Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1364
Chương 1364: Ngăn cản người khác kiếm tiền
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tôi thấy hắn thu khẩu súng lại trong lòng buông lỏng, thế nhưng đánh nhau cận chiến tôi chắc chắn không phải đối thủ của hắn, giờ muốn giữ mạng sống chỉ có một chữ “Kéo”! Thế là tôi vội chạy ra rừng cây phía sau, vừa chạy vừa trốn, cố gắng không để hắn bắt được, tên đó thấy tôi giống như con cá chạch mãi vẫn không bắt được thì tức giận, nhảy một phát từ lùm cây đổi diện đến. Tôi không nghĩ hắn dữ dội như thế, bất ngờ bị hắn đánh ngã nhào xuống đất, rồi vật lộn với hắn. Đối phương nhìn là biết đã luyện võ, chiêu nào cũng có bài bản, còn tôi thì lung ta lung tung, nhắm mắt sử dụng tuyệt chiêu “Con rùa quyền”! Chắc tên này không ngờ được quyền pháp của tôi lại sắc bén đến thế, trong2nhất thời không kịp phản ứng bị tôi đâm hại phát vào mặt, nhưng hắn rất nhanh hiểu ra tôi chẳng biết võ vẽ gì, thế là không bao lâu tôi đã bị hắn nắm được hai tay, không sử dụng được “Con rùa quyền” nữa.
Tên này dính hai đấm của tôi nên vô cùng tức giận, chỉ thấy hắn vặn hai tay tôi ra sau lưng, sau đó dùng đầu gối chặn phía sau làm cho tôi không thể quay người lại. Lúc này, tôi cảm giác hắn dùng gì đó trói chặt tay mình, trong miệng còn nghiến răng kèn kẹt nói: “Định cho mày thoải mái, nhưng đây là do mày tự tìm!” Nói xong hắn lật người tôi lại, sau đó dùng tay bóp chặt cổ, mặt đầy sát khí... Tôi lập tức không thể thở nổi, nhưng tiếc là hai tay bị dè dưới người, cũng8chỉ phí công giấy đạp hai đùi, đến tận khi hai mắt mờ đi, sắp bị bóp cổ đến ngất
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rên, rồi tiếp đó có người vội đỡ tôi lên, không khí một lần nữa tràn vào phổi, làm cho tôi ho khan liên tục. Lúc đầu tôi còn tưởng là Đinh Nhất vừa trở lại. Vậy mà ngẩng đầu lên lại sững sờ... Chỉ thấy người đã lâu không gặp là Hàn Cẩn lại đứng trước mặt. Tôi cúi đầu nhìn chỉ thấy cái tên vừa muốn bóp chết tôi mắt đang nhắm nghiền nằm trên mặt đất.
“Cô... cô, sao lại đến đây?” Mất một lúc tôi mới nói được một câu như thế.
Hàn Cẩn nhìn ngó xung quanh rồi bảo: “Nơi này không an toàn, đi trước rồi nói sau!” Cô ta nói xong dùng dao cắt dây thừng6đang trói tay tôi, sau đó kéo tôi chạy thẳng về hướng tây.
Dọc theo đường đi vẻ mặt tôi đều ngỡ ngàng, bởi vì tôi không thể ngờ lại gặp được Hàn Cẩn ở đây... Cô ta chẳng nói câu nào cả, lôi kéo tôi chui nhanh lên một chiếc xe buýt. Toàn bộ đoạn đường này hai chúng tôi không nói câu nào, chỉ ngồi yên trên xe buýt.
