Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1298
Chương 1298
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Kim Thiệu Phong gật đầu: “Được, cứ để tôi.”
Khi tôi từ trong phòng vệ sinh ra, hai người họ đã tính toán xong lượng thuốc mê dùng cho ngày mai. Có Kim Thiệu Phong được coi như “một nửa” bác sĩ ở đây, ít nhiều tôi cũng yên tâm hơn, ít nhất không cần phải lo đến tình huống đo lường không chính xác. Kim Thiệu Phong đi rồi, chú họ đến bên cạnh tôi nói: “Sao rồi? Lần này suốt buổi cháu đều tỉnh, ngày mai lặp lại lần nữa cháu còn chịu được không?”
Tôi cười khổ: “Nếu có thể chọn, cháu vẫn chọn gây mê, thật lòng là cháu không muốn lặp lại lần nữa đâu.” Chú họ gật gù: “Nếu cháu muốn Bùi Tông Lâm giải cổ cho cháu thì...”
Tôi lập tức lắc đầu: “Thôi bỏ đi...” “Thằng nhóc này2sao lại bướng thế?! Cô ta muốn cháu chết, chẳng lẽ cháu không biết sao?” Chú họ hơi nổi giận. Tôi khẽ mỉm cười đáp: “Cháu biết... Nhưng mà cháu lại không thể bắt cô ta chết, ít nhất không thể vì cháu mà chết.” Nghe vậy, chủ họ thở dài: “Đúng là thằng bé ngốc...” Nói xong, chú đứng dậy nói với chú Lê: “Lão Lê! Về chỗ ông đi!”
Hai ông thầy bói đi rồi, trong lòng tôi chợt cảm thấy vắng vẻ. Thực ra tôi cũng không biết mình còn đang kiên trì điều gì? Hiện giờ bản thân chịu tội như vậy, tôi còn có thể làm sao nữa? Nỗi hận của cô ấy đối với tôi sẽ vì vậy mà giảm bớt ư? Có lẽ không đời nào...
Đinh Nhất thấy tôi ngẩn người dựa vào phía trước cửa sổ,8bèn đi tới nói với tôi: “Không mệt sao? Ngủ đi!”
Tôi nghe thấy tiếng của anh ta nên quay lại nhìn, nhưng trong lòng lại xót xa lạ lùng, vì vậy trong mắt đỏ ngầu hỏi: “Mẹ nó, có phải tôi rất kém thông minh hay không?” Đinh Nhất khẽ thở dài và đáp: “Tự đáy lòng mỗi người đều có sự kiên trì và điểm mấu chốt của chính mình. Thật ra, kể cả hôm nay người hại cậu không phải Ngô An Ni, tôi cảm thấy cậu cũng sẽ không lấy cái chết của người khác để đổi lấy sự sống cho mình, ngay cả khi cậu biết rõ người kia đang muốn lấy mạng cậu... Cậu sẽ không làm thế, nếu không cậu không phải là Trương Tiến Bảo nữa.”
Nghe câu tổng kết của Đinh Nhất về mình khá đúng2chỗ, vì vậy tôi đổi thành vẻ buồn bã mất mát: “Anh nói xem tại sao Ngô An Ni không đâm tôi một dao chết luôn cho rồi đi?”
Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào mắt tôi, thong thả nói: “Muốn nghe lời nói thật?”
“Đương nhiên rồi, hơn nữa anh biết nói dối sao?” Tôi gật đầu đáp.
“Ừm... Tôi cảm thấy, cô ta muốn cho cậu chết từ từ, để cậu chịu đủ tra tấn, đến cuối cùng chính cậu cũng không muốn sống nữa, cô ta cũng báo được thì hoàn toàn.” Đinh Nhất nói với vẻ mặt thiếu đòn.
Nghe xong, tôi lập tức có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc: “Anh không thể nói mấy câu tôi thích nghe được à?” Đinh Nhất cực kỳ chân thành trả lời tôi: “Cậu biết tôi không nói dối mà. Hơn nữa, nếu2tôi còn cho cậu hi vọng với cô ta, vậy cậu có thể sẽ thật sự trở thành thằng ngốc nhất trên đời rồi.” Tuy rằng lời nói thật của Đinh Nhất làm tôi rất tổn thương, nhưng tôi biết anh ta nói rất đúng, tôi thật sự không nên ôm một chút ảo tưởng nào về Ngô An Ni nữa. Nếu không kết cục của tôi nhất định sẽ thảm hơn gấp mười lần so với hiện giờ... Trong những ngày sau đó, mỗi tối Kim Thiệu Phong đều sẽ qua đây giúp tôi điều chỉnh lượng thuốc mê. Mặc dù có cậu ta thì không còn xuất hiện tình huống lượng thuốc không đủ mà tỉnh sớm hay muộn, nhưng việc mỗi ngày đều phải hấp thu lượng thuốc mê lớn như vậy gây hại quá lớn cho cơ thể tôi.6Tôi có thể nhận thấy rõ ràng, ngày hôm sau rời giường, cảm giác mỏi mệt cả người càng ngày càng tăng, quả thực sắp bắt kịp hồi mấy ngày đầu lúc tôi mới bị âm khí nhập thể rồi......
