Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1933: Ngoại truyện 15
Cũng chính vì nguyên nhân này, Thái Úc Lũy mới luôn áy náy với Bạch Khởi, nế3u như không phải vì năm đó mình mềm lòng can thiệp vào mệnh cách thì Bạch K4hởi cũng không trở thành người phải mang tiếng xấu “Sát thần” muôn đời như 5hiện nay
Có lẽ “Sát thần” và “Sát tinh” cũng không khác nhau là mấy1, thế nhưng nghiệp chướng mà Bạch Khởi phải chịu lại khác nhau rất nhiều..5
Cho nên Thái Úc Lũy mới cảm thấy không công bằng đối với Bạch Khởi
Ngày hôm sau, khi Thái Úc Lũy tỉnh dậy thì Bạch Khởi đã cho người chuẩn bị sẵn đồ ăn, ăn sáng xong cả hai cùng nhau đi đến quân doanh của quân Tần
Sau khi Bạch Khởi trở về quân doanh, việc đầu tiên là hỏi tối hôm qua trong quân doanh có xảy ra chuyện gì khác thường không? Và hắn nhận được câu trả lời là mọi chuyện đều bình thường, không có gì xảy ra cả
Hắn nghe xong thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà trong quân doanh không có gian tế của đối phương, nếu không chuyện này sẽ rất phiền phức
Nhưng Thái Úc Lũy không suy nghĩ đơn giản như Bạch Khởi, mặc dù trong quân doanh đêm hôm qua không xảy ra chuyện gì..
Nhưng nghe hàm ý của Trang Hà, thì tử sĩ của “Liên minh thích khách” kia có thể thâm nhập vào bất cứ đâu, cho nên không ai có thể đảm bảo trong quân doanh của Bạch Khởi không có tử sĩ của liên minh ẩn mình
Đối với những chuyện này, Thái Úc Lũy không nói rõ cho Bạch Khởi biết, y chỉ có thể tùy cơ ứng biến, đi một bước nhìn một bước
Nếu Thái Úc Lũy chỉ là một người bình thường, e rằng vĩnh viễn y cũng không biết có bao nhiêu người đáng thương đã vì mình mà chết oan.
Tướng sĩ trong quân doanh nhìn thấy Thái Úc Lũy đi sau Bạch Khởi thì hơi kinh ngạc, bởi vì mấy năm nay Bạch Khởi không mang người ngoài vào quân doanh
Điều khiến bọn họ thấy lạ hơn nữa là, Bạch Khởi chưa từng nói ra thân phận của Thái Úc Lũy đối với bất cứ ai, nhưng đi đến đâu cũng đưa người đó đi cùng, bởi vậy mọi người không khỏi suy đoán Thái Úc Lũy có phải là quân sự kiêm phụ tá mới của Bạch Khởi hay không?
Mấy năm nay tính tình Bạch Khởi khá thất thường, cho nên thuộc hạ bên cạnh cũng không dám hỏi thẳng, chỉ có thể thông qua cuộc đối thoại của hai người, mà phát hiện cách nói chuyện của Bạch Khởi với Thái Úc Lũy vô cùng tôn kính..
Người khác đều hiểu rõ, Thái Úc Lũy chắc nhắn là một nhân vật không nên chọc vào
Trong thời gian đó, Thái Úc Lũy cũng không nói cho Bạch Khởi biết tin tức mà Trang Hà đã điều tra được, dù sao trên người y vẫn còn mang trách nhiệm, can dự quá nhiều vào chuyện của nhân gian sẽ không tốt
Mặc dù cán cân trong lòng Thái Úc Lũy đã không còn vững, nhưng y vẫn ghi nhớ rõ thân phận và mục đích chuyến đi này của mình, đó chính là trước khi Bạch Khởi biến việc giết chóc trở thành thói quen thì kịp thời ngăn cản hắn ta lại, chứ không phải là muốn thay đổi cục diện..
Khi bước vào quân doanh quân Tần, so với trước đây, Thái Úc Lũy không nhìn thấy mấy vị tướng quen thuộc, hỏi Bạch Khởi mới biết, hóa ra năm đó khi vây bắt Cùng Kỳ, những tướng sĩ đó đa phần đều chết trận, chỉ còn một hai người còn sống, nhưng đều vì Bạch Khởi mấy năm nay tàn bạo hung ác mà dần dần từ bỏ
Thái Úc Lũy nhận ra, thật ra trong lòng Bạch Khởi vẫn rất quan tâm đến những người đồng đội cùng mình chinh chiến đẫm máu sa trường năm đó, chỉ cần nhìn cách sống đơn giản của hắn là không khó để nhận ra, sâu trong nội tâm người này vẫn là Bạch Khởi năm đó, bởi vậy Thái Úc Lũy thật khó gắn “Sát nhân vương” trong lời thiên hạ với Bạch Khởi trước mắt
Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn còn sống động ngay trước mắt, những người kia chỉ vì sự thất trách của mình mà bị đánh bằng gậy đến chết, mặc dù vong hồn đã bị âm sai mang đi, nhưng Thái Úc Lũy không bao giờ quên được ánh mắt oan ức của bọn họ...
