôi không1tình nguyện cho lắm, ngày hôm qua tôi còn nghĩ mấy ngày nay hẹn Ngô An Ni ra ngoài chơi mà, nhưng không ngờ bởi vì chuyện này còn phải quay lại hẻm núi đá đỏ một chuyến. Có điều không muốn thì không muốn, cuối cùng chúng tôi vẫn quay lại cùng Lưu Ninh Vũ! Bởi vì gần đây chúng tôi vẫn không yên tâm cho lắm đối với việc thi thể của Lưu Ninh Huy trở về... Lúc ấy Hoàng Hữu Phát và Hoàng Tiểu Quang đích thực không hề rời khỏi tầm mắt7của chúng tôi.
Ngoại trừ giữa chừng Hoàng Hữu Phát có một lần “kim thiền thoát xác”, nhưng không bao lâu đã bị Đinh Nhất bắt trở về, cho nên đúng thật là lão không có thời gian vừa đi vừa về để tìm tên kia. Mà khi đoàn người chúng tôi tới nơi, lại nhận được tin tức, nói là đã tìm được thằng nhóc kia rồi!!
Mặc dù tìm thấy người rồi, nhưng cũng đã chết rất nhiều ngày... Gã bị người cùng thôn đi ra ngoài đào cây Bách tìm được trong một cánh rừng.0Khi tìm ra gã, gã đang treo trên chục cây, phần bụng thi thể đã hơi trương phình lên và | thứ gã giẫm lên để thắt cố chính là khối cây Bách trước đó Hoàng Hữu Phát bảo gã đi tìm.
Tôi thầm giật mình: “Bất thường như vậy ư?!”
Chủ Lê cũng cảm thấy cái chết của thằng nhóc này có nhiều bí ẩn. Khi ấy nhiều lắm gã chỉ là một kẻ chạy việc, kể cả luẩn quẩn trong lòng cũng không đến mức chọn thắt cổ vào lúc đó! Thêm nữa, dưới chân gã còn giẫm lên một khối cây Bách rất đáng giá kìa! Chẳng lẽ gã đã tới mức coi tiền tài như cặn bã rồi ư? Khi đoàn người chúng tôi đến cơ quan công an địa phương, nhìn thấy những người thân họ Hoàng gặp trên núi trước đó cũng đều ở đây, chắc họ là bạn bè người thân của gã xảy ra chuyện. Có điều dù vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng mặc kệ điều tra như thế nào cũng chỉ có một kết quả cuối cùng là tự sát.
Sau đó cảnh sát tiếp đón chúng tôi cho chúng tôi làm một bản tường trình kỹ càng tỉ mỉ, những lời khai của chúng tôi cũng không thể cung cấp thêm manh mối gì cho họ. Cuối cùng chúng tôi cũng chỉ đành đi cùng Lưu Ninh Vũ đến xem thi thể của em trai cô ấy.
Ai ngờ khi chúng tôi đi vào phòng pháp y, lại đúng lúc gặp được hai người của thân họ Hoàng lại đây nhận xác cũng ở bên trong, bọn họ đang xác nhận thân phận của gã thắt cổ kia. Bởi vì trong lòng nhất thời tò mò, tôi cũng xác qua đó, kết quả mới vừa lại gần, ký ức lúc còn sống của người chết bất chợt chui vào trong đầu tôi. Tôi thấy quả nhiên là thằng nhóc này chết rất oan uổng, chỉ là ở trong ký ức tàn hồn của gã, tôi vẫn chưa nhìn ra lúc ấy rốt cuộc là thứ gì mê hoặc gã... Hóa ra lúc ấy gã chạy ngược lại chỗ chúng tôi ném cây Bách xuống, khối cây Bách kia vẫn còn lẳng lặng nằm nơi đó. Thằng nhãi này nhất thời nổi lòng tham, muốn chiếm riêng thứ này cho mình! Vì vậy gã định tìm một chỗ giấu thứ này đi trước, sau đó trở về nói với Hoàng Hữu Phát chẳng tìm được gì cả.
Nhưng khi gã ôm cây Bách tìm kiếm chỗ có thể giấu kín, lại đột nhiên nhớ tới việc vợ của mình ghét bỏ bản thân nghèo, bỏ lại đứa con trai còn chưa đến hai tuổi trốn đi theo người đàn ông khác.