Ngay khi tôi cho rằng tuổi già của mình sẽ phải trải qua trong đần độn như vậy, một gã đã lâu không gặp xuất hiện... Hôm đó Đinh Nhất muốn đưa tôi xuống lầu đi dạo, đừng cả ngày ru rú ở nhà. Anh ta bảo bây giờ trên người tôi chẳng có chút sức sống của thanh niên gì cả. Nghe vậy tôi rất buồn cười, tôi cũng muốn giống như Kim Thiệu Phong, mỗi ngày hừng hực sức sống. Nhưng tôi có sức lực đó ư? Đôi khi tôi suy nghĩ, thật sự không được thì bỏ đi, tìm một cái hố chôn vùi bản thân vào, mọi nỗi khổ đều sẽ chấm dứt.
Nhưng nhớ đến số tiền gửi trong ngân hàng của mình, tôi lại cảm thấy việc gì phải thế?! Dựa vào cái gì mà tôi phải chết sớm như vậy chứ! Tiền của tôi còn chưa xài hết mà? Thậm chí tôi cũng chưa từng ăn nhậu chơi bời thỏa thuê nữa cơ? Sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ?
Nghĩ đến mức không cam lòng, vì vậy tôi quyết định đi xuống lầu cùng Đinh Nhất, ra ngoài đi dạo, hoạt động gân cốt một chút, sau đó vung tay tiêu tiền... Lỡ đâu nếu không cẩn thận ngỏm thật, tiền trong ngân hàng vẫn chưa đụng vào một xu, thế thì chết thiệt biết bao.
Kết quả, khi chúng tôi vừa dắt Kim Bảo từ trong siêu thị của khu chung cư trở ra thì nhìn thấy mấy con chó lang thang đang vây quanh một người đàn ông và không ngừng sủa như điên, thu hút những người qua đường đều tò mò nhìn về phía người đàn ông đó.
Lúc ấy tay Đinh Nhất dắt Kim Bảo, nhưng không ngờ nhãi con này dường như cũng muốn tham gia trợ oai cho phe chó lang thang. Lúc ấy tôi còn nghĩ ai mà bị bọn chó ghét như vậy? Kết quả tập trung nhìn kỹ, phát hiện hóa ra là con hồ ly già Trang Hà!!
Tôi đoán lũ chó ngửi thấy mùi khai của hồ ly trên người anh ta nên mới xúm quanh, vì thế tôi lập tức nói với vẻ mặt tức cười: “Chao ôi, đây không phải lão Trang sao, không ngờ soái ca cũng có lúc bị chó ghét bỏ nhá!”
Nghe vậy, Trang Hà tỏ ra bất đắc dĩ: “Chẳng có cách nào! Mũi những con chó này đều thính y như Đinh Nhất nhà cậu...”
Đinh Nhất cau mày lại, nhưng chỉ liếc Trang Hà một cái, cũng chẳng nói câu nào. Chắc hẳn Trang Hà xuất hiện đúng lúc này là vì chuyện của tôi. Tục ngữ nói “Không đánh vào mặt người đang cười”, bởi vậy cho dù Đinh Nhất có không thích Trang Hà, anh ta cũng sẽ không thể hiện ra ngoài quá mức vào ngay lúc này.
Cuối cùng tôi xé một túi giăm bông rồi ném sang bên cạnh cho mấy con chó lang thang, chúng nó lập tức lao tới tranh giành giăm bông rơi trên mặt đất và phớt lờ sự tồn tại của Trang Hà.
Kim Bảo phát ra tiếng gù gù u oán, tôi vội mở miệng vỗ về nó: “Ngoan, sẽ mua thêm cho mày sau...”
Tiếp đó chúng tôi đưa Trang Hà về nhà, chỉ là dọc theo đường đi Kim Bảo đều tỏ vẻ đề phòng với Trang Hà. Xem ra sự nhạy bén của động vật luôn luôn cao hơn loài người!
