• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (17 Viewers)

  • chap-1557

Chương 1557: Gặp lại vũ an hầu




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
72059.png
Hàn Cẩn đắc ý nhìn Trang Hà dưới đất, cười nói: “Chuyện này thì được! Ít nhiều gì hai vị Diêm Quân đó còn nói được chính sự, dù sao vẫn tốt hơn so với việc cùng con súc sinh này quấn lấy nhau đi phá nhân gian...” Không biết miệng lưỡi cổ ta từ lúc nào đã trở nên lợi hại như thế, một gã đàn ông ngời ngời như tối sao lại cùng với một con hồ ly đực quấn lấy nhau chứ? Nhưng hiện tại tôi cũng chưa rõ ở đây tôi và cô ta có quan hệ thế nào, cho nên cũng chỉ cười và nói: “Đi thôi, đừng làm chậm trễ thời gian nữa.” Sau đó, Hàn Cẩn mặc cổ trang dẫn tôi đi qua một bí2cảnh, nhanh chóng ra khỏi nơi như thế ngoại đào viên này, đến một vùng đất hoang vu..



Lập tức tôi cảm thấy, đây chính là dáng vẻ mà Âm Ti nên có



Không ngờ, chúng tôi càng đi về phía trước lại càng thấy náo nhiệt, Hàn Cẩn thấy thể thì lắc đầu nói: “Xem ra hôm nay lại có rất nhiều vong hồn đến Âm Ti báo cáo rồi, nhân gian đúng là không có chỗ nào thái bình.



Tôi nghe cô ta nói vậy cũng chỉ cười lịch sự, ai bảo tôi không biết nên tiếp lời thế nào chứ? Lúc này có rất nhiều âm hồn muôn hình muôn vẻ vội vàng đi qua phía trước chúng tôi, xem ra đi đến bước này các vong hồn đều biết mình nên7đi đến chỗ nào.



Hàn Cẩn thấy tôi cứ nhìn chằm chằm những vong hồn kia thì làu bàu: “Đúng rồi nhỉ, những người này không phải cũng từ nơi đó đến sao, ngài cần gì phải theo con hồ ly lẳng lơ này đến nhân gian chứ?” Tôi nhìn những vong hồn sắc mặt xanh xám, hai mắt trống rỗng, còn có cả thiếu chấn thiểu tay thiếu đầu, nhìn rất kinh dị, bèn cảm khái: “Những thứ này sao có thể so với người sống? Trong nhân gian, người sống có thể nói, có thể cười, còn cả cơ thể đầy sinh khí..



Cô nhìn bọn họ xem, mặc dù đã từng là người sống, nhưng chết thì vẫn là chết, mọi thứ đều đã thay đổi rồi.” Hàn Cẩn mặc cổ9trang mang vẻ mặt cổ quái nhìn về phía tôi: “Quân thượng sao hôm nay người kỳ lạ thế, toàn nói những lời kỳ quái?” Tối cười khan vài tiếng, sau đó có ý ngắt lời: “Còn bao lâu nữa mới đến nơi ở của Tần Quảng Vương và Biện Thành Vương?” Hàn Cẩn cười hì hì, nói: “Quân thượng còn hỏi tôi? Con đường này không biết Quân thượng đã đi mấy trăm lần rồi...”



Tôi thầm nghĩ trong lòng, xem ra quan hệ của tôi và hai vị Diêm Vương này cũng không tồi, lát nữa gặp phải nói chuyện cẩn thận, tuyệt đối không được để bọn họ nhìn ra sơ hở!



Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, dù gì chuyện này cũng chỉ là một giấc mơ kỳ quái, cần5gì phải nghiêm túc như thế: Không ngờ đúng lúc đó, mấy vong hồn đang lượn lờ phía trước đột nhiên rối lên, hình như gặp phải chuyện gì đó...



Tôi tò mò muốn đến đó xem có chuyện gì, nhưng chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất



Trong lòng tôi không khỏi có cảm giác nặng nề, nghe âm thanh này khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, không rõ là cảm giác gì.



Tôi ngóng cổ lên xem, thấy phía trước có mười quỷ sai câu hồn đang lôi kéo một người, đám quỷ bên cạnh đều nhao nhao trốn tránh, dường như tất cả đều rất sợ âm hồn đang bị xích sắt kia khóa lại



Lúc này Hàn Cẩn mặc cổ trang kéo3tôi lại và nói: “Quân thượng đừng qua kia, kẻ đó gieo gió gặt bão, những chuyện ngài làm cho hắn còn chưa đủ sao? Không ngờ hôm nay lại gặp được hắn ở đây, nếu biết xúi quẩy như thể chúng ta đừng đi thì hơn! Được rồi, không thì chúng ta đến phủ Biện Thành Vương trước đi.” Cô ta càng nói như thế tôi càng tò mò, nên nhẹ nhàng thoát khỏi tay của cô ta, từ từ đi về hướng trung tâm “cơn bão”, chính là tên bị vây giữa mười tên quỷ sai kia.



Xem ra thân phận của tôi rất tôn quý, tôi chỉ vừa đến gần, một đám quỷ sai lẫn âm hồn đều quỳ xuống hành lễ..



Ngoại trừ người đàn ông bị xích tỏa hồn khóa lại



Hắn thấy đám quỷ nhao nhao quỳ xuống, liền chậm rãi quay đầu nhìn về phía tôi, khi bốn mắt chúng tôi giao nhau, trong lòng tôi lập tức chấn động, đây là gương mặt tôi rất quen thuộc, nhưng người trước mặt lại hết sức xa lạ



Trước kia tôi đã từng nhìn thấy người này một lần trong ảo cảnh tương tự, nếu như không phải vì đã có kinh nghiệm từ lần trước, tôi chắc chắn sẽ lại nhận nhầm hắn là Đinh Nhất



Nhưng bây giờ tôi biết hắn không phải là Đinh Nhất, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ có gương mặt giống Đinh Nhật như đúc mà thôi!



Lần trước, lúc tôi và cái tên tự xưng là Vũ An Hầu của nước Tần này gặp mặt, hắn đã dùng kiểm làm tôi bị thương, cũng chính vì vậy mà nguyên thần của tôi bị phá vỡ, khiến vết thương trên tay tôi rất lâu không thể khép lại.



Nhưng lần này khác lần trước, tôi nhìn ra trong ánh mắt hắn rõ ràng cũng nhận ra tôi, cho nên ánh mắt của hai chúng tôi mới có thêm mấy phần kinh ngạc như thế



Bởi vì tôi không biết thân phận hiện tại của tôi bây giờ cũng kẻ kia quan hệ thế nào, cho nên tôi cũng không thể làm gì hơn là nhìn hắn chằm chằm, không biết nên mở miệng nói gì.



Lúc này hắn kéo đống xích tỏa hồn nhiều hơn mấy lần những ấm hồn bình thường khác, chậm rãi đến trước mặt tôi..



Tôi vốn cho rằng tên đàn ông cả người tỏa ra sát khí này khi mở miệng nói chuyện sẽ lạnh lùng giống như lần trước.



Nhưng khi hắn đến trước người tôi, lại “phục” một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi



Không biết vì sao, cái quỳ xuống của hắn nặng hơn nhiều so với tất cả âm hồn ở đây, tôi không tự chủ được lùi về phía sau mấy bước.



“Úc Lũy huynh..



là ta có lỗi với huynh.” Giọng hắn đầy bị thương



Đầu tôi lập tức ong lên, dường như có chút ký ức từ tận đáy lòng tôi tràn ra, nhưng nhất thời tôi lại không thể nắm giữ được để kéo chúng ra hết



Tôi không chịu nổi dùng tay để trán, thân thể khẽ lảo đảo mấy cái..



Hàn cẩn mặc cổ trang vội đi lên đứng chắn trước người tôi: “Ngươi còn có mặt mũi nói những lời này à? Ngươi có biết vì người mà Quân thượng..



Ngài ấy vì ngươi...”



Tôi thấy Hàn Cẩn cứ muốn nói lại thôi, biết trong đó nhất định có chuyện không thể để cho người ngoài biết, cho nên dù cô ta có tức giận đến thế nào đi nữa, cũng không thể nói thẳng ra trước mặt mọi người.



Lúc này tôi thấy đầu mình rất đau, bèn khoát tay với Hàn Cẩn: “Đừng nói nữa...” Hàn Cẩn vội đỡ lấy tôi, lo lắng nói: “Quân thượng, có phải lại bị trúng gió đau đầu rồi không, nơi này âm khí quá nặng, để tôi đỡ ngài quay về!” Tôi nhìn “Đinh Nhất” vẫn đang quỳ trên đất, thấy hẳn không còn giữ vẻ lạnh lùng như lúc mới gặp nữa, mà thay vào đó là sự áy náy..



Lòng hiếu kỳ khiến tôi muốn biết rõ, người đàn ông có ngoại hình giống Đinh Nhất này có quan hệ như thế nào với tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom