• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (68 Viewers)

  • chap-1626

Chương 1626: Hồ Máu quái dị




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
73586.png
Hàn Thái Long nghe ra tôi đang mắng lão thì cười lạnh, nói: “Tốt tốt tốt! Mày cứ kiêu ngạo đi! Tao xem mày kiêu ngạo được bao lâu, chỉ sợ có ngày mày sẽ phải khóc! Đến lúc đó tao sẽ nhìn xem mày có thể kiểu ngạo được tiếp không?”



Vừa nghĩ đến cái chết của Hàn Cẩn là trong lòng tôi lại tức giận khó mà bình tĩnh lại được, lập tức cầm cục gạch trong tay, nhắm vào Hàn Thái Long đập tới..



Kết quả “cạch” một cái nên trúng đầu lão ta



Nhưng tôi không ngờ được là lão già này sau khi bị đập trúng thì lại như một cái bóng mờ chậm rãi tản đi rồi biến mất trên bệ đá âm trầm đó



Nếu nói lúc đó tôi không hiếu kỳ thì chắc chắn không đúng, hơn nữa tôi còn muốn đánh lão3già đó nên nhanh chân bước lên trên bệ đá.



Vậy mà khi tôi đi tới trước bệ đá thì lập tức ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm, tôi giương mắt lên nhìn và lập tức cứng đờ tại chỗ..



Hóa ra phía sau bệ đá là một cái ao, bên trong ngập tràn một loại chất lỏng sền sệt màu đỏ, bây giờ nghĩ lại thứ vừa rồi lão già đó uống lại chính là thứ làm người ta buồn nôn này.



Bây giờ tôi mới phát hiện bên trong loại chất lỏng này còn có nhiều thứ đang chìm nổi, nhìn kĩ thì đúng là từng bộ tử thi bị lột da! Dù là người đã thường thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng như tôi cũng bị hình ảnh trước mặt làm cho buồn nôn đến suýt nữa phun ra.



Đột nhiên trong hồ có một bộ0thi thể phụ nữ hấp dẫn sự chú ý của tôi, bởi vì cô ta khác với đông đảo các thi thể khác ở chỗ là không bị lột da, quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn.



Chỉ là bộ quần áo này, bóng lưng này tại sao quen mắt như thế? Tôi lập tức rùng mình một cái, sau đó không quan tâm mà nhảy vào trong hồ máu làm người buồn nôn này rồi liều mạng bơi về phía bộ thi thể phụ nữ kia! Lúc tôi đưa tay nắm lấy quần áo rồi kéo cô ta về bên cạnh mình thì trong lòng tôi đã lạnh buốt, bởi vì bộ quần áo này, bóng lưng này chính là Chiêu Tài, chị của tôi mà! Chị ấy không phải đang đi đưa sủi cảo cho lão Triệu à? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ5này? Tại sao chị ấy lại xuất hiện ở chỗ này?



Nước mắt không bị khống chế chảy tràn trên mặt tôi, hai tay tôi run rẩy muốn lật bộ thi thể lại nhưng cuối cùng đều thất bại..



Bởi vì hiện giờ tôi đã không có dũng khí để lật bộ thi thể này lên, hoặc là nói trong lòng tôi đã nhận định bộ thi thể nữ này không phải ai khác mà là Trương Chiêu Tài, thân nhân duy nhất trên đời của tôi.



“Tiến Bảo? Tiến Bảo? Cậu sao thế?” Giọng nói của Đinh Nhất đột nhiên truyền đến từ bên tai, tôi nghe xong giật mình ngồi dậy, lúc này mới phát hiện hóa ra tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ? Không đúng! Chuyện này không đơn giản như vậy! Tôi không kịp lo trả lời Đinh Nhất mà lập4tức cầm điện thoại di động ở đầu giường gọi cho Chiêu Tài..



Trong điện thoại vang lên hai tiếng đô đô rồi sau đó giọng nói của Chiêu Tài vang lên: “Thế nào? Đừng nói với chị là em còn chưa ăn cơm đấy nhé?”



“Chị đang ở đâu?” Tôi vội vàng hỏi.



Chiêu Tài nghe tôi hỏi liền cười hì hì trả lời: “Em quan tâm chị ở đâu làm gì? Có thời gian thì lo cho mình đi!”



“Bây giờ chị đang ở chỗ nào?” Tôi đột nhiên hét lên một tiếng làm cho Chiêu Tài ở bên kia bị dọa sững sờ, không biết phải trả lời thế nào: “Chị..



Chị đang ở chỗ anh rể em, em làm sao thế?”