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khi tôi từ trong phòng vệ sinh ra, hai người họ đã tính toán xong lượng thuốc mê dùng cho ngày mai. Có Kim Thiệu Phong được coi như “một nửa” bác sĩ ở đây, ít nhiều tôi cũng yên tâm hơn, ít nhất không cần phải lo đến tình huống đo lường không chính xác. Kim Thiệu Phong đi rồi, chú họ đến bên cạnh tôi nói: “Sao rồi? Lần này suốt buổi cháu đều tỉnh, ngày mai lặp lại lần nữa cháu còn chịu được không?”
Tôi cười khổ: “Nếu có thể chọn, cháu vẫn chọn gây mê, thật lòng là cháu không muốn lặp lại lần nữa đâu.” Chú họ gật gù: “Nếu cháu muốn Bùi Tông Lâm giải cổ cho cháu thì...”
Tôi lập tức lắc đầu: “Thôi bỏ đi...” “Thằng nhóc này2sao lại bướng thế?! Cô ta muốn cháu chết, chẳng lẽ cháu không biết sao?” Chú họ hơi nổi giận. Tôi khẽ mỉm cười đáp: “Cháu biết... Nhưng mà cháu lại không thể bắt cô ta chết, ít nhất không thể vì cháu mà chết.” Nghe vậy, chủ họ thở dài: “Đúng là thằng bé ngốc...” Nói xong, chú đứng dậy nói với chú Lê: “Lão Lê! Về chỗ ông đi!”
Hai ông thầy bói đi rồi, trong lòng tôi chợt cảm thấy vắng vẻ. Thực ra tôi cũng không biết mình còn đang kiên trì điều gì? Hiện giờ bản thân chịu tội như vậy, tôi còn có thể làm sao nữa? Nỗi hận của cô ấy đối với tôi sẽ vì vậy mà giảm bớt ư? Có lẽ không đời nào...
Đinh Nhất thấy tôi ngẩn người dựa vào phía trước cửa sổ,8bèn đi tới nói với tôi: “Không mệt sao? Ngủ đi!”
Tôi nghe thấy tiếng của anh ta nên quay lại nhìn, nhưng trong lòng lại xót xa lạ lùng, vì vậy trong mắt đỏ ngầu hỏi: “Mẹ nó, có phải tôi rất kém thông minh hay không?” Đinh Nhất khẽ thở dài và đáp: “Tự đáy lòng mỗi người đều có sự kiên trì và điểm mấu chốt của chính mình. Thật ra, kể cả hôm nay người hại cậu không phải Ngô An Ni, tôi cảm thấy cậu cũng sẽ không lấy cái chết của người khác để đổi lấy sự sống cho mình, ngay cả khi cậu biết rõ người kia đang muốn lấy mạng cậu... Cậu sẽ không làm thế, nếu không cậu không phải là Trương Tiến Bảo nữa.”
Nghe câu tổng kết của Đinh Nhất về mình khá đúng2chỗ, vì vậy tôi đổi thành vẻ buồn bã mất mát: “Anh nói xem tại sao Ngô An Ni không đâm tôi một dao chết luôn cho rồi đi?”
Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào mắt tôi, thong thả nói: “Muốn nghe lời nói thật?”
“Đương nhiên rồi, hơn nữa anh biết nói dối sao?” Tôi gật đầu đáp.
“Ừm... Tôi cảm thấy, cô ta muốn cho cậu chết từ từ, để cậu chịu đủ tra tấn, đến cuối cùng chính cậu cũng không muốn sống nữa, cô ta cũng báo được thì hoàn toàn.” Đinh Nhất nói với vẻ mặt thiếu đòn.
Nghe xong, tôi lập tức có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc: “Anh không thể nói mấy câu tôi thích nghe được à?” Đinh Nhất cực kỳ chân thành trả lời tôi: “Cậu biết tôi không nói dối mà. Hơn nữa, nếu2tôi còn cho cậu hi vọng với cô ta, vậy cậu có thể sẽ thật sự trở thành thằng ngốc nhất trên đời rồi.” Tuy rằng lời nói thật của Đinh Nhất làm tôi rất tổn thương, nhưng tôi biết anh ta nói rất đúng, tôi thật sự không nên ôm một chút ảo tưởng nào về Ngô An Ni nữa. Nếu không kết cục của tôi nhất định sẽ thảm hơn gấp mười lần so với hiện giờ... Trong những ngày sau đó, mỗi tối Kim Thiệu Phong đều sẽ qua đây giúp tôi điều chỉnh lượng thuốc mê. Mặc dù có cậu ta thì không còn xuất hiện tình huống lượng thuốc không đủ mà tỉnh sớm hay muộn, nhưng việc mỗi ngày đều phải hấp thu lượng thuốc mê lớn như vậy gây hại quá lớn cho cơ thể tôi.6Tôi có thể nhận thấy rõ ràng, ngày hôm sau rời giường, cảm giác mỏi mệt cả người càng ngày càng tăng, quả thực sắp bắt kịp hồi mấy ngày đầu lúc tôi mới bị âm khí nhập thể rồi......
