Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1581
Chương 1581: Không còn qua lại
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Chờ đến khi chúng tôi phát hiện ra chuyện này thì đã hơn một tháng kể từ khi chuyện xảy ra.
Bởi vì lúc đó chúng tôi nhận lời giúp người ta “tìm con”, nên khi nhận được điện thoại của cảnh sát, phải mất một thời gian chúng tôi mới về được
Dù sao cũng đã đồng ý làm việc cho họ, không thể bỏ dở giữa chừng, cho nên chuyện bên kia cứ từ từ đã.
Mới đầu khi tôi nghe Chú Lê nói đây là vụ án “tìm con” thì tưởng là con nhà ai đó đi lạc
Nhưng sau khi xem tài liệu thì đây là một đôi vợ chồng già muốn tìm đứa con trai đã thất lạc nhiều năm.
Con trai của đôi vợ chồng già này tên là Triệu Hoành Minh, bảy năm trước gặp tai2nạn ngoài ý muốn mất tích ở Mỹ, đến nay vẫn chưa rõ tung tích
Lúc đó, Triệu Hoành Minh đi ngắm cảnh trên máy bay tư nhân, giữa đường thì máy bay bị nổ, sau đó rơi xuống biển.
Đội cứu hộ ở đó đã tìm kiếm rất lâu..
Nhưng chỉ tìm được một phần thi thể của nhân viên gặp nạn, cuối cùng chỉ có thể nhận định toàn bộ năm người trên máy bay đều đã tử nạn, trong đó bao gồm cả Triệu Hoành Minh
Sau khi biết rõ chuyện, tôi liền từ chối, liên tục lắc đầu nói: “Đầu tiên là máy bay bị nổ, sau đó lại rơi xuống biển? Thế này biết đi tìm ở đâu? Chắc chắn đã sớm thành mồi cho cá rồi!”
Chú Lê dùng vẻ bất đắc dĩ nói: “Lúc đó chú7cũng đã rất uyển chuyển nói khả năng này cho hai vợ chồng già đó, nhưng bọn họ lại kể cho chú một chuyện khác
Có một đêm, bọn họ nhìn thấy hồn phách của con trai họ, cho nên bọn họ mới chắc chắn thi thể của con trai nhất định đang bơ vơ ở nơi hoang vu nào đó, bởi vậy hồn phách của anh ta mới tìm về với hai người bọn họ.”
Chuyện là vào buổi tối một ngày nọ, hai người già ra ngoài đi tản bộ, đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng rất giống con trai Triệu Hoành Minh! Cho nên bọn họ vội đuổi theo, muốn nhìn cho rõ..
Không ngờ, chiếc bóng kia đi rất nhanh, bọn họ đuổi theo thể nào cũng không đuổi kịp, nhưng bọn họ không muốn từ9bỏ, vẫn cố gắng khổ sở đuổi theo sau
Đến khi bọn họ đuổi theo chiếc bóng kia tới một chỗ hoang vắng, yên tĩnh, chiếc bóng kia mới dừng bước, từ từ quay đầu lại..
Đôi vợ chồng già lập tức nhận ra đó chính là người con trai đã mất tích nhiều năm của họ, Triệu Hoành Minh!
Lúc này Triệu Hoành Minh hai mắt rưng rưng đứng trong bóng tối nhìn hai người già bọn họ, nhưng vẫn không nói câu gì, dường như có vạn lời muốn nói nhưng không biết nói ra thế nào
Đôi vợ chồng già muốn đến gần nhìn con kĩ hơn, nhưng Triệu Hoành Minh lại cố ý duy trì một khoảng cách nhất định
Cuối cùng hai bên giằng có một lát, bóng dáng Triệu Hoàng Minh từ từ biến mất trong màn5đêm
Đôi vợ chồng già về đến nhà lại càng đau lòng mãi không thôi, họ cảm thấy nhất định là con trai đang trách họ vì đã không tìm thi thể của nó, khiến con trai không thể được mồ yên mả đẹp..
Cho nên bọn họ đã tìm đến người con dâu cũ, hy vọng cổ ta có thể đi đến nơi năm xưa xảy ra tai nạn để tìm di thể của con trai mình, nhưng lại bị cô ta từ chối
Cô ta nói với bọn họ, bây giờ cô ta đã có gia đình mới, không thể cứ sống mãi với bóng ma quá khứ được, cô ta thông cảm với cảm xúc thương nhớ con trai của hai người, nhưng cô ta không thể cùng hai người đi làm chuyện vô bổ được.
