Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1808
Chương 1808: Vấn đề tâm lý
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu không phải oan hồn của những người bị có hại chết nói cho tôi thì là ai đây?”
Tôi biết có rất nhiều nhân viên y tế không tin ma quỷ, nếu không bọn họ thường xuyên phải tiếp xúc với người chết, chẳng phải sẽ sợ chết khiếp sao? Tất nhiên, Diệp Hiểu Xuân cũng không ngoại lệ..
Nhưng nếu muốn thật sự làm được tới mức không tin ma quỷ thì nhất định phải là “trong lòng không có quỷ” mới được, rõ ràng là Diệp Hiểu Xuân không làm được.
Ánh mắt của cô ta rất bàng hoàng và nhìn lung tung khắp mọi nơi, dường như sợ ở chỗ nào đó mà mình không nhìn thấy, có một oan hồn đã từng bị mình hại chết đứng
Lúc này tôi bèn rèn sắt khi còn nóng, tiếp3tục hù dọa cô ta: “Không tin hả? Vậy cô có thể hỏi thử ông Lý Song Toàn phía sau cổ đi? Ông ấy nói điều kiện của nhà mình rất tốt
Lúc trước mặc dù phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU nhưng cũng không có nghĩa là chắc chắn ông ấy không sống nổi
Ông ấy nhờ tôi hỏi cô, tại sao cô phải hại chết ông ấy chứ? Ông ấy có thù oán gì với cô sao?!! Diệp Hiểu Xuân hoảng sợ quá độ nên ngồi bệt xuống nền, môi khẽ run rẩy nói: “Tôi muốn giúp bọn họ, tôi thật sự chỉ muốn giúp bọn họ...” “Nói hươu nói vượn, đừng phủ thêm vỏ ngoài lương thiện cho tội ác của cô
Từ đầu đến cuối, cô chính là một hung thủ giết người!!” Tôi1nói không hề khách sáo.
Diệp Hiểu Xuân bụm mặt khóc, hình như là đang hối hận cho hành động của mình, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi vì sự trừng phạt mà mình sắp sửa phải đối mặt.
“Đừng khóc nữa! Cô cho rằng ngồi tù là trừng phạt cuối cùng sao? Tôi cho cô biết, không phải đâu
Sự trừng phạt thật sự là linh hồn không thể được cứu rỗi! Chỉ có khi cô thật lòng sám hối với những người bị cô hại chết thì mới có thể được yên bình
Nếu không kể cả cô đi đến đâu, cho dù là âm tào địa phủ thì bọn họ cũng sẽ mãi mãi quấn lấy cô...”
Thật ra tôi nói như vậy là muốn hù dọa Diệp Hiểu Xuân chút thôi, để cô ta nói ra động cơ6giết người thật sự của mình
Tôi nào biết đám Lý Song Toàn có thể tìm Diệp Hiểu Xuân báo thù hay không đâu?! Màn diễn kịch của tôi có tác dụng rất nhanh, Diệp Hiểu Xuân run rẩy nói cho chúng tôi biết, lý do cô ta giết chết những bệnh nhân sắp chết trong ICU là bởi vì người mẹ đã qua đời nhiều năm trước của cô ta..
Lúc ấy mẹ của cô ta khám ra bệnh ung thư phải vào nằm viện, nhưng vì phát hiện muộn quá nên dù họ tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ lại mạng sống của bà ấy
Tuy nhiên Diệp Hiểu Xuân lại có ấn tượng sâu sắc đối với những ngày hấp hối cuối cùng của mẹ
Rõ ràng cô ta4biết lúc ấy mẹ rất khổ sở nhưng lại không làm gì được
Đã không giảm bớt được đau đớn của bà mà cũng không thể giải thoát cho bà, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ tiến gần từng chút đến điểm cuối của sinh mạng.
Lúc đó Diệp Hiểu Xuân chỉ vừa mới tốt nghiệp trường điều dưỡng, cái chết của mẹ đã gây cú sốc rất lớn với cô ta, thế cho nên cô ta luôn không đành lòng nhìn những người bệnh rơi vào tình trạng hấp hối
Ai ngờ Diệp Hiểu Xuân vừa hết thời gian thực tập, khoa đã phân công cô ta tới phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Đối với Diệp Hiểu Xuân lúc đó, thật ra công việc này là một sự giày vò
Mỗi ngày đều phải nhìn những người bệnh và người3nhà trải qua sự đau khổ giống như mình lúc trước, luôn khiến cô ta nhớ lại từng cảnh xảy ra lúc mẹ qua đời trước đây.