Gã càng nghĩ càng cảm thấy mình sống quá uất ức, giữ khuôn phép nửa đời người, nhưng cuối cùng lại thành trò cười cho người cả thôn, bây giờ đến cả con trai đang học tiểu học cũng hờ hững với gã. Nhất thời căm uất, gã ngẩng đầu thì thấy trước mặt có một thân cây to khỏe, cùng lúc đó, phảng phất có một âm thanh nói với gã: “Nếu sống mà khổ sở như vậy còn không bằng sớm chết đi, như vậy tất cả cực khổ đều sẽ biến mất, con của mi cũng không cần cảm thấy xấu hổ bởi vì mi nữa...”
Gã dễ dàng bị mê hoặc, cứ như vậy chậm rãi đi tới dưới tàng cây, nhẹ nhàng đặt cây Bách ôm trong tay xuống đất, sau đó gã đứng lên và cởi dây lưng của mình xuống, tiện tay treo lên cây... Cái chết của gã có thể nói là nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, không đến vài phút người đã tắt thở.
Thực ra tình huống như thế, chỉ cần bị người nào đó đẩy một cái là sẽ không sao nữa! Nhưng cái chính là, lúc ấy, nơi đó, đến cả cái bóng ma cũng không có, sao lại có ai chạy ra cứu mạng gã được? Vì thế cái tên xui xẻo này cứ như vậy treo cổ uổng mạng trên cành cây thoạt nhìn rất to khỏe, nhưng thực tế lại chỉ là một cây cổ thụ không biết đã sớm chết héo từ khi nào...
Lúc này Đinh Nhất đẩy nhẹ tối và nói: “Đi thôi, đừng thất thần, bọn họ đã sớm đi ra ngoài rồi.” Tôi nghe thể vội phục hồi tinh thần, thấy cậu cảnh sát dẫn chúng tôi đến đây đang nhìn tôi một cách kỳ quặc. Vì vậy tôi vội vàng xấu hổ ho nhẹ, xoay người ra khỏi phòng pháp y. Tiếp theo tôi kể lại ký ức tàn hồn của thằng nhãi đã chết kia cho chú Lê, chú nghe xong sắc mặt nặng trịch bảo: “Không ai biết rốt cuộc lúc ấy tên kia đã đụng phải thứ gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định, nhất định là bởi vì lúc ấy gã nổi lòng tham... Nếu lúc ấy gã chỉ cầm lấy cây Bách rồi trở về luôn, đoán chừng sẽ không uổng mạng.”
Sau đó Lưu Ninh Vũ liên hệ xe tang của nhà tang lễ địa phương, định chở hài cốt của em trai cô ấy trở về hoả táng... Chú Lê thấy vậy thì nói với cô ấy: “Đều phải hoả táng, vậy vì sao không hoả táng ở nhà tang lễ địa phương trước, sau đó hẵng mang tro cốt trở về?!” Nhưng Lưu Ninh Vũ lại nói: “Bất kể như thế nào tôi cũng nên để cha mẹ thấy mặt em trai lần cuối cùng...”
Chú Lê mở miệng khuyên: “Lưu Ninh Huy bây giờ chỉ còn lại có hài cốt, cho bọn họ nhìn cũng chỉ là tăng thêm khổ sở, cô nghe tôi, không bằng hoả táng ngay tại chỗ, như vậy còn có thể giảm bớt phần lớn tổn thương đối với cha mẹ cô. Có lẽ ban đầu bọn họ sẽ trách cô, nhưng cô suy nghĩ lại kỹ đi, giờ tuổi họ đã cao, nhìn thấy con trai trở thành như thế, không biết còn có thể chịu được sự kích thích này hay không. Lỡ đâu thật sự xảy ra sự cố gì... Đến lúc đó sẽ thật sự mất nhiều hơn được.”
Vài ngày sau chú Lê nhận được điện thoại của Lưu Ninh Vũ, nói là vụ án của em trai cô ấy có rắc rối nhỏ, cảnh sát địa phương nhận được người dân thôn họ Hoàng báo án, nói lần trước lúc bọn họ đi theo Hoàng Hữu Phát vây bắt chúng tôi đã lạc mất một người, hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy.
Tôi nghe vậy thì hơi giật mình: “Đã bao nhiêu ngày rồi, lại thêm lúc ấy hiện trường hỗn loạn như vậy, ai biết bọn họ lạc mất người2nào đâu?!”
Chú Lê nói với tôi: “Cháu còn nhớ lúc ấy Hoàng Hữu Phát tìm tới chúng ta, chất vấn cây Bách của gã đâu rồi, sau đó có tên một mình chạy đi tìm cây Bách giúp Hoàng Hữu Phát không?”
Nghe chú Lê nhắc thể, hình như tôi mới hơi có ấn tượng, nhưng cũng chỉ là hơi có ấn tượng thôi, về phần tên kia cao bao nhiêu, gầy hay béo, bề ngoài như thế nào đã sớm chẳng nhớ nổi.
Tuy rằng bây giờ tất cả chứng cứ đều chứng minh Lưu Ninh Huy7chính là do Hoàng Hữu Phát giết, mà Hoàng Tiểu Quang cũng đã khai hết tất cả những chuyện cậu ta biết, nhưng sau đó thôn họ Hoàng mất tích một người dân thì kiểu gì gã cũng không thừa nhận có liên quan đến mình.
Vì thể cảnh sát địa phương mới liên hệ cho Lưu Ninh Vũ, hi vọng cùng lúc cô ấy nhận lại xác của em trai, có thể mời chúng tôi cũng cùng nhau trở lại hỗ trợ họ làm một bản tường trình kỹ càng tỉ mỉ hay không. Tôi không1tình nguyện cho lắm, ngày hôm qua tôi còn nghĩ mấy ngày nay hẹn Ngô An Ni ra ngoài chơi mà, nhưng không ngờ bởi vì chuyện này còn phải quay lại hẻm núi đá đỏ một chuyến. Có điều không muốn thì không muốn, cuối cùng chúng tôi vẫn quay lại cùng Lưu Ninh Vũ! Bởi vì gần đây chúng tôi vẫn không yên tâm cho lắm đối với việc thi thể của Lưu Ninh Huy trở về... Lúc ấy Hoàng Hữu Phát và Hoàng Tiểu Quang đích thực không hề rời khỏi tầm mắt7của chúng tôi.
Ngoại trừ giữa chừng Hoàng Hữu Phát có một lần “kim thiền thoát xác”, nhưng không bao lâu đã bị Đinh Nhất bắt trở về, cho nên đúng thật là lão không có thời gian vừa đi vừa về để tìm tên kia. Mà khi đoàn người chúng tôi tới nơi, lại nhận được tin tức, nói là đã tìm được thằng nhóc kia rồi!!
Mặc dù tìm thấy người rồi, nhưng cũng đã chết rất nhiều ngày... Gã bị người cùng thôn đi ra ngoài đào cây Bách tìm được trong một cánh rừng.0Khi tìm ra gã, gã đang treo trên chục cây, phần bụng thi thể đã hơi trương phình lên và | thứ gã giẫm lên để thắt cố chính là khối cây Bách trước đó Hoàng Hữu Phát bảo gã đi tìm.
Tôi thầm giật mình: “Bất thường như vậy ư?!”
Chủ Lê cũng cảm thấy cái chết của thằng nhóc này có nhiều bí ẩn. Khi ấy nhiều lắm gã chỉ là một kẻ chạy việc, kể cả luẩn quẩn trong lòng cũng không đến mức chọn thắt cổ vào lúc đó! Thêm nữa, dưới chân gã còn giẫm lên một khối cây Bách rất đáng giá kìa! Chẳng lẽ gã đã tới mức coi tiền tài như cặn bã rồi ư? Khi đoàn người chúng tôi đến cơ quan công an địa phương, nhìn thấy những người thân họ Hoàng gặp trên núi trước đó cũng đều ở đây, chắc họ là bạn bè người thân của gã xảy ra chuyện. Có điều dù vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng mặc kệ điều tra như thế nào cũng chỉ có một kết quả cuối cùng là tự sát.
Sau đó cảnh sát tiếp đón chúng tôi cho chúng tôi làm một bản tường trình kỹ càng tỉ mỉ, những lời khai của chúng tôi cũng không thể cung cấp thêm manh mối gì cho họ. Cuối cùng chúng tôi cũng chỉ đành đi cùng Lưu Ninh Vũ đến xem thi thể của em trai cô ấy.
Ai ngờ khi chúng tôi đi vào phòng pháp y, lại đúng lúc gặp được hai người của thân họ Hoàng lại đây nhận xác cũng ở bên trong, bọn họ đang xác nhận thân phận của gã thắt cổ kia. Bởi vì trong lòng nhất thời tò mò, tôi cũng xác qua đó, kết quả mới vừa lại gần, ký ức lúc còn sống của người chết bất chợt chui vào trong đầu tôi. Tôi thấy quả nhiên là thằng nhóc này chết rất oan uổng, chỉ là ở trong ký ức tàn hồn của gã, tôi vẫn chưa nhìn ra lúc ấy rốt cuộc là thứ gì mê hoặc gã... Hóa ra lúc ấy gã chạy ngược lại chỗ chúng tôi ném cây Bách xuống, khối cây Bách kia vẫn còn lẳng lặng nằm nơi đó. Thằng nhãi này nhất thời nổi lòng tham, muốn chiếm riêng thứ này cho mình! Vì vậy gã định tìm một chỗ giấu thứ này đi trước, sau đó trở về nói với Hoàng Hữu Phát chẳng tìm được gì cả.
