Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1600
Chương 1600: Kéo dài thời gian
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tiếng hét bất thình lình của tôi làm gã đàn ông này giật mình, tôi vội vàng nói với hắn: “Anh bạn, coi như anh nói toàn đúng đi, chúng ta cũng giống như anh đều là người đen đủi, hôm nay muốn cùng nhau lên đường! Nếu đã như vậy dù sao chúng ta vẫn nên làm quen một chút, đâu thể mơ hồ cùng nhau đi trên đường xuống suối vàng chứ?”
Thật ra tôi nói như vậy là muốn kéo dài thời gian, bất kể thế nào cũng phải chờ tới lúc Đinh Nhất dẫn cảnh sát lên đây đã... Mà tôi cũng tin chắc rằng gã đàn ông này sẽ không ôm lòng căm hận này mà chết đi, tôi đã cho hắn cơ hội phát3tiết thì hắn nhất định sẽ nói cho tôi biết chút gì đó.
Quả nhiên gã đàn ông nghe tôi nói như thế thì nói với vẻ mặt đắng chát: “Tao tên là Lý Đại Khánh, làm việc tại một nhà máy sản xuất phân hóa học. Hai tháng trước tao bị cảm nhưng không hiểu sao mà mãi không hết sốt. Sau đó tạo đến bệnh viện khám thì bác sĩ nói tao bị ung thư hạch ác tính. Khi bác sĩ biết được hoàn cảnh công việc của tao thì phân tích nguyên nhân ung thư chắc có liên quan tới hoàn cảnh nơi làm việc. Thế là tao tìm đến giám đốc nhà máy với hy vọng nhà máy có thể cho tao ít tiến đến bù...Vậy0mà trong nhà máy không những chẳng cho nổi một đồng mà còn lấy lý do hợp đồng tạo hết hạn mà cho tao nghỉ việc.”
Tôi nghe hắn nói đến đây thì than nhẹ: “Anh cũng thảm quá nhỉ... Nhưng chỉ vì như thế mà anh muốn làm hại tính mạng nhiều người khác hay sao? Hiện giờ mặc dù kỹ thuật của y học không thể chữa khỏi ung thư trăm phần trăm, nhưng kéo dài thời gian sống thì vẫn có thể làm được. Tại sao anh phải khổ sở làm lớn chuyện như thế này chứ? Anh nói lúc đầu việc này là anh chiếm lý, nếu không được thì mời luật sư khởi kiện nhà máy! Bây giờ thì tốt rồi, có lý cũng không5làm gì được.”
Lý Đại Khánh nghe xong cười khổ bảo: “Mày cho rằng tạo không tìm sự trợ giúp của pháp luật à? Nhưng gã luật sư kia nói tình huống của tao muốn thu thập bằng chứng quá khó khăn, bởi vì căn bản không có chứng cứ chứng minh tạo mắc bệnh ung thư có quan hệ với hoàn cảnh làm việc trong nhà máy. Lúc trước bác sĩ phân tích nguyên nhân gây bệnh cho tao nói cũng chỉ là có khả năng mà thôi... Tao hiện giờ còn chẳng có tiền chữa bệnh, đâu có thời gian và sức lực đi đánh một trận kiện cáo không hề có phần thắng nào?”
Tôi nghe xong thấy cũng đúng, cảnh ngộ của Lý Đại Khánh thật sự4hơi thảm... Thế nhưng đây cũng không thể nào là lý do để hắn gây nguy hại cho xã hội và làm tổn thương người khác được! Nếu như nói về thảm, tôi tin rằng trên thế giới này có người còn thảm hơn hẳn cả chục lần, nhưng nếu người nào cũng nghĩ như hắn thì xã hội này chẳng phải sẽ loạn sao?
Xem ảnh 2
Lúc này bên trong đám con tin có một bà chị lớn tuổi cũng phụ họa theo tôi: “Đúng vậy đó Tiểu Lý, bây giờ cậu dừng tay... Những người như chúng tôi đây chính là để cậu tích đức kiếp này, cậu không vì mình thì cũng nên tích chút âm đức cho cha mẹ và đứa con! Bọn họ vẫn còn phải tiếp tục sống chứ?”
Lý Đại Khánh nghe xong cơ thể hơi chao đảo, sau đó đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói với vẻ bị thương: “Con trai tôi học rất giỏi, tôi không thể làm hỏng tương lai của nó...”
“Đúng rồi! Anh không vì người khác thì cũng nên suy nghĩ cho nó, hơn nữa ai mà không phải sống trong cảnh đếm ngược? Anh đừng nhìn thân thể bọn họ chẳng có tật bệnh gì, nhưng có khi lại chết bởi tai nạn ngoài ý muốn ấy... Ngay lúc chúng ta đang nói chuyện này thì trên thế giới cũng không biết có bao nhiêu người đã qua đời vì tai nạn đâu, so sánh với bọn họ thì không phải anh sống thọ hơn nhiều à?” Tôi trầm giọng bảo.
