Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1630
Chương 1630: Tượng đồng song th n
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lúc này tôi lấy mấy chai nước trên kệ, sau đó móc ra một tờ năm mươi tệ đặt trên quầy, hời hợt nói: “Nói vậy là sao? Chúng tôi chỉ đi tìm hiểu chút tình hình, cũng giống như tổ điều tra hôm trước xuống làm việc, chỉ đi qua loa mà thôi.”
Bà chủ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt, thật ra thì Tống Tam Thủy rất đáng thương, nhưng dù anh ta có đáng thương thế nào đi nữa cũng không nên làm chuyện phạm pháp chứ.” Tôi nghe vậy thì phụ họa: “Đúng vậy! Chẳng phải đó là đạo lý sao?” Không ngờ sau đó bà chủ lại nói với chúng tôi: “Nhà họ Tống bây giờ không có ai, vợ Tam Thủy đưa con3về nhà mẹ đẻ ở rồi...”
“Về nhà mẹ? Đã đi từ lâu hay vừa mới đi mấy hôm?” Bạch Kiện nghi ngờ hỏi.
Bà chủ nhớ lại rồi nói: “Nghe nói đã đi mấy ngày rồi, chắc là sau khi tổ điều tra đi khỏi thôn thì cô ấy cũng đi ngay.” Ra khỏi tiệm tạp hóa nhỏ, sắc mặt ba chúng tôi đều nặng nề đi về hướng bà chủ chỉ, chúng tôi chỉ muốn đến nhà Tống Tam Thủy để xác nhận chuyện tàn hương rồi trở về, nhưng bây giờ xem ra tối nay chúng tôi không thể về được
Theo lý mà nói, Tổng Tam Thủy xảy ra chuyện như vậy, người trong thôn chắc chắn sẽ nói ra nói vào, vợ hắn không chịu nổi rồi mang con về nhà0mẹ cũng là chuyện bình thường
Nhưng vấn đề là cô ta sớm không đi, muộn không đi lại đi vào thời điểm tổ điều tra chân trước vừa đi, chân sau cô ta cũng đi luôn
Rốt cuộc là vì chuyện gì mà cô ta phải trốn về nhà mẹ đẻ? Hay là do cô ta không muốn nói ra chuyện gì nên mới trốn về đỏ? Nhà Tống Tam Thủy ngược lại rất dễ tìm, không biết có phải vì mấy năm này hắn không ngừng cáo trạng, nên hàng xóm hai bên cạnh đều sửa cổng sang hai bên trái phải sân, hình như là cố ý muốn tránh chạm mặt khi ra vào, Khi chúng tôi đi tới trước cửa, tôi ra hiệu bằng mắt cho Đinh Nhất, anh ta lập5tức đi qua chuẩn bị mở khóa
Bạch Kiện thấy vậy thì ho nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu đi.
Thật ra chúng tôi làm như vậy là không đúng quy tắc, nhưng có một số thời điểm, không thể chuyện nào cũng làm theo quy tắc được, dẫu sao thì quy tắc là chết mà người thì sống..
Bản lĩnh mở khóa của Đinh Nhất dĩ nhiên là rất tốt, chỉ một vài giây, anh ta đã mở ra chiếc khóa sắt trên cửa y như là mở cửa nhà mình vậy.
Lúc này Bạch Kiện quay đầu nói với tài xế: “Cậu về xe chờ trước đi, một lát chúng tôi sẽ trở lại.” Tài xế nghe vậy thì gật đầu rồi rời đi, còn ba chúng tôi thì rón rén đi vào sân4nhà họ Tống...
Tống Tam Thủy là một người cố chấp, nếu như ban đầu hắn biết mềm dẻo một chút, có lẽ hôm nay mọi chuyện cũng chưa tới mức này
Nói thế nào đi nữa mạng vẫn là mạng mình, đã mất đi là mất đi hẳn, có bao nhiêu tiền cũng không mua về được
Khi người ta gặp phải cường quyền, cũng có lúc buộc phải cúi đầu, tạm thời nén cơn giận cũng chưa chắc là chuyện mất mặt.
Xem nhà họ Tổng bây giờ, có thể nói là nghèo túng như bị cướp, nếu Tổng Tam Thủy trên trời có linh, thấy vợ con mình chỉ có thể về nhà mẹ đẻ lánh nạn, không biết hắn có hối hận vì quyết định ban đầu của mình không?
Sau khi vào trong9sân, chúng tôi tìm xung quanh xem có tàn hương không, để có thể khẳng định được suy đoán của mình
Nhưng điều kỳ lạ là ba chúng tôi tìm khắp nhà một lượt cũng không thấy tàn hương...
“Có phải là bị quét đi rồi không? Dù sao thì nơi này vẫn có người ở.” Sắc mặt Bạch Kiện khó coi nói
Tôi nghe vậy thì than nhẹ: “Khó mà nói, nếu quả thực như vậy thì chúng ta đã đi một chuyến uổng công rồi.” Nhưng Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Tôi thấy chưa chắc, nhà ở nông thôn với nhà trong thành phố không giống nhau, tôi vừa thấy có một căn nhà riêng biệt ở trong sân chỗ cổng vào, đó chắc là nhà kho, chúng ta đến đó xem một chút rồi nói.”
Tôi vừa nghe vậy thì nhớ ra nhà chú họ cũng có một ngôi nhà thờ thần bảo hộ ở chỗ đó, có thể Tống Tam Thủy cũng cất giữ vật gì bí mật trong đó thì sao?
Nghĩ vậy nên ba chúng tôi nhanh chóng ra khỏi nhà, đi qua sân đến cửa nhà kho
Đinh Nhất nhìn ổ khóa trên cửa, quay người nhặt cục gạch dưới đất lên đập ổ khóa.
Tôi thấy vậy thì bất đắc dĩ hỏi: “Chúng ta có thể đăng thô bạo như vậy được không?” Đinh Nhất nghe vậy thì nhún vai nói: “Mở loại khóa trình độ thấp này thật sự là làm nhục kỹ thuật của tôi.”
Bạch Kiện bên cạnh khẽ cười nói: “Có cơ hội phải mời Đinh Nhất về cục chúng tôi một lần để cố vấn chuyện mở khóa, dạy chúng tôi kỹ thuật mở khóa như thế này mới được...” Trong lúc nói chuyện, Đinh Nhất đã mở xong cửa nhà kho và đi vào, bởi vì bên trong rất tốt, cho nên ba chúng tôi vội vàng mở điện thoại di động ra để soi
Nhìn thử thì thấy nơi này cũng không khác gì các nhà kho thông thường, để một ít nông cụ và lương thực..
Đinh Nhất đi đằng trước, lúc này đột nhiên đứng yên tại chỗ, tôi thấy vậy thì vội vàng qua hỏi anh ta: “Sao thế?” Anh ta soi điện thoại di động theo một hướng trong góc nhà kho và nói: “Cậu nhìn thử xem đó là cái gì?” Tôi nghe vậy lập tức hướng ánh sáng điện thoại vào chỗ Đinh Nhất chỉ, trong chốc lát tôi cũng sững sờ, trong góc phòng bày tượng đồng có hình dáng kỳ dị, trước mặt tượng đồng còn bày một cái chén đen sẫm
Nói tượng đồng này hình dạng kỳ dị, bởi nó không giống thần cũng chẳng giống phật, toàn thân toát ra tà khí không thể nói thành lời
Để quan sát rõ hơn, tôi từ từ lại gần rồi ngồi xuống, cẩn thận xem xét..
Tôi thấy tượng đồng này là tạo hình một người đàn bà và một con quái vật, con quái vật kia không phải heo, không phải ngựa cũng chẳng phải trâu, trừ việc có tứ chi giống người ra, thì không có điểm nào khác giống người
Về phần người đàn bà..
tự thể hơi khó coi, thân trên bầu ngực để trần, thân dưới không một mảnh vải che, dường như đang cùng con quái vật làm chuyện không thể miêu tả
Lúc này Đinh Nhất nhẹ giọng nói: “Đây là Phật song thân..