Đến tận khi xe buýt chạy đến một đoạn phố đông đúc trong trung tâm thành phố, Hàn Cẩn mới dắt tôi xuống xe, sau đó rẽ ngang rẽ dọc đi tới một dãy nhà thấp tầng, nơi này chắc đều là phòng trọ cho thuê. Cuối cùng, Hàn Cẩn đưa tôi đến một căn phòng nhỏ, nơi này chắc là chỗ cô ta đang ở. Trước khi vào nhà, Hàn Cẩn quay đầu nhìn chằm chằm sau lưng một lúc, sau3đó mới dẫn tới vào. Sau khi cô ta cài chốt cửa, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng khó xử. Tôi cũng không biết nói gì, ấp úng một lúc mới thốt ra được một câu: “Hóa ra... cô... nhớ lại rồi à?”
Vậy mà Hàn Cẩn ung dung nói: “Trước đó chỉ giả vờ, sau khi tôi tỉnh lại chưa từng mất trí nhớ.”
Tôi nghe thể không khỏi thầm bội phục trong lòng, đây đúng là diễn viên trình độ Oscar! Nhưng vừa nghĩ đến Hàn Cẩn đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ đã nhận được mệnh lệnh gì đó... Thế là tôi có chút thấp thỏm hỏi: “Sao cô lại tới đây?” Hàn Cẩn nghe thế thì trầm giọng nói: “Tập đoàn muốn giết cậu... Nếu như tôi không đến cậu chết chắc rồi.”
“Tại sao lại thế? Trước đó cũng có vài lần tôi5và tập đoàn Thái Long gặp nhau, nhưng bọn họ đâu có định giết tôi, sao lần này tự nhiên lại muốn tôi chết?” Tôi không hiểu hỏi.
Hàn Cẩn nghe thế hừ nhẹ một tiếng nói: “Gần đây cậu làm chuyện tốt gì mà không rõ hay sao?” Tôi nghe thể mà sững sờ: “Cô nói thế là có ý gì? Chuyện tôi làm gần đây? Gần đây tôi có làm gì liên quan đến tập đoàn Thái Long đâu?” Hàn Cẩn thấy tôi thật sự không biết đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Phải nói là mạng cậu lớn thật đấy, thậm chí đến bây giờ vẫn không biết mình đắc tội người nào hả?”
Tôi nói với vẻ mặt vô tội: “Tôi thật sự không biết mà! Rốt cuộc là tên khốn nào nhất định phải giết tôi mới được?” Hàn Cẩn lúc này thở dài nói: “Thời gian trước có phải cậu đã giúp cảnh sát tiêu diệt một tổ chức buôn bán trẻ em hay không?” Tôi hùng hồn nói: “Ừ, đúng thế! Đám khốn nạn đó ép buộc trẻ em bán dâm, tôi đã giúp cảnh sát tóm gọn toàn bộ thì sao nào?” Hàn Cẩn nghe thể cười lạnh nói: “Cậu mà tóm gọn toàn bộ thì đã tốt, nhưng chẳng qua cậu chỉ chặt đứt một đường dây kiếm tiền của họ mà thôi. Giờ có người dùng nhiều tiền muốn tập đoàn diệt trừ cậu, cho nên mới có sát thủ không ngừng tập kích. Vừa rồi tôi mà không đến thì cậu chết chắc rồi!” Tôi nghe thể thì biết Hàn Cẩn không nói dối, vừa rồi nếu như không phải cô ta kịp chạy đến, chắc tôi đã bị tên kia bóp chết. Mặc dù trên người tôi có ấn khóa hồn của lão Hắc và lão Bạch, nhưng cũng sẽ biến thành một cái xác không sống không chết mà thôi.
Lúc này tôi thấy hơi lo lắng cho Đinh Nhất và chú Lê, thể là đề xuất muốn về hiện trường kiểm tra. Hàn Cần nghe xong suy nghĩ một lát, rồi xoay người lấy một cái ba lô ở trên giường, rút ra một bộ quần áo đưa cho tôi rồi nói: “Thay quần áo đi!”
