Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1849
Chương 1849: Xuất sư bất lợi
Nhưng vấn đề là bây giờ Đinh Nhất đang ở đâu? Tôi nằm rạp trên mặt đất, cố gắng giơ điện thoại xuống sâu hết sức có thể cố gắng chiếu sáng nhiều thêm một chút, nhưng vẫn chỉ3soi sáng được những tán cây liên miên mà thôi, còn xung quanh vẫn đen kịt một màu, không nhìn rõ thứ gì cả. “Đinh Nhất...” Tôi hét lên với phía dưới, nhưng tôi nhìn độ sâu từ đây1xuống dưới vực không dưới năm mươi mét, Đinh Nhất không thể nghe thấy tiếng hát của tôi được.
Tôi nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ bám tay để trượt xuống, Đinh Nhất cũng không có cánh, anh ta8xuống được thì tôi cũng xuống được. Nhưng tìm một lượt, tâm trạng tối tụt xuống, giây phút ấy tôi còn hoài nghi có khi nào Đinh Nhất thực sự bay xuống không?
Cả sườn núi như được dao gọt9gọn gàng, không hề có chỗ để bám tay, trừ khi là tay có hút giác to đùng, nếu không tôi cũng không nghĩ được cách gì để trèo xuống... Lý Bác Nhận thấy tôi thò đầu nhìn xuống,7thì ồm ồm nói: “Không phải là cậu định bò xuống dưới đây chứ? Dưới đó âm khí rất nặng, chắc chắn không có thứ gì tốt đâu!”. Tôi thầm nghĩ trong lòng, nhìn cảnh này kẻ ngốc cũng biết là bên dưới vô cùng nguy hiểm, không biết bây giờ Đinh Nhất thể nào rồi! Tôi ngẩng đầu hỏi Lý Bác Nhân: “Anh có sợi dây nào không?”
“Dây... dây gì?” Lý Bác Nhân sững người. “Một đoạn dây dài, dây thừng leo núi... tóm lại là chịu được trọng lượng của tôi là được.” Tôi kiên nhẫn giải thích.
Lý Bác Nhân suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một đoạn dây quấn quanh hồng: “Như thế này được không?” Tôi thấy Lý Bác Nhân cầm một đoạn dây to bằng cái bút chì, mặc dù hơi mảnh, nhưng khi kéo thử tôi cảm thấy nó vẫn đỡ được trọng lượng cơ thể tôi, thế là tôi ném dây thừng cho anh ta và nói: “Anh khỏe hơn, thả tôi xuống dưới...” “Cậu thực sự muốn xuống dưới à?” Lý Bác Nhân trừng mắt. “Nói nhảm! Nhanh lên, anh có làm được không? Nếu anh không kéo được thì nói luôn đi đừng để đến khi tôi xuống được một nửa rồi mới nói mình không đủ sức!” Tôi cố tình khích bác. Lý Bác Nhân lập tức vỗ ngực khoe khoang: “Cậu cứ yên tâm, sư phụ tôi đã từng nói, tôi không có ưu điểm gì, chỉ có sức mạnh hơn người, với thể trạng nhỏ bé của cậu chỉ cần một tay tôi cũng nhấc được!” Tôi không có thời gian chứng thực xem lời Lý Bác Nhân là thật hay giả, bây giờ tâm trí tôi chỉ nghĩ đến chuyện xuống dưới kia tìm Đinh Nhất, tôi không muốn anh ta chỉ vì một pháp khí mà mạo hiểm tính mạng...
Đây là lần đầu tiên tôi đặt sinh mạng của mình vào tay một người xa lạ, đó lại còn là người mà sư phụ anh ta vừa rồi đã lừa tôi ném Kim Cương Xử đi. Nhưng bây giờ tôi cũng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể đánh cược mà thôi. Tôi buộc một đầu dây lên người rồi quay lại nói với Lý Bác Nhân: “Chuẩn bị xong chứ? Tôi xuống đây!”. Lý Bác Nhân bày ra cái tư thế ngồi xổm như đang cưỡi ngựa: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn dây thừng sẽ không rời khỏi tay tôi, cậu phải tự cẩn thận đấy, buộc dây cho chắc vào!”