Nhưng lại có những điểm không giống với Phật song thân trong Phật giáo.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bà chủ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt, thật ra thì Tống Tam Thủy rất đáng thương, nhưng dù anh ta có đáng thương thế nào đi nữa cũng không nên làm chuyện phạm pháp chứ.” Tôi nghe vậy thì phụ họa: “Đúng vậy! Chẳng phải đó là đạo lý sao?” Không ngờ sau đó bà chủ lại nói với chúng tôi: “Nhà họ Tống bây giờ không có ai, vợ Tam Thủy đưa con3về nhà mẹ đẻ ở rồi...”
“Về nhà mẹ? Đã đi từ lâu hay vừa mới đi mấy hôm?” Bạch Kiện nghi ngờ hỏi.
Bà chủ nhớ lại rồi nói: “Nghe nói đã đi mấy ngày rồi, chắc là sau khi tổ điều tra đi khỏi thôn thì cô ấy cũng đi ngay.” Ra khỏi tiệm tạp hóa nhỏ, sắc mặt ba chúng tôi đều nặng nề đi về hướng bà chủ chỉ, chúng tôi chỉ muốn đến nhà Tống Tam Thủy để xác nhận chuyện tàn hương rồi trở về, nhưng bây giờ xem ra tối nay chúng tôi không thể về được
Theo lý mà nói, Tổng Tam Thủy xảy ra chuyện như vậy, người trong thôn chắc chắn sẽ nói ra nói vào, vợ hắn không chịu nổi rồi mang con về nhà0mẹ cũng là chuyện bình thường
Nhưng vấn đề là cô ta sớm không đi, muộn không đi lại đi vào thời điểm tổ điều tra chân trước vừa đi, chân sau cô ta cũng đi luôn
Rốt cuộc là vì chuyện gì mà cô ta phải trốn về nhà mẹ đẻ? Hay là do cô ta không muốn nói ra chuyện gì nên mới trốn về đỏ? Nhà Tống Tam Thủy ngược lại rất dễ tìm, không biết có phải vì mấy năm này hắn không ngừng cáo trạng, nên hàng xóm hai bên cạnh đều sửa cổng sang hai bên trái phải sân, hình như là cố ý muốn tránh chạm mặt khi ra vào, Khi chúng tôi đi tới trước cửa, tôi ra hiệu bằng mắt cho Đinh Nhất, anh ta lập5tức đi qua chuẩn bị mở khóa
Bạch Kiện thấy vậy thì ho nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu đi.
Thật ra chúng tôi làm như vậy là không đúng quy tắc, nhưng có một số thời điểm, không thể chuyện nào cũng làm theo quy tắc được, dẫu sao thì quy tắc là chết mà người thì sống..
Bản lĩnh mở khóa của Đinh Nhất dĩ nhiên là rất tốt, chỉ một vài giây, anh ta đã mở ra chiếc khóa sắt trên cửa y như là mở cửa nhà mình vậy.
Lúc này Bạch Kiện quay đầu nói với tài xế: “Cậu về xe chờ trước đi, một lát chúng tôi sẽ trở lại.” Tài xế nghe vậy thì gật đầu rồi rời đi, còn ba chúng tôi thì rón rén đi vào sân4nhà họ Tống...
Tống Tam Thủy là một người cố chấp, nếu như ban đầu hắn biết mềm dẻo một chút, có lẽ hôm nay mọi chuyện cũng chưa tới mức này
Nói thế nào đi nữa mạng vẫn là mạng mình, đã mất đi là mất đi hẳn, có bao nhiêu tiền cũng không mua về được
Khi người ta gặp phải cường quyền, cũng có lúc buộc phải cúi đầu, tạm thời nén cơn giận cũng chưa chắc là chuyện mất mặt.
Xem nhà họ Tổng bây giờ, có thể nói là nghèo túng như bị cướp, nếu Tổng Tam Thủy trên trời có linh, thấy vợ con mình chỉ có thể về nhà mẹ đẻ lánh nạn, không biết hắn có hối hận vì quyết định ban đầu của mình không?
Sau khi vào trong9sân, chúng tôi tìm xung quanh xem có tàn hương không, để có thể khẳng định được suy đoán của mình
Nhưng điều kỳ lạ là ba chúng tôi tìm khắp nhà một lượt cũng không thấy tàn hương...
“Có phải là bị quét đi rồi không? Dù sao thì nơi này vẫn có người ở.” Sắc mặt Bạch Kiện khó coi nói
Tôi nghe vậy thì than nhẹ: “Khó mà nói, nếu quả thực như vậy thì chúng ta đã đi một chuyến uổng công rồi.” Nhưng Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Tôi thấy chưa chắc, nhà ở nông thôn với nhà trong thành phố không giống nhau, tôi vừa thấy có một căn nhà riêng biệt ở trong sân chỗ cổng vào, đó chắc là nhà kho, chúng ta đến đó xem một chút rồi nói.”
Tôi vừa nghe vậy thì nhớ ra nhà chú họ cũng có một ngôi nhà thờ thần bảo hộ ở chỗ đó, có thể Tống Tam Thủy cũng cất giữ vật gì bí mật trong đó thì sao?
Nghĩ vậy nên ba chúng tôi nhanh chóng ra khỏi nhà, đi qua sân đến cửa nhà kho
Đinh Nhất nhìn ổ khóa trên cửa, quay người nhặt cục gạch dưới đất lên đập ổ khóa.
Tôi thấy vậy thì bất đắc dĩ hỏi: “Chúng ta có thể đăng thô bạo như vậy được không?” Đinh Nhất nghe vậy thì nhún vai nói: “Mở loại khóa trình độ thấp này thật sự là làm nhục kỹ thuật của tôi.”
Bạch Kiện bên cạnh khẽ cười nói: “Có cơ hội phải mời Đinh Nhất về cục chúng tôi một lần để cố vấn chuyện mở khóa, dạy chúng tôi kỹ thuật mở khóa như thế này mới được...” Trong lúc nói chuyện, Đinh Nhất đã mở xong cửa nhà kho và đi vào, bởi vì bên trong rất tốt, cho nên ba chúng tôi vội vàng mở điện thoại di động ra để soi
Nhìn thử thì thấy nơi này cũng không khác gì các nhà kho thông thường, để một ít nông cụ và lương thực..
Đinh Nhất đi đằng trước, lúc này đột nhiên đứng yên tại chỗ, tôi thấy vậy thì vội vàng qua hỏi anh ta: “Sao thế?” Anh ta soi điện thoại di động theo một hướng trong góc nhà kho và nói: “Cậu nhìn thử xem đó là cái gì?” Tôi nghe vậy lập tức hướng ánh sáng điện thoại vào chỗ Đinh Nhất chỉ, trong chốc lát tôi cũng sững sờ, trong góc phòng bày tượng đồng có hình dáng kỳ dị, trước mặt tượng đồng còn bày một cái chén đen sẫm
Nói tượng đồng này hình dạng kỳ dị, bởi nó không giống thần cũng chẳng giống phật, toàn thân toát ra tà khí không thể nói thành lời
Để quan sát rõ hơn, tôi từ từ lại gần rồi ngồi xuống, cẩn thận xem xét..
Tôi thấy tượng đồng này là tạo hình một người đàn bà và một con quái vật, con quái vật kia không phải heo, không phải ngựa cũng chẳng phải trâu, trừ việc có tứ chi giống người ra, thì không có điểm nào khác giống người
Về phần người đàn bà..
tự thể hơi khó coi, thân trên bầu ngực để trần, thân dưới không một mảnh vải che, dường như đang cùng con quái vật làm chuyện không thể miêu tả
Lúc này Đinh Nhất nhẹ giọng nói: “Đây là Phật song thân..
Nhưng lại có những điểm không giống với Phật song thân trong Phật giáo.”
Bình luận facebook