Nhưng khi gã ôm cây Bách tìm kiếm chỗ có thể giấu kín, lại đột nhiên nhớ tới việc vợ của mình ghét bỏ bản thân nghèo, bỏ lại đứa con trai còn chưa đến hai tuổi trốn đi theo người đàn ông khác.
Gã càng nghĩ càng cảm thấy mình sống quá uất ức, giữ khuôn phép nửa đời người, nhưng cuối cùng lại thành trò cười cho người cả thôn, bây giờ đến cả con trai đang học tiểu học cũng hờ hững với gã. Nhất thời căm uất, gã ngẩng đầu thì thấy trước mặt có một thân cây to khỏe, cùng lúc đó, phảng phất có một âm thanh nói với gã: “Nếu sống mà khổ sở như vậy còn không bằng sớm chết đi, như vậy tất cả cực khổ đều sẽ biến mất, con của mi cũng không cần cảm thấy xấu hổ bởi vì mi nữa...”
Gã dễ dàng bị mê hoặc, cứ như vậy chậm rãi đi tới dưới tàng cây, nhẹ nhàng đặt cây Bách ôm trong tay xuống đất, sau đó gã đứng lên và cởi dây lưng của mình xuống, tiện tay treo lên cây... Cái chết của gã có thể nói là nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, không đến vài phút người đã tắt thở.
Thực ra tình huống như thế, chỉ cần bị người nào đó đẩy một cái là sẽ không sao nữa! Nhưng cái chính là, lúc ấy, nơi đó, đến cả cái bóng ma cũng không có, sao lại có ai chạy ra cứu mạng gã được? Vì thế cái tên xui xẻo này cứ như vậy treo cổ uổng mạng trên cành cây thoạt nhìn rất to khỏe, nhưng thực tế lại chỉ là một cây cổ thụ không biết đã sớm chết héo từ khi nào...
Lúc này Đinh Nhất đẩy nhẹ tối và nói: “Đi thôi, đừng thất thần, bọn họ đã sớm đi ra ngoài rồi.” Tôi nghe thể vội phục hồi tinh thần, thấy cậu cảnh sát dẫn chúng tôi đến đây đang nhìn tôi một cách kỳ quặc. Vì vậy tôi vội vàng xấu hổ ho nhẹ, xoay người ra khỏi phòng pháp y. Tiếp theo tôi kể lại ký ức tàn hồn của thằng nhãi đã chết kia cho chú Lê, chú nghe xong sắc mặt nặng trịch bảo: “Không ai biết rốt cuộc lúc ấy tên kia đã đụng phải thứ gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định, nhất định là bởi vì lúc ấy gã nổi lòng tham... Nếu lúc ấy gã chỉ cầm lấy cây Bách rồi trở về luôn, đoán chừng sẽ không uổng mạng.”
Sau đó Lưu Ninh Vũ liên hệ xe tang của nhà tang lễ địa phương, định chở hài cốt của em trai cô ấy trở về hoả táng... Chú Lê thấy vậy thì nói với cô ấy: “Đều phải hoả táng, vậy vì sao không hoả táng ở nhà tang lễ địa phương trước, sau đó hẵng mang tro cốt trở về?!” Nhưng Lưu Ninh Vũ lại nói: “Bất kể như thế nào tôi cũng nên để cha mẹ thấy mặt em trai lần cuối cùng...”
Chú Lê mở miệng khuyên: “Lưu Ninh Huy bây giờ chỉ còn lại có hài cốt, cho bọn họ nhìn cũng chỉ là tăng thêm khổ sở, cô nghe tôi, không bằng hoả táng ngay tại chỗ, như vậy còn có thể giảm bớt phần lớn tổn thương đối với cha mẹ cô. Có lẽ ban đầu bọn họ sẽ trách cô, nhưng cô suy nghĩ lại kỹ đi, giờ tuổi họ đã cao, nhìn thấy con trai trở thành như thế, không biết còn có thể chịu được sự kích thích này hay không. Lỡ đâu thật sự xảy ra sự cố gì... Đến lúc đó sẽ thật sự mất nhiều hơn được.”
Bình luận facebook