Tôi nghe xong thở phào một cái, sau đó lập tức nói: “Chị đợi bên cạnh lão Triệu đừng đi đâu hết, em sẽ qua đó đón chị9bây giờ!” Sau khi nói xong tôi vội vàng dập máy rồi ngẩng đầu nói với Đinh Nhất: “Tranh thủ thời gian đi một chuyển tới bệnh viện với tôi.”



Đinh Nhất nhìn sắc mặt của tôi thì biết có chuyện không ổn, thế là anh ta vội nói: “Có muốn gọi sư phụ cùng đi không?” Tôi nghe thế liền suy nghĩ sau đó lắc đầu nói: “Trước tiên không cần..



Có lẽ do tôi nghĩ nhiều, nhưng lúc này trong lòng tôi đang hốt hoảng, nếu không đi xem tôi không yên tâm



Vì thế anh gọi cả Viên Mục Dã và Đàm Lỗi đi, bốn người chúng ta cùng qua đó!” Trên đường đi tôi kể một lần giấc mơ đáng sợ đó cho bọn họ, mấy người đó nghe xong thì sắc mặt đều trở nên nặng nề, ai cũng biết chuyện này không phải một giấc mơ đơn giản như thế



Lúc chúng tôi vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện của lão Triệu thì phát hiện anh ấy đang làm sạch vết thương tay cho một tên nghịch pháo nổ vào đêm ba mươi..



Nhìn thấy mấy người chúng tôi đột nhiên tới anh ấy cũng hơi giật mình hỏi: “Sao thế? Mấy đứa cũng bị pháo nổ gây thương tích à? Tôi hôm nay anh đã xử lý ba trường hợp như thế rồi.”



Tôi không có thời gian giải thích mà vội hỏi: “Chị của em đâu?”



Lão Triệu nghe thế hơi sững ra, sau đó lập tức chỉ vào một gian phòng nghỉ của bác sĩ ở bên cạnh: “Cô ấy đang xem phim trong đó? Sao thế?” Tôi nghe xong vội đi đến trước căn phòng nghỉ đó rồi đẩy cửa tiến vào



Vậy mà khi đi vào trong xem thì tim tôi thắt lại, bên trong làm gì có ai? Trong nhất thời tôi hơi hoảng hốt rồi quay đầu hỏi lão Triệu: “Chị ấy đâu?”



Lão Triệu lúc này cũng ngơ ngác, nghi ngờ hỏi lại: “Không phải cô ấy đang ở trong đó à?”



Vừa nghĩ lại giấc mơ vừa rồi, tôi lập tức cảm thấy toàn thân uể oải, mặc kệ tên đó làm gì với tôi, tôi cũng không sợ..



Nhưng Chiều Tài thì không được, chị ấy chỉ là một người bình thường, tôi làm sao có thể để chị ấy hết lần này tới lần khác bị cuốn vào những chuyện này? Lúc này vẫn là Đinh Nhất còn giữ được bình tĩnh, anh ta dùng sức lay bờ vai tôi rồi nói: “Bình tĩnh một chút, chuyện chưa chắc đã đến tình trạng xấu nhất, chúng ta bây giờ chia ra tìm thì nhất định sẽ tìm được..



Cậu nhớ kĩ quan tâm quá sẽ bị loạn! Chúng ta bây giờ phạm phải bất kỳ sai lầm nào đều sẽ là trí mạng với chị ấy.”



Tôi nghe xong liền gật đầu sau đó dặn dò lão Triệu: “Nếu như lát nữa Chiêu Tài trở về thì anh nhất định phải để chị ấy chờ ở nơi anh có thể quan sát được!”



Tuy lão Triệu không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cũng biết tình thế nhất định vô cùng nghiêm trọng, bởi vì đã lâu lắm rồi anh ấy mới thấy tôi hoảng loạn như thế



Sau khi đi ra khỏi phòng của lão Triệu, chúng tôi lập tức chia nhau ra tìm.



Tôi vừa đi vừa gọi điện thoại cho Chiêu Tài, nhưng mới vừa rồi còn có thể gọi được mà lúc này đã tắt máy



Nghe tiếng nhắc nhở không liên lạc được qua điện thoại mà lòng tôi thấy nặng nề, dường như giấc mơ đó đã trở thành sự thật..



Lúc đầu tôi còn nóng nảy tìm kiếm bốn phía xung quanh nhưng, càng về sau chạy càng chậm, càng tìm càng tuyệt vọng



“Tiến Bảo! Lão Triệu gọi điện thoại tới...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom