Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1642
Chương 1642: Đứa trẻ bị mất linh hồn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“ông chủ, tôi trả 50 đồng, thế nào?” Giọng người đàn ông đó khá thành khẩn
Ông chủ nhìn sang tôi, dường như đang chờ tôi trả giá
Thật ra bản thân tôi cũng không quá hứng thú với cái máy chụp ảnh lấy ngay này, chẳng qua tôi nhìn thấy trên thứ này có âm hồn bám vào, nên muốn kiểm tra lại lịch của nó một chút thôi
Người đàn ông này dường như cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn nhìn về phía tôi và nói: “Con gái tôi thích một cái máy ảnh chụp lấy ngay màu hồng, nhưng tôi sợ nó chỉ thích kiểu trẻ con, được hai ngày là chán, nên mới đến đây mua lại hàng second hand”3Nghe ông ta nói vậy tôi thấy hơi bối rối, vì tôi cũng đâu thể tranh giành cái máy ảnh này với một cô bé được? Nhưng thứ này thực sự có vấn đề, còn vấn đề cụ thể là gì thì hiện giờ tôi cũng chưa nói được
Người đàn ông thấy tôi không lên tiếng, vội quay người nói với ông chủ: “Thế nào, tôi trả thêm năm mươi đồng nữa nhé! Ông xem tôi thực sự muốn mua mà!”
Ông chủ quẩy máy ảnh thấy tôi không có ý ra giá, bèn gật đầu: “Được! Bán cho ông giá đó”
Nhìn người đàn ông kia vui vẻ cầm chiếc máy chụp ảnh lấy ngay rời đi, tôi quay lại hỏi ông chủ: “Làm0thế nào ông có được thứ này?”
Người bán máy ảnh lập tức cảnh giác: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Tôi thấy ông ta không muốn nói, thì lạnh giọng bảo: “Ông không cần quan tâm tôi hỏi chuyện này vì mục đích gì, sau này chỉ sợ sẽ có người đến tìm ông hỏi lại vấn đề này, nhớ kĩ đến lúc đó phải trả lời thành thật, nếu không sẽ gây họa cho chính ông đó
Nói rồi tôi cũng không nhìn sắc mặt của ông chủ quầy mà quay lại ra hiệu bằng mắt với Đinh Nhất, rồi hai chúng tôi cùng rời đi
Sau đó chúng tôi đi dạo loanh quanh thêm một lúc nữa, Đinh Nhất mới thì thầm hỏi:5“Cái máy ảnh đó có vấn đề à?”
Tôi gật đầu: “Tôi nhìn thấy có khí đen quấn trên chiếc máy ảnh kia, nhưng chuyện đó cũng chưa nói lên được điều gì, dù sao đồ second hand thì không ai dám chắc được chủ cũ của nó có phải người sống hay không” Tôi và Đinh Nhất đi dạo quanh chợ ma đến khi trời sáng rõ cũng không tìm được thứ chúng tôi muốn, đành phải ra về tay không, chuyện về cái máy ảnh kia cũng bị tôi ném khởi đầu
Đi chợ ma tìm dao cổ cũng không phải là biện pháp đáng tin cậy, xem ra tôi phải nhờ Trang Hà ra tay mới được
Nhưng gần đây lão hồ ly4này luôn cố ý tránh tôi, sợ tôi hỏi những vấn đề mà anh ta không muốn trả lời
Thế là tôi liên lạc với chú họ, bảo chú ấy nói với Trang Hà hiện giờ tôi cần một con dao cổ có thể trừ tà, nếu như anh ta có thể mang đến cho tôi hàng cao cấp, thì tôi cam đoan sẽ không truy hỏi anh ta đến cùng nữa
Thoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, coi như ăn Tết xong
Mấy ngày nay tôi rảnh đến phát bực, nên cùng Đinh Nhất đến chỗ Chú Lê chơi, xem gần đây chú ấy có nhận vụ nào không để hoạt động gân cốt một chút
Không ngờ đúng là Chú Lê đang nhận9một vụ, bây giờ vẫn còn đang nói chuyện với người bị hại trong phòng đọc sách, chỉ có Đàm Lỗi ở ngoài sân tập vẽ bùa
Chắc mấy ngày nay tên nhóc này cũng quá rảnh rỗi, vừa thấy tôi và Đinh Nhất đi vào thì vui vẻ nói: “Ôi trời, sư huynh, anh Trương, hai người đến rồi! Cả ngày nay em buồn sắp chết rồi đây này” Tối cười: “Có vẻ cả ngày cậu đều lười biếng, nếu không sao lại rảnh rỗi thế!”
Đàm Lỗi tỏ vẻ oan uổng: “Ai nói! Em làm hết bài tập hàng ngày sư phụ giao rồi
Nhưng thời gian chuyển giao giữa năm trước với năm sau đúng là quá nhàn nhã, hơn nữa có chuyện gì hay hai người cũng không đưa em đi cùng, đúng là để không biết nghĩ đến người khác!”
Tôi buồn cười quá, nói: “Hắc! Cậu tưởng bọn anh đi chơi chắc? Cậu bây giờ là của báu của sư phụ cậu, không có Chú Lê đi cùng, anh cũng không dám mang cậu ra ngoài, nếu lỡ không may xảy ra chuyện gì thì anh biết đi đâu tìm đệ tử đến cho chú ấy!”
Đang nói chuyện thì thấy cửa phòng đọc sách mở ra, một đôi nam nữ trung niên bước ra cùng Chú Lê
Khi nhìn thấy mặt người đàn ông kia, tôi không khỏi kinh ngạc
Đúng là không có chuyện gì là ngẫu nhiên cả! Không ngờ tôi lại gặp người đàn ông mua cái máy chụp ảnh lấy ngay ở chợ ma tại nhà Chú Lê
Tôi thấy vẻ mặt ông ta đầy vẻ u sầu, chắc trong nhà xảy ra chuyện lớn mới đến nhờ Chú Lê
Chỉ hy vọng chuyện đó không liên quan gì đến chiếc máy ảnh kia
Lúc này người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn chúng tôi, vẻ mặt ông ta hơi mơ hồ, có lẽ ông ta cũng cảm thấy tôi và Đinh Nhất quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được đã gặp chúng tôi ở đâu
Tôi nhìn Chú Lê tiễn họ ra về xong, vội chạy ra hỏi: “Hai người đó có chuyện gì thế ạ? Gia đình không yên hay là tìm xác?” Chú Lê lắc đầu: “Đều không phải
Họ nói là con gái họ bị mất hồn”
“A! Chú Lê, từ khi nào chú lại nhận mấy vụ không có tí yêu cầu chuyên môn nào như thế này vậy?” Tôi cười xấu xa
Chú Lê cười mắng: “Cút sang một bên đi! Chuyện này sao có thể coi là không cần chuyên môn? Hơn nữa, hai người này đã tìm đến khá nhiều ông đồng bà cốt rồi, nhưng đều không giải quyết được, vì thế họ mới hỏi người tìm đến chỗ chú đấy” Tôi gật đầu: “Được, vậy bọn cháu cũng đi theo chú xem sao” Chú Lê cố ý ra vẻ ngạc nhiên: “Một vụ không có chuyên môn như thế này mà cháu cũng muốn đi?”