Diệp Hiểu Xuân cũng biết tình trạng của mình rất không bình thường, nhưng hồi đó đừng nói là người bình thường, ngay cả y tá cả ngày làm việc ở bệnh viện như cô ta cũng không biết vấn đề tâm lý cũng là bệnh.
Đúng như lời tôi nói, đến nay cô ta vẫn nhớ rõ mỗi một bệnh nhân bị mình giết chết, nhất là người bệnh đầu tiên..
Đó là một cô bé chưa đầy mười tuổi, cô bé bị ung thư xương và di căn đến phổi nên cuối cùng chỉ có thể bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU để trải qua những ngày cuối cùng.
Cô bé đó luôn sống rất vất vả, bởi vì tế bào ung thư đã di căn đến phổi, cho nên mỗi lần hít thở đều mất sức hơn người bình thường rất nhiều
Khuôn mặt nhỏ bé của cô bé cũng trở nên đỏ bừng bởi vì thiếu ôxy.
Cô bé là con gái một trong nhà
Người nhà gần như đã dốc hết tất cả để cứu cô, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể duy trì tình trạng bây giờ
Diệp Hiểu Xuân nhìn cô bé đau đớn vật lộn mỗi ngày ở ranh giới của cái chết, trong lòng khó chịu như bị chèn một tảng đá lớn.
Nhưng vào một buổi tối nọ, Diệp Hiểu Xuân phát hiện mặt nạ dưỡng khí của cô bé bị rơi ra và cô bé ngay lập tức xuất hiện tình trạng khó thở
Thật ra lúc này chỉ cần giúp cô bé đeo mặt nạ dưỡng khí lên là cô bé có thể lập tức thở lại.
Ai ngờ giây phút đó, Diệp Hiểu Xuân lại do dự
Dường như cô ta nghe thấy một giọng nói trong lòng mình đang nói với cô ta rằng, [Để con bé đi đi! Như vậy tất cả mọi người đều được giải thoát rồi...]
Ma xui quỷ khiến, Diệp Hiểu Xuân đứng sững sờ trước giường bệnh hơn mười phút, cho đến khi cô ta nhìn thấy nhịp tim trên màn hình theo dõi trở thành một đường thẳng thì mới đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho cô bé, sau đó xoay người đi ra ngoài gọi bác sĩ vào.
Giống như Diệp Hiểu Xuân nghĩ, bác sĩ trực đêm đến cũng không thay đổi được việc cô bé đã chết, hơn nữa không có bất kỳ một ai đặt câu hỏi về nguyên nhân cái chết của cô bé..
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra
Thậm chí ngay cả cha mẹ của đứa trẻ cũng không tỏ ra đau buồn quá mức, như thể sự ra đi của đứa trẻ này có nghĩa là bọn họ có thể bắt đầu một cuộc sống mới
Diệp Hiểu Xuân hiểu người nhà của đứa trẻ suy nghĩ như thế nào
Kết thúc này có lẽ thật sự là một sự giải thoát đối với tất cả mọi người.
Đối với gia đình mà nói, người thân bệnh nặng lìa đời, tuy sẽ có đau khổ, nhưng còn có sự giải thoát nhiều hơn, là sự giải thoát của mọi người..
Điều này có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng đây là sự thật
Sau khi Diệp Hiểu Xuân giết chết cô bé đó, tảng đá lớn trong lòng đột nhiên biến mất, khiến cô ta cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng nhẹ nhàng..
Người nhà của cô bé giải quyết xong tất cả các thủ tục và còn cho Diệp Hiểu Xuân một bao lì xì dày, nói là cảm ơn cô ta đã chăm nom suốt thời gian dài qua.
Ban đầu Diệp Hiểu Xuân từ chối, bởi vì trong lòng cô ta ít nhiều hơi áy náy
Nhưng cuối cùng cô ta nhìn thấy đến cả bác sĩ điều trị chính cho đứa trẻ cũng nhận bao lì xì nên cô ta cũng vui vẻ nhận lấy
Cũng bắt đầu từ lúc ấy, Diệp Hiểu Xuân suy nghĩ một cách bệnh hoạn rằng, mình mới là người duy nhất có thể giúp những người bệnh đó giải thoát hoàn toàn
Mười năm trước, bên trong một cái bao lì xì nhiều nhất là một, hai trăm đồng tiền coi như chút lòng thành, bởi vì bao lì xì chỉ đơn giản là dùng để đuổi sự đen đủi, không có mưu đồ gì khác, cũng coi như là người nhà thay mặt người bệnh cảm ơn bác sĩ và y tá.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi biết có rất nhiều nhân viên y tế không tin ma quỷ, nếu không bọn họ thường xuyên phải tiếp xúc với người chết, chẳng phải sẽ sợ chết khiếp sao? Tất nhiên, Diệp Hiểu Xuân cũng không ngoại lệ..
Nhưng nếu muốn thật sự làm được tới mức không tin ma quỷ thì nhất định phải là “trong lòng không có quỷ” mới được, rõ ràng là Diệp Hiểu Xuân không làm được.
Ánh mắt của cô ta rất bàng hoàng và nhìn lung tung khắp mọi nơi, dường như sợ ở chỗ nào đó mà mình không nhìn thấy, có một oan hồn đã từng bị mình hại chết đứng
Lúc này tôi bèn rèn sắt khi còn nóng, tiếp3tục hù dọa cô ta: “Không tin hả? Vậy cô có thể hỏi thử ông Lý Song Toàn phía sau cổ đi? Ông ấy nói điều kiện của nhà mình rất tốt
Lúc trước mặc dù phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU nhưng cũng không có nghĩa là chắc chắn ông ấy không sống nổi
Ông ấy nhờ tôi hỏi cô, tại sao cô phải hại chết ông ấy chứ? Ông ấy có thù oán gì với cô sao?!! Diệp Hiểu Xuân hoảng sợ quá độ nên ngồi bệt xuống nền, môi khẽ run rẩy nói: “Tôi muốn giúp bọn họ, tôi thật sự chỉ muốn giúp bọn họ...” “Nói hươu nói vượn, đừng phủ thêm vỏ ngoài lương thiện cho tội ác của cô
Từ đầu đến cuối, cô chính là một hung thủ giết người!!” Tôi1nói không hề khách sáo.
Diệp Hiểu Xuân bụm mặt khóc, hình như là đang hối hận cho hành động của mình, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi vì sự trừng phạt mà mình sắp sửa phải đối mặt.
“Đừng khóc nữa! Cô cho rằng ngồi tù là trừng phạt cuối cùng sao? Tôi cho cô biết, không phải đâu
Sự trừng phạt thật sự là linh hồn không thể được cứu rỗi! Chỉ có khi cô thật lòng sám hối với những người bị cô hại chết thì mới có thể được yên bình
Nếu không kể cả cô đi đến đâu, cho dù là âm tào địa phủ thì bọn họ cũng sẽ mãi mãi quấn lấy cô...”
Thật ra tôi nói như vậy là muốn hù dọa Diệp Hiểu Xuân chút thôi, để cô ta nói ra động cơ6giết người thật sự của mình
Tôi nào biết đám Lý Song Toàn có thể tìm Diệp Hiểu Xuân báo thù hay không đâu?! Màn diễn kịch của tôi có tác dụng rất nhanh, Diệp Hiểu Xuân run rẩy nói cho chúng tôi biết, lý do cô ta giết chết những bệnh nhân sắp chết trong ICU là bởi vì người mẹ đã qua đời nhiều năm trước của cô ta..
Lúc ấy mẹ của cô ta khám ra bệnh ung thư phải vào nằm viện, nhưng vì phát hiện muộn quá nên dù họ tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ lại mạng sống của bà ấy
Tuy nhiên Diệp Hiểu Xuân lại có ấn tượng sâu sắc đối với những ngày hấp hối cuối cùng của mẹ
Rõ ràng cô ta4biết lúc ấy mẹ rất khổ sở nhưng lại không làm gì được
Đã không giảm bớt được đau đớn của bà mà cũng không thể giải thoát cho bà, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ tiến gần từng chút đến điểm cuối của sinh mạng.
Lúc đó Diệp Hiểu Xuân chỉ vừa mới tốt nghiệp trường điều dưỡng, cái chết của mẹ đã gây cú sốc rất lớn với cô ta, thế cho nên cô ta luôn không đành lòng nhìn những người bệnh rơi vào tình trạng hấp hối
Ai ngờ Diệp Hiểu Xuân vừa hết thời gian thực tập, khoa đã phân công cô ta tới phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Đối với Diệp Hiểu Xuân lúc đó, thật ra công việc này là một sự giày vò
Mỗi ngày đều phải nhìn những người bệnh và người3nhà trải qua sự đau khổ giống như mình lúc trước, luôn khiến cô ta nhớ lại từng cảnh xảy ra lúc mẹ qua đời trước đây.
Diệp Hiểu Xuân cũng biết tình trạng của mình rất không bình thường, nhưng hồi đó đừng nói là người bình thường, ngay cả y tá cả ngày làm việc ở bệnh viện như cô ta cũng không biết vấn đề tâm lý cũng là bệnh.
Đúng như lời tôi nói, đến nay cô ta vẫn nhớ rõ mỗi một bệnh nhân bị mình giết chết, nhất là người bệnh đầu tiên..
Đó là một cô bé chưa đầy mười tuổi, cô bé bị ung thư xương và di căn đến phổi nên cuối cùng chỉ có thể bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU để trải qua những ngày cuối cùng.
Cô bé đó luôn sống rất vất vả, bởi vì tế bào ung thư đã di căn đến phổi, cho nên mỗi lần hít thở đều mất sức hơn người bình thường rất nhiều
Khuôn mặt nhỏ bé của cô bé cũng trở nên đỏ bừng bởi vì thiếu ôxy.
Cô bé là con gái một trong nhà
Người nhà gần như đã dốc hết tất cả để cứu cô, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể duy trì tình trạng bây giờ
Diệp Hiểu Xuân nhìn cô bé đau đớn vật lộn mỗi ngày ở ranh giới của cái chết, trong lòng khó chịu như bị chèn một tảng đá lớn.
Nhưng vào một buổi tối nọ, Diệp Hiểu Xuân phát hiện mặt nạ dưỡng khí của cô bé bị rơi ra và cô bé ngay lập tức xuất hiện tình trạng khó thở
Thật ra lúc này chỉ cần giúp cô bé đeo mặt nạ dưỡng khí lên là cô bé có thể lập tức thở lại.
Ai ngờ giây phút đó, Diệp Hiểu Xuân lại do dự
Dường như cô ta nghe thấy một giọng nói trong lòng mình đang nói với cô ta rằng, [Để con bé đi đi! Như vậy tất cả mọi người đều được giải thoát rồi...]
Ma xui quỷ khiến, Diệp Hiểu Xuân đứng sững sờ trước giường bệnh hơn mười phút, cho đến khi cô ta nhìn thấy nhịp tim trên màn hình theo dõi trở thành một đường thẳng thì mới đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho cô bé, sau đó xoay người đi ra ngoài gọi bác sĩ vào.
Giống như Diệp Hiểu Xuân nghĩ, bác sĩ trực đêm đến cũng không thay đổi được việc cô bé đã chết, hơn nữa không có bất kỳ một ai đặt câu hỏi về nguyên nhân cái chết của cô bé..
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra
Thậm chí ngay cả cha mẹ của đứa trẻ cũng không tỏ ra đau buồn quá mức, như thể sự ra đi của đứa trẻ này có nghĩa là bọn họ có thể bắt đầu một cuộc sống mới
Diệp Hiểu Xuân hiểu người nhà của đứa trẻ suy nghĩ như thế nào
Kết thúc này có lẽ thật sự là một sự giải thoát đối với tất cả mọi người.
Đối với gia đình mà nói, người thân bệnh nặng lìa đời, tuy sẽ có đau khổ, nhưng còn có sự giải thoát nhiều hơn, là sự giải thoát của mọi người..
Điều này có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng đây là sự thật
Sau khi Diệp Hiểu Xuân giết chết cô bé đó, tảng đá lớn trong lòng đột nhiên biến mất, khiến cô ta cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng nhẹ nhàng..
Người nhà của cô bé giải quyết xong tất cả các thủ tục và còn cho Diệp Hiểu Xuân một bao lì xì dày, nói là cảm ơn cô ta đã chăm nom suốt thời gian dài qua.
Ban đầu Diệp Hiểu Xuân từ chối, bởi vì trong lòng cô ta ít nhiều hơi áy náy
Nhưng cuối cùng cô ta nhìn thấy đến cả bác sĩ điều trị chính cho đứa trẻ cũng nhận bao lì xì nên cô ta cũng vui vẻ nhận lấy
Cũng bắt đầu từ lúc ấy, Diệp Hiểu Xuân suy nghĩ một cách bệnh hoạn rằng, mình mới là người duy nhất có thể giúp những người bệnh đó giải thoát hoàn toàn
Mười năm trước, bên trong một cái bao lì xì nhiều nhất là một, hai trăm đồng tiền coi như chút lòng thành, bởi vì bao lì xì chỉ đơn giản là dùng để đuổi sự đen đủi, không có mưu đồ gì khác, cũng coi như là người nhà thay mặt người bệnh cảm ơn bác sĩ và y tá.
Bình luận facebook