Sau khi Bạch Khởi xử lý hết quân vụ, nhìn thấy Thái Úc Lũy đang ngẩn người ngồi trên chiếu, không biết suy nghĩ điều gì, hắn liền tò mò gọi: “Úc Lũy huynh?” Tiếng đầu tiên Thái Úc Lũy còn chưa nghe thấy, vẫn chìm trong suy nghĩ riêng, đến tận khi Bạch Khởi gọi lần thứ hai “Úc Lũy huynh”y mới có phản ứng, quay lại ngẩn người nhìn Bạch Khởi nói: “Chuyện gì vậy?” Bạch Khởi cười khẽ: “Có phải trong quân doanh quá buồn chán không? Hay là để ta dẫn huynh ra chuồng ngựa, đi xem chiến mã trong quân doanh thế nào?” Đương nhiên không phải Thái Úc Lũy ngẩn người vì buồn chán, mà vì khi nãy y vẫn đang suy nghĩ xem có cách nào rút phần linh thức còn sót lại của Cùng Kỳ ra khỏi Bạch Khởi mà không làm tổn hại tới hồn phách của hắn hay không
Nghĩ đến mấy cách đều không được, vì cách nào cũng không đảm bảo chắc chắn hoàn toàn được.
Sau khi Bạch Khởi kéo suy nghĩ của Thái Úc Lũy lại, y cũng không nghĩ nhiều mà đáp: “Cũng được...” Đi vào trong chuồng ngựa của quân doanh, Bạch Khởi dẫn ra hai con ngựa có màu lông sáng ngời, nhìn qua là thấy khác hẳn với những con chiến mã khác
Bạch Khởi dường như rất yêu thích hai con ngựa này, hắn chỉ vào bọn chúng và nói với Thái Úc Lũy: “Đây là hai con ngựa Lương Câu do vương thượng ban cho ta, so với những con chiến mã khác thì khỏe mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, sức bền cũng tốt hơn, đáng tiếc là chỉ có hai con ngựa này, nên bình thường ta cũng không nỡ đem ra cưới.” Thái Úc Lũy cẩn thận quan sát hai con ngựa, thấy tứ chi chúng đều thon dài, cổ cao dài mảnh, hình thể tuyệt đẹp, quả nhiên là hai con ngựa Lương Câu..
Y cảm thấy tiếc nuối nên nói: “Nhưng ngựa Lương Câu không được tung vó trên chiến trường, cả ngày bị nuôi nhốt ở trong chuồng không phải quá đáng tiếc hay sao?” Bạch Khởi đưa dây cương của một con ngựa cho Thái Úc Lũy: “Nói cũng đúng, vậy thì mời Úc Lũy huynh so tài với ta một trận được không?” Nói xong, Bạch Khởi cũng tung người lên con ngựa của mình, từng bước đi ra khỏi chuồng ngựa
Thái Úc Lũy cũng lập tức lên ngựa đuổi theo, cười bảo: “Đã là ngựa đua, Bạch huynh phải xuất phát cùng ta mới đúng chứ?” Sau đó hai người đều giục ngựa phi như bão táp đến một rừng cây ở ngoại thành Hàm Dương mới cùng ghìm cương, để tốc độ chậm lại..
Bạch Khởi luôn chạy phía trước quay đầu cười lớn: “Không ngờ Úc Lũy huynh cưỡi ngựa giỏi như thế, với tốc độ vừa rồi của ta, cả nước Tần cũng không có mấy người đuổi kịp được!”
Thái Úc Lũy ngượng ngùng nói: “Bạch huynh quá khen rồi, không phải lừa huynh, chứ ta chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo huynh mà thôi, xem ra ngựa này quả nhiên không tầm thường!” Bạch Khởi nghe xong cũng yêu quý vỗ về cổ ngựa: “Đáng tiếc chỉ có hai con, nếu như giao phối cùng những con ngựa khác sợ sẽ mất đi sự thuần chủng của nó.” Thái Úc Lũy gật gù rồi chuyển để tài: “Huynh đã điều tra cẩn thận trong quân doanh chưa?” Bạch Khởi ghìm nhẹ dây cương: “Đã điều tra rồi, cũng không tìm ra ai khả nghi, cơ bản đều là những thuộc hạ đã đi theo ta nhiều năm, còn binh lính trong doanh thì càng không có khả năng, vì bọn họ không biết rõ hành tung của ta..
Đêm đó ta vốn định về quân doanh nghỉ ngơi, chuyện về hầu phủ chỉ là suy nghĩ nhất thời, muốn về thăm huynh mà thôi.” Thái Úc Lũy ngẫm nghĩ rồi đưa ra ý kiến: “Có lẽ kế hoạch lúc đầu là khi huynh về doanh trại sẽ ám sát huynh, nhưng vì huynh nhất thời thay đổi hành trình quay về hầu phủ, cho nên bọn chúng mới phải dụ huynh rời hầu phủ chăng..