Tổi thở dài: “Bọn cháu đã từng gặp người đàn ông kia, chắc là cháu có thể đoán được con gái ông ta vì sao mà mất hồn” Sau đó tôi kể lại chuyện gặp người đàn ông kia ở chợ ma hôm đó, Chú Lê nghe xong thì lẩm bẩm: “Với tình huống như thế, không cẩn thận có thể là có liên quan đến chiếc máy ảnh kia” Sáng hôm sau, bốn chúng tôi đúng giờ đến địa điểm đã hẹn hôm qua, là một bệnh viện gia đình cũ trong một khu dân cư
Người đàn ông hôm qua đến tìm Chú Lê tên là Uông Vũ, là một tài xế taxi
Con gái ông ta tên là Uống Dung năm nay học lớp mười, đang trong thời kỳ tính cách phản nghịch, cho nên khi cô bé đòi quà sinh nhật là một cái máy chụp ảnh lấy ngay, Uông Vũ đã đồng ý
Thật ra một cái máy chụp ảnh lấy ngay hoàn toàn mới cũng không quá đắt, nhưng vì ông ta hiểu tính con gái, làm chuyện gì cũng không có tính kiên nhẫn, sợ cô bé chơi được hai hôm là chán nên mới đi mua cho cô bé một cái đã qua sử dụng
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Ông chủ nhìn sang tôi, dường như đang chờ tôi trả giá
Thật ra bản thân tôi cũng không quá hứng thú với cái máy chụp ảnh lấy ngay này, chẳng qua tôi nhìn thấy trên thứ này có âm hồn bám vào, nên muốn kiểm tra lại lịch của nó một chút thôi
Người đàn ông này dường như cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn nhìn về phía tôi và nói: “Con gái tôi thích một cái máy ảnh chụp lấy ngay màu hồng, nhưng tôi sợ nó chỉ thích kiểu trẻ con, được hai ngày là chán, nên mới đến đây mua lại hàng second hand”3Nghe ông ta nói vậy tôi thấy hơi bối rối, vì tôi cũng đâu thể tranh giành cái máy ảnh này với một cô bé được? Nhưng thứ này thực sự có vấn đề, còn vấn đề cụ thể là gì thì hiện giờ tôi cũng chưa nói được
Người đàn ông thấy tôi không lên tiếng, vội quay người nói với ông chủ: “Thế nào, tôi trả thêm năm mươi đồng nữa nhé! Ông xem tôi thực sự muốn mua mà!”
Ông chủ quẩy máy ảnh thấy tôi không có ý ra giá, bèn gật đầu: “Được! Bán cho ông giá đó”
Nhìn người đàn ông kia vui vẻ cầm chiếc máy chụp ảnh lấy ngay rời đi, tôi quay lại hỏi ông chủ: “Làm0thế nào ông có được thứ này?”
Người bán máy ảnh lập tức cảnh giác: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Tôi thấy ông ta không muốn nói, thì lạnh giọng bảo: “Ông không cần quan tâm tôi hỏi chuyện này vì mục đích gì, sau này chỉ sợ sẽ có người đến tìm ông hỏi lại vấn đề này, nhớ kĩ đến lúc đó phải trả lời thành thật, nếu không sẽ gây họa cho chính ông đó
Nói rồi tôi cũng không nhìn sắc mặt của ông chủ quầy mà quay lại ra hiệu bằng mắt với Đinh Nhất, rồi hai chúng tôi cùng rời đi
Sau đó chúng tôi đi dạo loanh quanh thêm một lúc nữa, Đinh Nhất mới thì thầm hỏi:5“Cái máy ảnh đó có vấn đề à?”
Tôi gật đầu: “Tôi nhìn thấy có khí đen quấn trên chiếc máy ảnh kia, nhưng chuyện đó cũng chưa nói lên được điều gì, dù sao đồ second hand thì không ai dám chắc được chủ cũ của nó có phải người sống hay không” Tôi và Đinh Nhất đi dạo quanh chợ ma đến khi trời sáng rõ cũng không tìm được thứ chúng tôi muốn, đành phải ra về tay không, chuyện về cái máy ảnh kia cũng bị tôi ném khởi đầu
Đi chợ ma tìm dao cổ cũng không phải là biện pháp đáng tin cậy, xem ra tôi phải nhờ Trang Hà ra tay mới được
Nhưng gần đây lão hồ ly4này luôn cố ý tránh tôi, sợ tôi hỏi những vấn đề mà anh ta không muốn trả lời
Thế là tôi liên lạc với chú họ, bảo chú ấy nói với Trang Hà hiện giờ tôi cần một con dao cổ có thể trừ tà, nếu như anh ta có thể mang đến cho tôi hàng cao cấp, thì tôi cam đoan sẽ không truy hỏi anh ta đến cùng nữa
Thoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, coi như ăn Tết xong
Mấy ngày nay tôi rảnh đến phát bực, nên cùng Đinh Nhất đến chỗ Chú Lê chơi, xem gần đây chú ấy có nhận vụ nào không để hoạt động gân cốt một chút
Không ngờ đúng là Chú Lê đang nhận9một vụ, bây giờ vẫn còn đang nói chuyện với người bị hại trong phòng đọc sách, chỉ có Đàm Lỗi ở ngoài sân tập vẽ bùa
Chắc mấy ngày nay tên nhóc này cũng quá rảnh rỗi, vừa thấy tôi và Đinh Nhất đi vào thì vui vẻ nói: “Ôi trời, sư huynh, anh Trương, hai người đến rồi! Cả ngày nay em buồn sắp chết rồi đây này” Tối cười: “Có vẻ cả ngày cậu đều lười biếng, nếu không sao lại rảnh rỗi thế!”
Đàm Lỗi tỏ vẻ oan uổng: “Ai nói! Em làm hết bài tập hàng ngày sư phụ giao rồi
Nhưng thời gian chuyển giao giữa năm trước với năm sau đúng là quá nhàn nhã, hơn nữa có chuyện gì hay hai người cũng không đưa em đi cùng, đúng là để không biết nghĩ đến người khác!”
Tôi buồn cười quá, nói: “Hắc! Cậu tưởng bọn anh đi chơi chắc? Cậu bây giờ là của báu của sư phụ cậu, không có Chú Lê đi cùng, anh cũng không dám mang cậu ra ngoài, nếu lỡ không may xảy ra chuyện gì thì anh biết đi đâu tìm đệ tử đến cho chú ấy!”
Đang nói chuyện thì thấy cửa phòng đọc sách mở ra, một đôi nam nữ trung niên bước ra cùng Chú Lê
Khi nhìn thấy mặt người đàn ông kia, tôi không khỏi kinh ngạc
Đúng là không có chuyện gì là ngẫu nhiên cả! Không ngờ tôi lại gặp người đàn ông mua cái máy chụp ảnh lấy ngay ở chợ ma tại nhà Chú Lê
Tôi thấy vẻ mặt ông ta đầy vẻ u sầu, chắc trong nhà xảy ra chuyện lớn mới đến nhờ Chú Lê
Chỉ hy vọng chuyện đó không liên quan gì đến chiếc máy ảnh kia
Lúc này người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn chúng tôi, vẻ mặt ông ta hơi mơ hồ, có lẽ ông ta cũng cảm thấy tôi và Đinh Nhất quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được đã gặp chúng tôi ở đâu
Tôi nhìn Chú Lê tiễn họ ra về xong, vội chạy ra hỏi: “Hai người đó có chuyện gì thế ạ? Gia đình không yên hay là tìm xác?” Chú Lê lắc đầu: “Đều không phải
Họ nói là con gái họ bị mất hồn”
“A! Chú Lê, từ khi nào chú lại nhận mấy vụ không có tí yêu cầu chuyên môn nào như thế này vậy?” Tôi cười xấu xa
Chú Lê cười mắng: “Cút sang một bên đi! Chuyện này sao có thể coi là không cần chuyên môn? Hơn nữa, hai người này đã tìm đến khá nhiều ông đồng bà cốt rồi, nhưng đều không giải quyết được, vì thế họ mới hỏi người tìm đến chỗ chú đấy” Tôi gật đầu: “Được, vậy bọn cháu cũng đi theo chú xem sao” Chú Lê cố ý ra vẻ ngạc nhiên: “Một vụ không có chuyên môn như thế này mà cháu cũng muốn đi?”
Tổi thở dài: “Bọn cháu đã từng gặp người đàn ông kia, chắc là cháu có thể đoán được con gái ông ta vì sao mà mất hồn” Sau đó tôi kể lại chuyện gặp người đàn ông kia ở chợ ma hôm đó, Chú Lê nghe xong thì lẩm bẩm: “Với tình huống như thế, không cẩn thận có thể là có liên quan đến chiếc máy ảnh kia” Sáng hôm sau, bốn chúng tôi đúng giờ đến địa điểm đã hẹn hôm qua, là một bệnh viện gia đình cũ trong một khu dân cư
Người đàn ông hôm qua đến tìm Chú Lê tên là Uông Vũ, là một tài xế taxi
Con gái ông ta tên là Uống Dung năm nay học lớp mười, đang trong thời kỳ tính cách phản nghịch, cho nên khi cô bé đòi quà sinh nhật là một cái máy chụp ảnh lấy ngay, Uông Vũ đã đồng ý
Thật ra một cái máy chụp ảnh lấy ngay hoàn toàn mới cũng không quá đắt, nhưng vì ông ta hiểu tính con gái, làm chuyện gì cũng không có tính kiên nhẫn, sợ cô bé chơi được hai hôm là chán nên mới đi mua cho cô bé một cái đã qua sử dụng
Bình luận facebook