Tôi cầm lấy nhìn một chút rồi ngẩn người, cái này mẹ nó lại là một chiếc áo khoác nữ! Nhưng lúc này không lo được nhiều như thế, tôi tranh thủ thời gian đổi ngay bộ quần áo đang mặc trên người. Sau đó tôi và Hàn Cẩn lại trở về chỗ bị tập kích trước đó, vậy mà lại không thấy cái tên lúc nãy muốn bóp chết tôi... Xem ra bọn chúng còn có đồng bọn tiếp ứng! Đúng lúc này Đinh Nhất chạy từ đằng xa trở về, xem ra anh ta đã biết mình trúng kế điệu hổ ly sơn, lúc này mới chạy như bay trở lại... Nhưng khi Đinh Nhất nhìn thấy Hàn Cẩn cũng sững sờ, chắc không thể ngờ gặp được cô ta ở chỗ này.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tên này dính hai đấm của tôi nên vô cùng tức giận, chỉ thấy hắn vặn hai tay tôi ra sau lưng, sau đó dùng đầu gối chặn phía sau làm cho tôi không thể quay người lại. Lúc này, tôi cảm giác hắn dùng gì đó trói chặt tay mình, trong miệng còn nghiến răng kèn kẹt nói: “Định cho mày thoải mái, nhưng đây là do mày tự tìm!” Nói xong hắn lật người tôi lại, sau đó dùng tay bóp chặt cổ, mặt đầy sát khí... Tôi lập tức không thể thở nổi, nhưng tiếc là hai tay bị dè dưới người, cũng8chỉ phí công giấy đạp hai đùi, đến tận khi hai mắt mờ đi, sắp bị bóp cổ đến ngất
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rên, rồi tiếp đó có người vội đỡ tôi lên, không khí một lần nữa tràn vào phổi, làm cho tôi ho khan liên tục. Lúc đầu tôi còn tưởng là Đinh Nhất vừa trở lại. Vậy mà ngẩng đầu lên lại sững sờ... Chỉ thấy người đã lâu không gặp là Hàn Cẩn lại đứng trước mặt. Tôi cúi đầu nhìn chỉ thấy cái tên vừa muốn bóp chết tôi mắt đang nhắm nghiền nằm trên mặt đất.
“Cô... cô, sao lại đến đây?” Mất một lúc tôi mới nói được một câu như thế.
Hàn Cẩn nhìn ngó xung quanh rồi bảo: “Nơi này không an toàn, đi trước rồi nói sau!” Cô ta nói xong dùng dao cắt dây thừng6đang trói tay tôi, sau đó kéo tôi chạy thẳng về hướng tây.
Dọc theo đường đi vẻ mặt tôi đều ngỡ ngàng, bởi vì tôi không thể ngờ lại gặp được Hàn Cẩn ở đây... Cô ta chẳng nói câu nào cả, lôi kéo tôi chui nhanh lên một chiếc xe buýt. Toàn bộ đoạn đường này hai chúng tôi không nói câu nào, chỉ ngồi yên trên xe buýt.
Đến tận khi xe buýt chạy đến một đoạn phố đông đúc trong trung tâm thành phố, Hàn Cẩn mới dắt tôi xuống xe, sau đó rẽ ngang rẽ dọc đi tới một dãy nhà thấp tầng, nơi này chắc đều là phòng trọ cho thuê. Cuối cùng, Hàn Cẩn đưa tôi đến một căn phòng nhỏ, nơi này chắc là chỗ cô ta đang ở. Trước khi vào nhà, Hàn Cẩn quay đầu nhìn chằm chằm sau lưng một lúc, sau3đó mới dẫn tới vào. Sau khi cô ta cài chốt cửa, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng khó xử. Tôi cũng không biết nói gì, ấp úng một lúc mới thốt ra được một câu: “Hóa ra... cô... nhớ lại rồi à?”
Vậy mà Hàn Cẩn ung dung nói: “Trước đó chỉ giả vờ, sau khi tôi tỉnh lại chưa từng mất trí nhớ.”