Hai vợ chồng3họ tuổi đã cao, đừng nói là hiện giờ, mà cả năm đó khi con trai gặp chuyện họ cũng không thể ra nước ngoài tìm con, vì vậy hai người họ mới tìm đến Chú Lê nhờ giúp đỡ
Nếu quả thật có thể tìm được thì tất cả đều vui vẻ, còn nếu như không tìm thấy..
Cũng coi như bọn họ đã làm tròn trách nhiệm của người làm cha mẹ.
Có lẽ Chú Lê thấy hai vợ chồng già này cũng đáng thương, con trai độc nhất sống không thấy người chết không thấy xác, nên mới đồng ý giúp
Thế nhưng tình huống như Triệu Hoành Minh, lại còn đã xảy ra bảy năm rồi, tỷ lệ thành công tìm được thi thể là quá nhỏ, gần như không thể tìm được.
Chú Lê thấy tôi không muốn nhân vụ này lắm, thì kiên nhẫn nói với tôi: “Thật ra chú cũng không muốn giúp bọn họ đến Mỹ tìm thi thể, chú nghe nói hai người họ bây giờ cũng không có nhiều tiền, đây là họ lấy tiền mua quan tài ra để trả thù lao
Hơn nữa, đây là hy vọng của bọn họ, nếu chút hy vọng này cũng bị dập tắt có phải hơi tàn nhẫn với họ không! Chú nghĩ chúng ta cứ đến xem di vật của Triệu Hoành Minh trước, nếu như có thể tìm được ký ức trước khi chết của cậu ta, thì có khả năng xác định được chúng ta có cần đi tìm thi thể hay không..
Đến lúc đó nói rõ tình hình cho vợ chồng họ biết, cũng coi như là chúng ta đã giúp đỡ hết lòng rồi.”
Tuy sau đó tôi không phản đối, nhưng thật ra trong lòng tôi lại cảm thấy chuyện này chỉ là lãng phí thời gian, bởi vì cho dù thế nào, kết quả cũng giống nhau, chúng tôi không thể thay đổi điều đó
Gieo cho người khác hy vọng rồi dập tắt nó đi..
Không bằng ngay từ đầu đừng cho bọn họ bất cứ hy vọng nào
Nhưng bây giờ đã nhận lời rồi, chúng tôi đành nghe theo lời Chú Lê, đến xem tình hình thế nào, xem ra Chú Lê vẫn mềm lòng hơn tôi.
Sáng hôm đó, chúng tôi lên đường đến nhà cha mẹ Triệu Hoành Minh, muốn xem thử món đồ mà anh ta yêu quý nhất khi còn sống
Sau khi đi vào nhà, tôi phát hiện hai vợ chồng già này thực sự không hề giàu có, sau khi trả tiền thù lao cho chúng tôi cũng không còn bao nhiêu tiền
Nghĩ đến đó tôi lại không đành lòng, nhưng lại nghĩ mình không cần phải như thế, đây là lựa chọn của họ, tôi cũng không cần phải áy náy làm gì
Cha mẹ Triệu Hoành Minh kể cho chúng tôi, năm 2011, sau khi con họ xảy ra chuyện, con dâu của họ đã đem hết đồ của anh ta trả lại, ý là từ nay về sau sẽ không còn quan hệ gì với họ nữa, cũng vì thế mà bọn họ đã phải ra tòa để giành quyền nuôi cháu trai với cô ta.
Nhưng kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết, cho dù là về điều kiện kinh thế hay năng lực nuôi dưỡng, ông bà nội đã cao tuổi không thể chiếm ưu thế, bởi vậy cuối cùng họ thua kiện.
Mặc dù lúc đó trong phán quyết của tòa án, có nói rõ mỗi tháng ông bà nội được gặp cháu một lần, nhưng Lý Na, con dâu cũ của bọn họ chỉ làm thế một năm đầu, sau đó thì tìm đủ mọi lý do để không đưa đứa bé về thăm ông bà nội
Hôm nay thì nói cậu bé phải luyện chữ, ngày mai thì học phát âm, hôm khác thì lại bị ốm...
Tóm lại cô ta sẽ thường xuyên đưa ra các lý do “đang...” để không cho cháu trai gặp ông bà nội, một thời gian sau bọn họ cũng đành phải từ bỏ, vì bây giờ bọn họ không còn đủ sức kiện cáo gì Lý Na nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bởi vì lúc đó chúng tôi nhận lời giúp người ta “tìm con”, nên khi nhận được điện thoại của cảnh sát, phải mất một thời gian chúng tôi mới về được
Dù sao cũng đã đồng ý làm việc cho họ, không thể bỏ dở giữa chừng, cho nên chuyện bên kia cứ từ từ đã.
Mới đầu khi tôi nghe Chú Lê nói đây là vụ án “tìm con” thì tưởng là con nhà ai đó đi lạc
Nhưng sau khi xem tài liệu thì đây là một đôi vợ chồng già muốn tìm đứa con trai đã thất lạc nhiều năm.
Con trai của đôi vợ chồng già này tên là Triệu Hoành Minh, bảy năm trước gặp tai2nạn ngoài ý muốn mất tích ở Mỹ, đến nay vẫn chưa rõ tung tích
Lúc đó, Triệu Hoành Minh đi ngắm cảnh trên máy bay tư nhân, giữa đường thì máy bay bị nổ, sau đó rơi xuống biển.
Đội cứu hộ ở đó đã tìm kiếm rất lâu..
Nhưng chỉ tìm được một phần thi thể của nhân viên gặp nạn, cuối cùng chỉ có thể nhận định toàn bộ năm người trên máy bay đều đã tử nạn, trong đó bao gồm cả Triệu Hoành Minh
Sau khi biết rõ chuyện, tôi liền từ chối, liên tục lắc đầu nói: “Đầu tiên là máy bay bị nổ, sau đó lại rơi xuống biển? Thế này biết đi tìm ở đâu? Chắc chắn đã sớm thành mồi cho cá rồi!”
Chú Lê dùng vẻ bất đắc dĩ nói: “Lúc đó chú7cũng đã rất uyển chuyển nói khả năng này cho hai vợ chồng già đó, nhưng bọn họ lại kể cho chú một chuyện khác
Có một đêm, bọn họ nhìn thấy hồn phách của con trai họ, cho nên bọn họ mới chắc chắn thi thể của con trai nhất định đang bơ vơ ở nơi hoang vu nào đó, bởi vậy hồn phách của anh ta mới tìm về với hai người bọn họ.”
Chuyện là vào buổi tối một ngày nọ, hai người già ra ngoài đi tản bộ, đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng rất giống con trai Triệu Hoành Minh! Cho nên bọn họ vội đuổi theo, muốn nhìn cho rõ..
Không ngờ, chiếc bóng kia đi rất nhanh, bọn họ đuổi theo thể nào cũng không đuổi kịp, nhưng bọn họ không muốn từ9bỏ, vẫn cố gắng khổ sở đuổi theo sau
Đến khi bọn họ đuổi theo chiếc bóng kia tới một chỗ hoang vắng, yên tĩnh, chiếc bóng kia mới dừng bước, từ từ quay đầu lại..
Đôi vợ chồng già lập tức nhận ra đó chính là người con trai đã mất tích nhiều năm của họ, Triệu Hoành Minh!
Lúc này Triệu Hoành Minh hai mắt rưng rưng đứng trong bóng tối nhìn hai người già bọn họ, nhưng vẫn không nói câu gì, dường như có vạn lời muốn nói nhưng không biết nói ra thế nào
Đôi vợ chồng già muốn đến gần nhìn con kĩ hơn, nhưng Triệu Hoành Minh lại cố ý duy trì một khoảng cách nhất định
Cuối cùng hai bên giằng có một lát, bóng dáng Triệu Hoàng Minh từ từ biến mất trong màn5đêm
Đôi vợ chồng già về đến nhà lại càng đau lòng mãi không thôi, họ cảm thấy nhất định là con trai đang trách họ vì đã không tìm thi thể của nó, khiến con trai không thể được mồ yên mả đẹp..
Cho nên bọn họ đã tìm đến người con dâu cũ, hy vọng cổ ta có thể đi đến nơi năm xưa xảy ra tai nạn để tìm di thể của con trai mình, nhưng lại bị cô ta từ chối
Cô ta nói với bọn họ, bây giờ cô ta đã có gia đình mới, không thể cứ sống mãi với bóng ma quá khứ được, cô ta thông cảm với cảm xúc thương nhớ con trai của hai người, nhưng cô ta không thể cùng hai người đi làm chuyện vô bổ được.
Hai vợ chồng3họ tuổi đã cao, đừng nói là hiện giờ, mà cả năm đó khi con trai gặp chuyện họ cũng không thể ra nước ngoài tìm con, vì vậy hai người họ mới tìm đến Chú Lê nhờ giúp đỡ
Nếu quả thật có thể tìm được thì tất cả đều vui vẻ, còn nếu như không tìm thấy..
Cũng coi như bọn họ đã làm tròn trách nhiệm của người làm cha mẹ.
Có lẽ Chú Lê thấy hai vợ chồng già này cũng đáng thương, con trai độc nhất sống không thấy người chết không thấy xác, nên mới đồng ý giúp
Thế nhưng tình huống như Triệu Hoành Minh, lại còn đã xảy ra bảy năm rồi, tỷ lệ thành công tìm được thi thể là quá nhỏ, gần như không thể tìm được.
Chú Lê thấy tôi không muốn nhân vụ này lắm, thì kiên nhẫn nói với tôi: “Thật ra chú cũng không muốn giúp bọn họ đến Mỹ tìm thi thể, chú nghe nói hai người họ bây giờ cũng không có nhiều tiền, đây là họ lấy tiền mua quan tài ra để trả thù lao
Hơn nữa, đây là hy vọng của bọn họ, nếu chút hy vọng này cũng bị dập tắt có phải hơi tàn nhẫn với họ không! Chú nghĩ chúng ta cứ đến xem di vật của Triệu Hoành Minh trước, nếu như có thể tìm được ký ức trước khi chết của cậu ta, thì có khả năng xác định được chúng ta có cần đi tìm thi thể hay không..
Đến lúc đó nói rõ tình hình cho vợ chồng họ biết, cũng coi như là chúng ta đã giúp đỡ hết lòng rồi.”
Tuy sau đó tôi không phản đối, nhưng thật ra trong lòng tôi lại cảm thấy chuyện này chỉ là lãng phí thời gian, bởi vì cho dù thế nào, kết quả cũng giống nhau, chúng tôi không thể thay đổi điều đó
Gieo cho người khác hy vọng rồi dập tắt nó đi..
Không bằng ngay từ đầu đừng cho bọn họ bất cứ hy vọng nào
Nhưng bây giờ đã nhận lời rồi, chúng tôi đành nghe theo lời Chú Lê, đến xem tình hình thế nào, xem ra Chú Lê vẫn mềm lòng hơn tôi.
Sáng hôm đó, chúng tôi lên đường đến nhà cha mẹ Triệu Hoành Minh, muốn xem thử món đồ mà anh ta yêu quý nhất khi còn sống
Sau khi đi vào nhà, tôi phát hiện hai vợ chồng già này thực sự không hề giàu có, sau khi trả tiền thù lao cho chúng tôi cũng không còn bao nhiêu tiền
Nghĩ đến đó tôi lại không đành lòng, nhưng lại nghĩ mình không cần phải như thế, đây là lựa chọn của họ, tôi cũng không cần phải áy náy làm gì
Cha mẹ Triệu Hoành Minh kể cho chúng tôi, năm 2011, sau khi con họ xảy ra chuyện, con dâu của họ đã đem hết đồ của anh ta trả lại, ý là từ nay về sau sẽ không còn quan hệ gì với họ nữa, cũng vì thế mà bọn họ đã phải ra tòa để giành quyền nuôi cháu trai với cô ta.
Nhưng kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết, cho dù là về điều kiện kinh thế hay năng lực nuôi dưỡng, ông bà nội đã cao tuổi không thể chiếm ưu thế, bởi vậy cuối cùng họ thua kiện.
Mặc dù lúc đó trong phán quyết của tòa án, có nói rõ mỗi tháng ông bà nội được gặp cháu một lần, nhưng Lý Na, con dâu cũ của bọn họ chỉ làm thế một năm đầu, sau đó thì tìm đủ mọi lý do để không đưa đứa bé về thăm ông bà nội
Hôm nay thì nói cậu bé phải luyện chữ, ngày mai thì học phát âm, hôm khác thì lại bị ốm...
Tóm lại cô ta sẽ thường xuyên đưa ra các lý do “đang...” để không cho cháu trai gặp ông bà nội, một thời gian sau bọn họ cũng đành phải từ bỏ, vì bây giờ bọn họ không còn đủ sức kiện cáo gì Lý Na nữa.
Bình luận facebook