Ngay khi tôi cho rằng tuổi già của mình sẽ phải trải qua trong đần độn như vậy, một gã đã lâu không gặp xuất hiện... Hôm đó Đinh Nhất muốn đưa tôi xuống lầu đi dạo, đừng cả ngày ru rú ở nhà. Anh ta bảo bây giờ trên người tôi chẳng có chút sức sống của thanh niên gì cả. Nghe vậy tôi rất buồn cười, tôi cũng muốn giống như Kim Thiệu Phong, mỗi ngày hừng hực sức sống. Nhưng tôi có sức lực đó ư? Đôi khi tôi suy nghĩ, thật sự không được thì bỏ đi, tìm một cái hố chôn vùi bản thân vào, mọi nỗi khổ đều sẽ chấm dứt.
Nhưng nhớ đến số tiền gửi trong ngân hàng của mình, tôi lại cảm thấy việc gì phải thế?! Dựa vào cái gì mà tôi phải chết sớm như vậy chứ! Tiền của tôi còn chưa xài hết mà? Thậm chí tôi cũng chưa từng ăn nhậu chơi bời thỏa thuê nữa cơ? Sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ?
Nghĩ đến mức không cam lòng, vì vậy tôi quyết định đi xuống lầu cùng Đinh Nhất, ra ngoài đi dạo, hoạt động gân cốt một chút, sau đó vung tay tiêu tiền... Lỡ đâu nếu không cẩn thận ngỏm thật, tiền trong ngân hàng vẫn chưa đụng vào một xu, thế thì chết thiệt biết bao.
Kết quả, khi chúng tôi vừa dắt Kim Bảo từ trong siêu thị của khu chung cư trở ra thì nhìn thấy mấy con chó lang thang đang vây quanh một người đàn ông và không ngừng sủa như điên, thu hút những người qua đường đều tò mò nhìn về phía người đàn ông đó.
Lúc ấy tay Đinh Nhất dắt Kim Bảo, nhưng không ngờ nhãi con này dường như cũng muốn tham gia trợ oai cho phe chó lang thang. Lúc ấy tôi còn nghĩ ai mà bị bọn chó ghét như vậy? Kết quả tập trung nhìn kỹ, phát hiện hóa ra là con hồ ly già Trang Hà!!
Tôi đoán lũ chó ngửi thấy mùi khai của hồ ly trên người anh ta nên mới xúm quanh, vì thế tôi lập tức nói với vẻ mặt tức cười: “Chao ôi, đây không phải lão Trang sao, không ngờ soái ca cũng có lúc bị chó ghét bỏ nhá!”
Nghe vậy, Trang Hà tỏ ra bất đắc dĩ: “Chẳng có cách nào! Mũi những con chó này đều thính y như Đinh Nhất nhà cậu...”
Đinh Nhất cau mày lại, nhưng chỉ liếc Trang Hà một cái, cũng chẳng nói câu nào. Chắc hẳn Trang Hà xuất hiện đúng lúc này là vì chuyện của tôi. Tục ngữ nói “Không đánh vào mặt người đang cười”, bởi vậy cho dù Đinh Nhất có không thích Trang Hà, anh ta cũng sẽ không thể hiện ra ngoài quá mức vào ngay lúc này.
Cuối cùng tôi xé một túi giăm bông rồi ném sang bên cạnh cho mấy con chó lang thang, chúng nó lập tức lao tới tranh giành giăm bông rơi trên mặt đất và phớt lờ sự tồn tại của Trang Hà.
Kim Bảo phát ra tiếng gù gù u oán, tôi vội mở miệng vỗ về nó: “Ngoan, sẽ mua thêm cho mày sau...”
Tiếp đó chúng tôi đưa Trang Hà về nhà, chỉ là dọc theo đường đi Kim Bảo đều tỏ vẻ đề phòng với Trang Hà. Xem ra sự nhạy bén của động vật luôn luôn cao hơn loài người!
Bình luận facebook