Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1931: Ngoại truyện 13
Nghĩ đến đây Thái Úc Lũy bèn vỗ vai Bạch Khởi: “Đây là tâm ma
Nếu Bạch huynh tin tưởng tại hạ, ta nguyện ý ở lại cạnh h4uynh, giúp huynh loại bỏ tâm ma...”
Bạch Khởi nghe vậy5 ngẩng đầu nhìn về phía Thái Úc Lũy: “Thật ư?” Thái Úc Lũy gật 1đầu đáp: “Ừ, chỉ cần huynh muốn, ta sẽ luôn ở bên cạnh giúp huy5nh.” Đáy mắt Bạch Khởi ửng đỏ: “Sao lại không muốn..
Nói thật, hiện giờ trừ huynh ra, ta đã không còn ai có thể tin được nữa.” Thái Úc Lũy kinh ngạc nói: “Cớ gì Bạch huynh nói ra lời này? Thuộc hạ trong quân và người thân trong phủ không phải đều là người huynh có thể tin hay sao?” Nào ngờ Bạch Khởi lại cười khẩy: “Bọn họ? Chẳng qua đều là quân cờ bị người ta lợi dụng thôi..
Úc Lũy huynh, huynh đừng thấy bây giờ bề ngoài ta quyền cao chức trọng không có giới hạn, nhưng bên cạnh chẳng có lấy một người có thể nói lời thật lòng
Huynh nghĩ xem, đám người này ở bên cạnh ta là vì cái gì? Không phải là vì giám sát từng hành vi cử chỉ của ta thay cho thái hậu và vương thượng hay sao? Cho nên ta chỉ có thể giữ lại tất cả bọn họ để cho họ bẩm báo lại những chuyện ta làm mỗi ngày cho chủ nhân của họ, để vương thượng và thái hậu biết ta không có lòng riêng, có thể thì những người nắm quyền đó mới có thể thật sự yên tâm!”
Thái Úc Lũy vừa định nói gì đó lại chợt hơi nghiêng đầu, ngay sau đó Bạch Khởi nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, rồi một người hầu khẽ nói ở ngoài cửa: “Hầu gia, lính liên lạc tới báo, nói là trong quân doanh đột nhiên xảy ra biến động lạ, xin ngài mau chóng quay về.” Sắc mặt của Bạch Khởi lập tức thay đổi
Đầu tiên hắn nói với người hầu ở bên ngoài: “Biết rồi, hãy nói là ta sẽ lập tức trở về.” Tiếp theo hắn nói nhỏ với Thái Úc Lũy: “Việc này hơi đáng ngờ..
Trước khi về phủ ta đã đi dạo một vòng quanh quân doanh, vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả
Sao lúc này mới một lát mà đã xảy ra biến động lạ chứ? Khoảng thời gian này huynh ra vào hầu phủ cũng phải cẩn thận một chút
Người thân của ta do thái hậu ban thưởng, thuộc hạ của ta do thừa tướng cắt cử, ngay cả chính ta chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ của bọn họ mà thôi
Nếu để cho bọn họ nghe thấy những lời nói của ta và huynh hôm nay, ta dám cam đoan trời chưa sáng sẽ truyền tới tai thừa tướng và thái hậu.”
“Huynh đã biết như thế, tại sao còn muốn giữ họ lại bên cạnh?” Thái Úc Lũy hơi khó hiểu.
Bạch Khởi nhìn Thái Úc Lũy với vẻ buồn cười: “Úc Lũy huynh..