Nhưng vấn đề là bây giờ Đinh Nhất đang ở đâu? Tôi nằm rạp trên mặt đất, cố gắng giơ điện thoại xuống sâu hết sức có thể cố gắng chiếu sáng nhiều thêm một chút, nhưng vẫn chỉ3soi sáng được những tán cây liên miên mà thôi, còn xung quanh vẫn đen kịt một màu, không nhìn rõ thứ gì cả. “Đinh Nhất...” Tôi hét lên với phía dưới, nhưng tôi nhìn độ sâu từ đây1xuống dưới vực không dưới năm mươi mét, Đinh Nhất không thể nghe thấy tiếng hát của tôi được.
Tôi nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ bám tay để trượt xuống, Đinh Nhất cũng không có cánh, anh ta8xuống được thì tôi cũng xuống được. Nhưng tìm một lượt, tâm trạng tối tụt xuống, giây phút ấy tôi còn hoài nghi có khi nào Đinh Nhất thực sự bay xuống không?
Cả sườn núi như được dao gọt9gọn gàng, không hề có chỗ để bám tay, trừ khi là tay có hút giác to đùng, nếu không tôi cũng không nghĩ được cách gì để trèo xuống... Lý Bác Nhận thấy tôi thò đầu nhìn xuống,7thì ồm ồm nói: “Không phải là cậu định bò xuống dưới đây chứ? Dưới đó âm khí rất nặng, chắc chắn không có thứ gì tốt đâu!”. Tôi thầm nghĩ trong lòng, nhìn cảnh này kẻ ngốc cũng biết là bên dưới vô cùng nguy hiểm, không biết bây giờ Đinh Nhất thể nào rồi! Tôi ngẩng đầu hỏi Lý Bác Nhân: “Anh có sợi dây nào không?”
“Dây... dây gì?” Lý Bác Nhân sững người. “Một đoạn dây dài, dây thừng leo núi... tóm lại là chịu được trọng lượng của tôi là được.” Tôi kiên nhẫn giải thích.
Lý Bác Nhân suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một đoạn dây quấn quanh hồng: “Như thế này được không?” Tôi thấy Lý Bác Nhân cầm một đoạn dây to bằng cái bút chì, mặc dù hơi mảnh, nhưng khi kéo thử tôi cảm thấy nó vẫn đỡ được trọng lượng cơ thể tôi, thế là tôi ném dây thừng cho anh ta và nói: “Anh khỏe hơn, thả tôi xuống dưới...” “Cậu thực sự muốn xuống dưới à?” Lý Bác Nhân trừng mắt. “Nói nhảm! Nhanh lên, anh có làm được không? Nếu anh không kéo được thì nói luôn đi đừng để đến khi tôi xuống được một nửa rồi mới nói mình không đủ sức!” Tôi cố tình khích bác. Lý Bác Nhân lập tức vỗ ngực khoe khoang: “Cậu cứ yên tâm, sư phụ tôi đã từng nói, tôi không có ưu điểm gì, chỉ có sức mạnh hơn người, với thể trạng nhỏ bé của cậu chỉ cần một tay tôi cũng nhấc được!” Tôi không có thời gian chứng thực xem lời Lý Bác Nhân là thật hay giả, bây giờ tâm trí tôi chỉ nghĩ đến chuyện xuống dưới kia tìm Đinh Nhất, tôi không muốn anh ta chỉ vì một pháp khí mà mạo hiểm tính mạng...
Đây là lần đầu tiên tôi đặt sinh mạng của mình vào tay một người xa lạ, đó lại còn là người mà sư phụ anh ta vừa rồi đã lừa tôi ném Kim Cương Xử đi. Nhưng bây giờ tôi cũng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể đánh cược mà thôi. Tôi buộc một đầu dây lên người rồi quay lại nói với Lý Bác Nhân: “Chuẩn bị xong chứ? Tôi xuống đây!”. Lý Bác Nhân bày ra cái tư thế ngồi xổm như đang cưỡi ngựa: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn dây thừng sẽ không rời khỏi tay tôi, cậu phải tự cẩn thận đấy, buộc dây cho chắc vào!”
Bình luận facebook