Tôi nghe thể không khỏi thầm bội phục trong lòng, đây đúng là diễn viên trình độ Oscar! Nhưng vừa nghĩ đến Hàn Cẩn đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ đã nhận được mệnh lệnh gì đó... Thế là tôi có chút thấp thỏm hỏi: “Sao cô lại tới đây?” Hàn Cẩn nghe thế thì trầm giọng nói: “Tập đoàn muốn giết cậu... Nếu như tôi không đến cậu chết chắc rồi.”
“Tại sao lại thế? Trước đó cũng có vài lần tôi5và tập đoàn Thái Long gặp nhau, nhưng bọn họ đâu có định giết tôi, sao lần này tự nhiên lại muốn tôi chết?” Tôi không hiểu hỏi.
Hàn Cẩn nghe thế hừ nhẹ một tiếng nói: “Gần đây cậu làm chuyện tốt gì mà không rõ hay sao?” Tôi nghe thể mà sững sờ: “Cô nói thế là có ý gì? Chuyện tôi làm gần đây? Gần đây tôi có làm gì liên quan đến tập đoàn Thái Long đâu?” Hàn Cẩn thấy tôi thật sự không biết đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Phải nói là mạng cậu lớn thật đấy, thậm chí đến bây giờ vẫn không biết mình đắc tội người nào hả?”
Tôi nói với vẻ mặt vô tội: “Tôi thật sự không biết mà! Rốt cuộc là tên khốn nào nhất định phải giết tôi mới được?” Hàn Cẩn lúc này thở dài nói: “Thời gian trước có phải cậu đã giúp cảnh sát tiêu diệt một tổ chức buôn bán trẻ em hay không?” Tôi hùng hồn nói: “Ừ, đúng thế! Đám khốn nạn đó ép buộc trẻ em bán dâm, tôi đã giúp cảnh sát tóm gọn toàn bộ thì sao nào?” Hàn Cẩn nghe thể cười lạnh nói: “Cậu mà tóm gọn toàn bộ thì đã tốt, nhưng chẳng qua cậu chỉ chặt đứt một đường dây kiếm tiền của họ mà thôi. Giờ có người dùng nhiều tiền muốn tập đoàn diệt trừ cậu, cho nên mới có sát thủ không ngừng tập kích. Vừa rồi tôi mà không đến thì cậu chết chắc rồi!” Tôi nghe thể thì biết Hàn Cẩn không nói dối, vừa rồi nếu như không phải cô ta kịp chạy đến, chắc tôi đã bị tên kia bóp chết. Mặc dù trên người tôi có ấn khóa hồn của lão Hắc và lão Bạch, nhưng cũng sẽ biến thành một cái xác không sống không chết mà thôi.
Lúc này tôi thấy hơi lo lắng cho Đinh Nhất và chú Lê, thể là đề xuất muốn về hiện trường kiểm tra. Hàn Cần nghe xong suy nghĩ một lát, rồi xoay người lấy một cái ba lô ở trên giường, rút ra một bộ quần áo đưa cho tôi rồi nói: “Thay quần áo đi!”
Tôi cầm lấy nhìn một chút rồi ngẩn người, cái này mẹ nó lại là một chiếc áo khoác nữ! Nhưng lúc này không lo được nhiều như thế, tôi tranh thủ thời gian đổi ngay bộ quần áo đang mặc trên người. Sau đó tôi và Hàn Cẩn lại trở về chỗ bị tập kích trước đó, vậy mà lại không thấy cái tên lúc nãy muốn bóp chết tôi... Xem ra bọn chúng còn có đồng bọn tiếp ứng! Đúng lúc này Đinh Nhất chạy từ đằng xa trở về, xem ra anh ta đã biết mình trúng kế điệu hổ ly sơn, lúc này mới chạy như bay trở lại... Nhưng khi Đinh Nhất nhìn thấy Hàn Cẩn cũng sững sờ, chắc không thể ngờ gặp được cô ta ở chỗ này.
Bình luận facebook