Huynh đúng là chẳng có mưu mổ gì cả
Huynh nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem sao rồi sẽ về.” Thái Úc Lũy thấy Bạch Khởi nói xong lập tức chuẩn bị đi ra ngoài, bèn vội vàng kéo hắn và hỏi: “Sắc trời đã trễ thế này, biết rõ có vấn đề mà huynh còn muốn đi!?” Bạch Khởi bất đắc dĩ nói: “Đây không phải lần đầu tiên ta gặp chuyện như thế này, nếu lần nào cũng trốn tránh thì ta không phải Vũ An Hầu Bạch Khởi rồi!” Thái Úc Lũy nghe cũng phải, vì vậy thở dài nói: “Ta ở trong phòng cũng không ngủ được, thôi thì để ta đi cùng huynh!” Bạch Khởi nghệt mặt ra rồi nói: “Không thể, huynh không hề liên quan đến những việc này, sao có thể làm liên lụy đến huynh được?” Thái Úc Lũy bật cười: “Ta không liên quan đến những chuyện tạp nham đó, nhưng ta và huynh có liên quan mà! Sao? Huynh không tin tưởng bản lĩnh của ta ư?” “Sao có thể chứ? Ta còn chẳng phải là đối thủ của huynh đấy
Ta chỉ không muốn huynh dấn thân vào trong đó thôi...” “Đi thôi, ta cũng nhàn rỗi mà!” Thái Úc Lũy xen ngang lời Bạch Khởi
Cứ như vậy, hai người bọn họ cùng nhau ra khỏi hầu phủ, cưỡi ngựa đi thẳng đến quán doanh ngoài thành Hàm Dương
Giờ này đã là đêm khuya, trên đường chẳng có lấy nửa bóng người, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy đường phố gần đó vang lên tiếng tuần tra gõ mõ cầm canh...
Ai ngờ đang đi, Bạch Khởi đột ngột thít chặt dây cương làm ngựa dừng lại, sau đó nhìn xung quanh với vẻ mặt cảnh giác
Trên thực tế, Thái Úc Lũy vẫn luôn đi theo sau Bạch Khởi cũng đã nhận ra điều lạ thường từ lâu, con đường hiện giờ bọn họ đi yên tĩnh hơn con đường vừa nãy rất nhiều
Không để hai người họ kịp phán đoán bất cứ điều gì, trên nóc nhà hai bên đường phố chợt nhảy ra mấy bóng đen, cả đám người đều cầm kiếm báu chói lọi trong tay tập kích về phía hai người họ! Bạch Khởi thấy vậy lập tức rút bội kiếm ra chống địch, Thái Úc Lũy thì thong dong ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn mấy thích khách mặc đồ đen
Ngờ đâu mấy người mặc áo đen này vẫn chưa chạy được đến trước mặt hai người bọn họ thì đã bị một bóng trắng nhanh như chớp ngăn cản
Mấy tên thích khách vừa rồi còn sát khí bức người lập tức không chống đỡ nổi, ngay cả dáng vẻ của đối phương còn chưa thấy rõ thì đã bị không chê hết rồi
Leng keng..
Hàng loạt thanh kiếm cùng rơi xuống đất
Bạch Khởi thấy mà kinh hãi, hắn đâu ngờ trên đời còn có cao nhân có bản lĩnh lợi hại như vậy? Vừa định bước lên cất lời thì hắn nghe thấy Thái Úc Lũy ở cạnh đột nhiên trầm giọng nói: “Tiểu Trang, giữ lại người sống!” Bóng trắng kia nghe thể lập tức dừng tay, đem mấy tên thích khách đến trước ngựa của Bạch Khởi và Thái Úc Lũy
Lúc này Bạch Khởi mới nhận ra bóng trắng vừa rồi khống chế mấy tên thích khách mặc đồ đen trong nháy mắt lại chính là thiếu niên áo trắng tên Trang Hà năm xưa, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong! Trang Hà bước đến trước ngựa của Thái Úc Lũy hành lễ và nói: “Quân thượng, đám thích khách này mai phục ở đây đã lâu...” Thái Úc Lũy ngồi trên lưng ngựa, y liếc đám người dưới đất rồi nói: “Hỏi thử xem bọn họ do ai phái tới?” Ai ngờ Trang Hà vừa định bước lên lại thấy mấy tên thích khách mặc đồ đen kia đột nhiên lắc đầu rồi lần lượt ngã xuống đất
Trang Hà vội bước lên xem xét rồi ngẩng đầu nói với sắc mặt nặng nề: “Chết rồi..