Ngay lúc tôi đang đau khổ thuyết phục Lý Đại Khánh thì đột nhiên cảm giác điện thoại di động của mình hơi rung lên, tôi bí mật nhìn là Đinh Nhất gửi tin nhắn tới, phía trên chỉ có mấy chữ: “Đã lên...”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thật ra tôi nói như vậy là muốn kéo dài thời gian, bất kể thế nào cũng phải chờ tới lúc Đinh Nhất dẫn cảnh sát lên đây đã... Mà tôi cũng tin chắc rằng gã đàn ông này sẽ không ôm lòng căm hận này mà chết đi, tôi đã cho hắn cơ hội phát3tiết thì hắn nhất định sẽ nói cho tôi biết chút gì đó.
Quả nhiên gã đàn ông nghe tôi nói như thế thì nói với vẻ mặt đắng chát: “Tao tên là Lý Đại Khánh, làm việc tại một nhà máy sản xuất phân hóa học. Hai tháng trước tao bị cảm nhưng không hiểu sao mà mãi không hết sốt. Sau đó tạo đến bệnh viện khám thì bác sĩ nói tao bị ung thư hạch ác tính. Khi bác sĩ biết được hoàn cảnh công việc của tao thì phân tích nguyên nhân ung thư chắc có liên quan tới hoàn cảnh nơi làm việc. Thế là tao tìm đến giám đốc nhà máy với hy vọng nhà máy có thể cho tao ít tiến đến bù...Vậy0mà trong nhà máy không những chẳng cho nổi một đồng mà còn lấy lý do hợp đồng tạo hết hạn mà cho tao nghỉ việc.”
Tôi nghe hắn nói đến đây thì than nhẹ: “Anh cũng thảm quá nhỉ... Nhưng chỉ vì như thế mà anh muốn làm hại tính mạng nhiều người khác hay sao? Hiện giờ mặc dù kỹ thuật của y học không thể chữa khỏi ung thư trăm phần trăm, nhưng kéo dài thời gian sống thì vẫn có thể làm được. Tại sao anh phải khổ sở làm lớn chuyện như thế này chứ? Anh nói lúc đầu việc này là anh chiếm lý, nếu không được thì mời luật sư khởi kiện nhà máy! Bây giờ thì tốt rồi, có lý cũng không5làm gì được.”
Lý Đại Khánh nghe xong cười khổ bảo: “Mày cho rằng tạo không tìm sự trợ giúp của pháp luật à? Nhưng gã luật sư kia nói tình huống của tao muốn thu thập bằng chứng quá khó khăn, bởi vì căn bản không có chứng cứ chứng minh tạo mắc bệnh ung thư có quan hệ với hoàn cảnh làm việc trong nhà máy. Lúc trước bác sĩ phân tích nguyên nhân gây bệnh cho tao nói cũng chỉ là có khả năng mà thôi... Tao hiện giờ còn chẳng có tiền chữa bệnh, đâu có thời gian và sức lực đi đánh một trận kiện cáo không hề có phần thắng nào?”
Tôi nghe xong thấy cũng đúng, cảnh ngộ của Lý Đại Khánh thật sự4hơi thảm... Thế nhưng đây cũng không thể nào là lý do để hắn gây nguy hại cho xã hội và làm tổn thương người khác được! Nếu như nói về thảm, tôi tin rằng trên thế giới này có người còn thảm hơn hẳn cả chục lần, nhưng nếu người nào cũng nghĩ như hắn thì xã hội này chẳng phải sẽ loạn sao?
Xem ảnh 2
Lúc này bên trong đám con tin có một bà chị lớn tuổi cũng phụ họa theo tôi: “Đúng vậy đó Tiểu Lý, bây giờ cậu dừng tay... Những người như chúng tôi đây chính là để cậu tích đức kiếp này, cậu không vì mình thì cũng nên tích chút âm đức cho cha mẹ và đứa con! Bọn họ vẫn còn phải tiếp tục sống chứ?”
Lý Đại Khánh nghe xong cơ thể hơi chao đảo, sau đó đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói với vẻ bị thương: “Con trai tôi học rất giỏi, tôi không thể làm hỏng tương lai của nó...”
“Đúng rồi! Anh không vì người khác thì cũng nên suy nghĩ cho nó, hơn nữa ai mà không phải sống trong cảnh đếm ngược? Anh đừng nhìn thân thể bọn họ chẳng có tật bệnh gì, nhưng có khi lại chết bởi tai nạn ngoài ý muốn ấy... Ngay lúc chúng ta đang nói chuyện này thì trên thế giới cũng không biết có bao nhiêu người đã qua đời vì tai nạn đâu, so sánh với bọn họ thì không phải anh sống thọ hơn nhiều à?” Tôi trầm giọng bảo.
Ngay lúc tôi đang đau khổ thuyết phục Lý Đại Khánh thì đột nhiên cảm giác điện thoại di động của mình hơi rung lên, tôi bí mật nhìn là Đinh Nhất gửi tin nhắn tới, phía trên chỉ có mấy chữ: “Đã lên...”
Bình luận facebook