Gió lạnh táp vào người liên tục, nhưng tôi không hề có phản ứng gì. Đinh Nhất biết tôi đang cảm nhận ký ức của Liễu Tuệ, nhưng anh ta sợ tôi cứ đứng thế này sẽ chết rét, nên đứng sau lưng cản gió giúp tôi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi nghe thấy giọng Đinh Nhất vang lên: “Tiến Bảo, mau bỏ ra đi, cứ tiếp tục thế này cậu sẽ chết vì lạnh mất!”
Tôi hoàn hồn, nhìn thấy đầu Đinh Nhất vương đầy sương.
Đến khi hai chúng tôi cứng ngắc trở về phòng, khiến chú Lê sợ giật mình, lôi tới suối nước nóng ở tầng bốn để làm ấm người.
Tôi và Đinh Nhất ngâm nước nóng nửa giờ, cơ thể mới dần dần cảm thấy ấm áp, tôi hắt xì hơi mấy cái liền. May mà vừa rồi Đinh Nhất cản gió giúp đấy, nếu không chẳng biết tôi đã bị lạnh thành cái dạng gì rồi!
Chúng tôi ngâm người trong suối nước nóng, chú Lê vẫn lải nhải liên tục: “Không muốn sống nữa à? Nhiệt độ thấp như vậy mà không chịu mặc áo lông đã chạy ra ngoài? Sau này không cho phép hai đứa làm như vậy nữa, đừng có mà chưa tìm được thi thể người khác, tự mình đã biến thành thi thể rồi. Nhớ đấy, nhất định phải giữ cái mạng của mình, làm ăn là làm ăn, không làm được thì thôi! Không thể nào đem cả mạng của mình bỏ vào được, biết chưa…”
Nghe chú Lê lải nhải như Đường Tăng đang tụng kinh, tôi chợt thấy rất ấm áp, lại nhớ tới bố mẹ mình. Nếu họ mà biết hôm nay tôi làm ẩu đến mức không cần mạng như thế, chắc cũng sẽ giống chú Lê, mắng một trận xối xả!
“Vâng chú Lê, cháu sai rồi, sai hoàn toàn luôn, cháu cam đoan lần sau sẽ không tiếp tục làm như vậy nữa!” Tôi giơ hai tay đầu hàng.
Chú Lê bị tôi chọc cười, gương mặt căng thẳng mới dịu đi…
Sau khi về phòng, đầu của tôi bắt đầu choáng váng, chắc là bị cảm rồi. Tôi nhìn Đinh Nhất cứ phây phây chẳng làm sao ở bên cạnh, cơ thể của anh ta đúng là khỏe mạnh hơn mình nhiều!
Uống viên thuốc, tôi hất chăn rồi ngồi trên ghế salon, nhớ đến đoạn ký ức của Liễu Tuệ, mãi một lúc sau vẫn không thể bình tĩnh lại được…
Dù đã biết hung thủ là ai, nhưng có nhiều chuyện vẫn làm tôi nghĩ mãi mà không thông, tại sao hắn lại muốn giết chết Liễu Tuệ? Tôi không tin hắn ta chỉ là một gã biến thái thích giết người mà không có bất kỳ động cơ nào.
Chú Lê thấy tôi ngồi im không nói gì, bèn bảo: “Cháu nói vài câu đi, cho dù không thể chấp nhận được nhưng nó cũng là sự thật, nói ra để chú cháu mình cùng phân tích xem tiếp theo nên làm gì?”
Tôi đưa tay xoa mạnh lên mặt để đầu óc tỉnh táo hơn. Vì phần lớn những ký ức đấy đều là những đoạn ngắn chợt lóe lên, nên tôi nghĩ nếu đêm nay mình không nói hết ra. Chỉ sợ đến sáng mai tỉnh dậy, tôi sẽ không còn phân rõ được đâu là sự thật, đâu là tưởng tượng nữa…
Liễu Tuệ là một cô bé vừa phản nghịch vừa bốc đồng, vì gia đình giàu có nên cuộc sống của cô bé luôn thuận buồm xuôi gió, dường như chưa bao giờ gặp phải khó khăn nào. Cha cô bé, James, vì chuyện làm ăn nên không mấy quan tâm đến cô. Thời điểm duy nhất ông ấy thể hiện tình yêu thương của cha là lúc Liễu Tuệ xin tiền.
Từ nhỏ Liễu Tuệ đã biết công việc làm ăn của James, mặc dù cô ấy không cảm thấy quá xấu hổ, nhưng cũng vì thế mà sống một cuộc sống lãng phí. Có lẽ biết đến sự xấu xí của thế giới này từ sớm, cho nên cô không hề cảm thấy hứng thú đối với đám con trai choai choai quanh mình. Mà ngược lại, cô bị cuốn hút bởi một gã đàn ông làm mình vừa yêu vừa hận - Tôn Đào.
Trong ký ức của Liễu Tuệ, dù Tôn Đào là cậu họ của mình, nhưng cô chẳng mấy quan tâm tới kiểu họ hàng xa tít như thế. Mà thái độ của Tôn Đào lại làm cô nghĩ mãi cũng không hiểu.
Tính cách của Liễu Tuệ từ nhỏ đã rất quái gở. Cô cực thích phong cách Gothic, nên lúc nào cũng ăn mặc theo kiểu không giống ai. Vì thế mà cô bị mẹ Liễu nói cho không ít lần, nhưng thích thì vẫn cứ thích thôi.
Vào sinh nhật 15 tuổi của Liễu Tuệ, Tôn Đào tặng mấy con búp bê quỷ theo phong cách Gothic khiến cô thích lắm, cũng từ đó trở đi cô bắt đầu cảm thấy ánh mắt Tôn Đào nhìn mình hơi khác lạ.
Liễu Tuệ rất giống mẹ, từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi, cho nên cô biết rõ ánh mắt đó là gì, mà cô cũng bị say đắm bởi loại khí chất u buồn bí ẩn của Tôn Đào.
Nhưng mối quan hệ của họ là cấm kỵ, không nói đến vấn đề chênh lệch tuổi tác, với thân phận cậu cháu thì làm sao có thể yêu nhau, như thế chẳng phải là loạn luân à?
Nhưng Liễu Tuệ bốc đồng chẳng quan tâm, cô càng thích làm những chuyện sai trái, cảm thấy như thế mới ngầu! Nhưng thời gian dần trôi qua, cô phát hiện Tôn Đào có hứng thú với chuyện làm ăn của James, mấy lần bảo cô nghe lén cha nói chuyện điện thoại.
Nói đến đây, tôi không thể không kể ra chuyện làm ăn của James. Đây cũng là chuyện mà tôi hoàn toàn không ngờ tới, thì ra chuyện đầu tư sinh lời mà Liễu Như nói lại là buôn ma túy. Còn gã James này không phải chỉ là tên tay chân quèn, ông ta là một nhân vật quan trọng trong đường dây buôn bán ma túy ở Thụy Sĩ và Mexico.
Chuyện đã phát triển đến mức làm Liễu Tuệ cảm thấy sợ hãi, cô không biết mục đích Tôn Đào để mình nghe lén các cuộc điện thoại của cha là gì, nhưng vì thích anh ta nên cô không thể không làm những chuyện đó.
Chuyện phát triển đến mức Tôn Đào bảo Liễu Tuệ đi trộm hàng của cha mình, sau đó giấu trong khách sạn, một thời gian sau Tôn Đào sẽ đến lấy. Mấy lần trước đều chỉ trộm số lượng ít, vì số hàng qua tay James quá nhiều nên ông ta chưa phát giác ra việc này.
Nhưng ngay trước lúc Liễu Tuệ mất tích, cô đã trộm nguyên một bao hàng của James. Vì Tôn Đào nói rằng, lần này họ phải làm một món lớn, sau đó sẽ có tiền để đi đến bất cứ nơi đâu.
Liễu Tuệ bị tình yêu làm mờ mắt nên không hề nghi ngờ, cô đem giấu bao hàng trong bể nước trên tầng thượng của khách sạn. Khi cha cô biết mình đã bị mất hàng thì nổi trận lôi đình, lệnh cho đàn em lật tìm khắp khách sạn nhưng vẫn không tìm ra được.
Đêm đó, Liễu Tuệ và Tôn Đào gặp mặt, anh ta đưa Liễu Tuệ đến chỗ bể nước để lấy hàng. Lúc ấy Liễu Tuệ không muốn đi nên giả vờ tức giận chạy ra, hy vọng Tôn Đào sẽ đuổi theo mình. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô lại hành động quái dị như vậy trong thang máy.
Đáng tiếc là Tôn Đào không hề đuổi theo cô, thế là Liễu Tuệ đành ra khỏi thang máy để đi tìm Tôn Đào, cuối cùng cô vẫn đồng ý lên tầng thượng lấy hàng. Trước khi lên, Tôn Đào còn bảo Liễu Tuệ không nên đi thang máy, vì sẽ bị James phát hiện.
Liễu Tuệ dùng chìa khóa Tôn Đào đưa nên dễ dàng mở cửa sân thượng, túi hàng kia bị Liễu Tuệ buộc vào một tảng đá và ném vào trong bể nước. Cái nắp của bể nước này rất nhỏ, chỉ có những đứa trẻ choai choai như Liễu Tuệ mới chui vừa. Liễu Tuệ bơi rất giỏi, chắc chắn cô có thể lặn xuống đáy bể rồi cầm bao hàng lên.
Nhưng khi Liễu Tuệ cầm bao hàng, chuẩn bị chui ra thì có một bàn tay thò xuống túm lấy bao hàng của cô. Lúc ấy Liễu Tuệ không suy nghĩ nhiều, bèn đưa hàng cho người kia, bởi vì cô nghĩ đó là tay của Tôn Đào.
Bình luận facebook