Trong miệng bọn chúng giấu thuốc độc, là do thần sơ suất.” Thái Úc Lũy quay lại nói với Bạch Khởi: “Đều là những tử sĩ
Xem ra đối phương đã lập mưu từ lâu, muốn dồn huynh vào chỗ chết
Gần đây huynh có đắc tội với ai không?” Bạch Khởi lắc đầu vẻ hơi bất đắc dĩ: “Nhiều đấy
Trên đời này có lẽ trừ vương thượng và cậu của người ra, không có ai không ngóng trông cho ta chết sớm! Có điều dám hành động thì chẳng mấy ai..
Chỉ tiếc những người này đã chết, nếu không ta nhất định phải cạy miệng của bọn họ ra xem rốt cuộc là ai muốn giết ta?”
Thái Úc Lũy nhìn lướt qua Trang Hà: “Giải quyết mấy cái xác này thỏa đáng, đừng để cho người ta phát hiện ở đây từng xảy ra đánh nhau...” Nói xong, y nhìn về phía Bạch Khởi: “Bây giờ làm thế nào đây? Đến quân doanh hay là về phủ trước?” Bạch Khởi quay đầu ngựa lại rồi nói: “Về phủ, ta phải đưa gã sai vặt vừa báo tin kia đến quân doanh, để nó chỉ ra và xác nhận xem là ai truyền tin tức đến hầu phủ!!” Sân sau của hầu phủ, hơn mười kẻ hầu đứng thành hàng..
Bởi vì không quen mặt nên Bạch Khởi hoàn toàn không biết vừa rồi là gã sai vặt nào báo tin cho mình, chỉ đành bảo bọn họ lần lượt lặp lại nội dung tin báo vừa rồi
Đến khi mười mấy kẻ hầu này nói xong hết lượt, Bạch Khởi và Thái Úc Lũy đều không nhận ra được là gã sai vặt nào báo tin
Theo lý mà nói, tình huống này không thể xảy ra, bởi vì đừng nói lúc ấy Thái Úc Lũy còn ở đây, mà cả tai của Bạch Khởi cũng chắc chắn sẽ không nghe lầm..
Điều này chỉ có thể chứng minh trong đám người hầu này không có gã sai vặt vừa rồi.
Nếu Bạch huynh tin tưởng tại hạ, ta nguyện ý ở lại cạnh h4uynh, giúp huynh loại bỏ tâm ma...”
Bạch Khởi nghe vậy5 ngẩng đầu nhìn về phía Thái Úc Lũy: “Thật ư?” Thái Úc Lũy gật 1đầu đáp: “Ừ, chỉ cần huynh muốn, ta sẽ luôn ở bên cạnh giúp huy5nh.” Đáy mắt Bạch Khởi ửng đỏ: “Sao lại không muốn..
Nói thật, hiện giờ trừ huynh ra, ta đã không còn ai có thể tin được nữa.” Thái Úc Lũy kinh ngạc nói: “Cớ gì Bạch huynh nói ra lời này? Thuộc hạ trong quân và người thân trong phủ không phải đều là người huynh có thể tin hay sao?” Nào ngờ Bạch Khởi lại cười khẩy: “Bọn họ? Chẳng qua đều là quân cờ bị người ta lợi dụng thôi..
Úc Lũy huynh, huynh đừng thấy bây giờ bề ngoài ta quyền cao chức trọng không có giới hạn, nhưng bên cạnh chẳng có lấy một người có thể nói lời thật lòng
Huynh nghĩ xem, đám người này ở bên cạnh ta là vì cái gì? Không phải là vì giám sát từng hành vi cử chỉ của ta thay cho thái hậu và vương thượng hay sao? Cho nên ta chỉ có thể giữ lại tất cả bọn họ để cho họ bẩm báo lại những chuyện ta làm mỗi ngày cho chủ nhân của họ, để vương thượng và thái hậu biết ta không có lòng riêng, có thể thì những người nắm quyền đó mới có thể thật sự yên tâm!”
Thái Úc Lũy vừa định nói gì đó lại chợt hơi nghiêng đầu, ngay sau đó Bạch Khởi nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, rồi một người hầu khẽ nói ở ngoài cửa: “Hầu gia, lính liên lạc tới báo, nói là trong quân doanh đột nhiên xảy ra biến động lạ, xin ngài mau chóng quay về.” Sắc mặt của Bạch Khởi lập tức thay đổi
Đầu tiên hắn nói với người hầu ở bên ngoài: “Biết rồi, hãy nói là ta sẽ lập tức trở về.” Tiếp theo hắn nói nhỏ với Thái Úc Lũy: “Việc này hơi đáng ngờ..
Trước khi về phủ ta đã đi dạo một vòng quanh quân doanh, vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả
Sao lúc này mới một lát mà đã xảy ra biến động lạ chứ? Khoảng thời gian này huynh ra vào hầu phủ cũng phải cẩn thận một chút
Người thân của ta do thái hậu ban thưởng, thuộc hạ của ta do thừa tướng cắt cử, ngay cả chính ta chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ của bọn họ mà thôi
Nếu để cho bọn họ nghe thấy những lời nói của ta và huynh hôm nay, ta dám cam đoan trời chưa sáng sẽ truyền tới tai thừa tướng và thái hậu.”
“Huynh đã biết như thế, tại sao còn muốn giữ họ lại bên cạnh?” Thái Úc Lũy hơi khó hiểu.
Bạch Khởi nhìn Thái Úc Lũy với vẻ buồn cười: “Úc Lũy huynh..
Huynh đúng là chẳng có mưu mổ gì cả
Huynh nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem sao rồi sẽ về.” Thái Úc Lũy thấy Bạch Khởi nói xong lập tức chuẩn bị đi ra ngoài, bèn vội vàng kéo hắn và hỏi: “Sắc trời đã trễ thế này, biết rõ có vấn đề mà huynh còn muốn đi!?” Bạch Khởi bất đắc dĩ nói: “Đây không phải lần đầu tiên ta gặp chuyện như thế này, nếu lần nào cũng trốn tránh thì ta không phải Vũ An Hầu Bạch Khởi rồi!” Thái Úc Lũy nghe cũng phải, vì vậy thở dài nói: “Ta ở trong phòng cũng không ngủ được, thôi thì để ta đi cùng huynh!” Bạch Khởi nghệt mặt ra rồi nói: “Không thể, huynh không hề liên quan đến những việc này, sao có thể làm liên lụy đến huynh được?” Thái Úc Lũy bật cười: “Ta không liên quan đến những chuyện tạp nham đó, nhưng ta và huynh có liên quan mà! Sao? Huynh không tin tưởng bản lĩnh của ta ư?” “Sao có thể chứ? Ta còn chẳng phải là đối thủ của huynh đấy
Ta chỉ không muốn huynh dấn thân vào trong đó thôi...” “Đi thôi, ta cũng nhàn rỗi mà!” Thái Úc Lũy xen ngang lời Bạch Khởi
Cứ như vậy, hai người bọn họ cùng nhau ra khỏi hầu phủ, cưỡi ngựa đi thẳng đến quán doanh ngoài thành Hàm Dương
Giờ này đã là đêm khuya, trên đường chẳng có lấy nửa bóng người, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy đường phố gần đó vang lên tiếng tuần tra gõ mõ cầm canh...
Ai ngờ đang đi, Bạch Khởi đột ngột thít chặt dây cương làm ngựa dừng lại, sau đó nhìn xung quanh với vẻ mặt cảnh giác
Trên thực tế, Thái Úc Lũy vẫn luôn đi theo sau Bạch Khởi cũng đã nhận ra điều lạ thường từ lâu, con đường hiện giờ bọn họ đi yên tĩnh hơn con đường vừa nãy rất nhiều
Không để hai người họ kịp phán đoán bất cứ điều gì, trên nóc nhà hai bên đường phố chợt nhảy ra mấy bóng đen, cả đám người đều cầm kiếm báu chói lọi trong tay tập kích về phía hai người họ! Bạch Khởi thấy vậy lập tức rút bội kiếm ra chống địch, Thái Úc Lũy thì thong dong ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn mấy thích khách mặc đồ đen
Ngờ đâu mấy người mặc áo đen này vẫn chưa chạy được đến trước mặt hai người bọn họ thì đã bị một bóng trắng nhanh như chớp ngăn cản
Mấy tên thích khách vừa rồi còn sát khí bức người lập tức không chống đỡ nổi, ngay cả dáng vẻ của đối phương còn chưa thấy rõ thì đã bị không chê hết rồi
Leng keng..
Hàng loạt thanh kiếm cùng rơi xuống đất
Bạch Khởi thấy mà kinh hãi, hắn đâu ngờ trên đời còn có cao nhân có bản lĩnh lợi hại như vậy? Vừa định bước lên cất lời thì hắn nghe thấy Thái Úc Lũy ở cạnh đột nhiên trầm giọng nói: “Tiểu Trang, giữ lại người sống!” Bóng trắng kia nghe thể lập tức dừng tay, đem mấy tên thích khách đến trước ngựa của Bạch Khởi và Thái Úc Lũy
Lúc này Bạch Khởi mới nhận ra bóng trắng vừa rồi khống chế mấy tên thích khách mặc đồ đen trong nháy mắt lại chính là thiếu niên áo trắng tên Trang Hà năm xưa, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong! Trang Hà bước đến trước ngựa của Thái Úc Lũy hành lễ và nói: “Quân thượng, đám thích khách này mai phục ở đây đã lâu...” Thái Úc Lũy ngồi trên lưng ngựa, y liếc đám người dưới đất rồi nói: “Hỏi thử xem bọn họ do ai phái tới?” Ai ngờ Trang Hà vừa định bước lên lại thấy mấy tên thích khách mặc đồ đen kia đột nhiên lắc đầu rồi lần lượt ngã xuống đất
Trang Hà vội bước lên xem xét rồi ngẩng đầu nói với sắc mặt nặng nề: “Chết rồi..
Trong miệng bọn chúng giấu thuốc độc, là do thần sơ suất.” Thái Úc Lũy quay lại nói với Bạch Khởi: “Đều là những tử sĩ
Xem ra đối phương đã lập mưu từ lâu, muốn dồn huynh vào chỗ chết
Gần đây huynh có đắc tội với ai không?” Bạch Khởi lắc đầu vẻ hơi bất đắc dĩ: “Nhiều đấy
Trên đời này có lẽ trừ vương thượng và cậu của người ra, không có ai không ngóng trông cho ta chết sớm! Có điều dám hành động thì chẳng mấy ai..
Chỉ tiếc những người này đã chết, nếu không ta nhất định phải cạy miệng của bọn họ ra xem rốt cuộc là ai muốn giết ta?”
Thái Úc Lũy nhìn lướt qua Trang Hà: “Giải quyết mấy cái xác này thỏa đáng, đừng để cho người ta phát hiện ở đây từng xảy ra đánh nhau...” Nói xong, y nhìn về phía Bạch Khởi: “Bây giờ làm thế nào đây? Đến quân doanh hay là về phủ trước?” Bạch Khởi quay đầu ngựa lại rồi nói: “Về phủ, ta phải đưa gã sai vặt vừa báo tin kia đến quân doanh, để nó chỉ ra và xác nhận xem là ai truyền tin tức đến hầu phủ!!” Sân sau của hầu phủ, hơn mười kẻ hầu đứng thành hàng..
Bởi vì không quen mặt nên Bạch Khởi hoàn toàn không biết vừa rồi là gã sai vặt nào báo tin cho mình, chỉ đành bảo bọn họ lần lượt lặp lại nội dung tin báo vừa rồi
Đến khi mười mấy kẻ hầu này nói xong hết lượt, Bạch Khởi và Thái Úc Lũy đều không nhận ra được là gã sai vặt nào báo tin
Theo lý mà nói, tình huống này không thể xảy ra, bởi vì đừng nói lúc ấy Thái Úc Lũy còn ở đây, mà cả tai của Bạch Khởi cũng chắc chắn sẽ không nghe lầm..
Điều này chỉ có thể chứng minh trong đám người hầu này không có gã sai vặt vừa rồi.
Bình luận facebook