Đúng rồi, có tin tức gì về tên sai vặt kia chưa?”
Có lẽ “Sát thần” và “Sát tinh” cũng không khác nhau là mấy1, thế nhưng nghiệp chướng mà Bạch Khởi phải chịu lại khác nhau rất nhiều..5
Cho nên Thái Úc Lũy mới cảm thấy không công bằng đối với Bạch Khởi
Ngày hôm sau, khi Thái Úc Lũy tỉnh dậy thì Bạch Khởi đã cho người chuẩn bị sẵn đồ ăn, ăn sáng xong cả hai cùng nhau đi đến quân doanh của quân Tần
Sau khi Bạch Khởi trở về quân doanh, việc đầu tiên là hỏi tối hôm qua trong quân doanh có xảy ra chuyện gì khác thường không? Và hắn nhận được câu trả lời là mọi chuyện đều bình thường, không có gì xảy ra cả
Hắn nghe xong thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà trong quân doanh không có gian tế của đối phương, nếu không chuyện này sẽ rất phiền phức
Nhưng Thái Úc Lũy không suy nghĩ đơn giản như Bạch Khởi, mặc dù trong quân doanh đêm hôm qua không xảy ra chuyện gì..
Nhưng nghe hàm ý của Trang Hà, thì tử sĩ của “Liên minh thích khách” kia có thể thâm nhập vào bất cứ đâu, cho nên không ai có thể đảm bảo trong quân doanh của Bạch Khởi không có tử sĩ của liên minh ẩn mình
Đối với những chuyện này, Thái Úc Lũy không nói rõ cho Bạch Khởi biết, y chỉ có thể tùy cơ ứng biến, đi một bước nhìn một bước
Nếu Thái Úc Lũy chỉ là một người bình thường, e rằng vĩnh viễn y cũng không biết có bao nhiêu người đáng thương đã vì mình mà chết oan.
Tướng sĩ trong quân doanh nhìn thấy Thái Úc Lũy đi sau Bạch Khởi thì hơi kinh ngạc, bởi vì mấy năm nay Bạch Khởi không mang người ngoài vào quân doanh
Điều khiến bọn họ thấy lạ hơn nữa là, Bạch Khởi chưa từng nói ra thân phận của Thái Úc Lũy đối với bất cứ ai, nhưng đi đến đâu cũng đưa người đó đi cùng, bởi vậy mọi người không khỏi suy đoán Thái Úc Lũy có phải là quân sự kiêm phụ tá mới của Bạch Khởi hay không?
Mấy năm nay tính tình Bạch Khởi khá thất thường, cho nên thuộc hạ bên cạnh cũng không dám hỏi thẳng, chỉ có thể thông qua cuộc đối thoại của hai người, mà phát hiện cách nói chuyện của Bạch Khởi với Thái Úc Lũy vô cùng tôn kính..
Người khác đều hiểu rõ, Thái Úc Lũy chắc nhắn là một nhân vật không nên chọc vào
Trong thời gian đó, Thái Úc Lũy cũng không nói cho Bạch Khởi biết tin tức mà Trang Hà đã điều tra được, dù sao trên người y vẫn còn mang trách nhiệm, can dự quá nhiều vào chuyện của nhân gian sẽ không tốt
Mặc dù cán cân trong lòng Thái Úc Lũy đã không còn vững, nhưng y vẫn ghi nhớ rõ thân phận và mục đích chuyến đi này của mình, đó chính là trước khi Bạch Khởi biến việc giết chóc trở thành thói quen thì kịp thời ngăn cản hắn ta lại, chứ không phải là muốn thay đổi cục diện..
Khi bước vào quân doanh quân Tần, so với trước đây, Thái Úc Lũy không nhìn thấy mấy vị tướng quen thuộc, hỏi Bạch Khởi mới biết, hóa ra năm đó khi vây bắt Cùng Kỳ, những tướng sĩ đó đa phần đều chết trận, chỉ còn một hai người còn sống, nhưng đều vì Bạch Khởi mấy năm nay tàn bạo hung ác mà dần dần từ bỏ
Thái Úc Lũy nhận ra, thật ra trong lòng Bạch Khởi vẫn rất quan tâm đến những người đồng đội cùng mình chinh chiến đẫm máu sa trường năm đó, chỉ cần nhìn cách sống đơn giản của hắn là không khó để nhận ra, sâu trong nội tâm người này vẫn là Bạch Khởi năm đó, bởi vậy Thái Úc Lũy thật khó gắn “Sát nhân vương” trong lời thiên hạ với Bạch Khởi trước mắt
Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn còn sống động ngay trước mắt, những người kia chỉ vì sự thất trách của mình mà bị đánh bằng gậy đến chết, mặc dù vong hồn đã bị âm sai mang đi, nhưng Thái Úc Lũy không bao giờ quên được ánh mắt oan ức của bọn họ...
Sau khi Bạch Khởi xử lý hết quân vụ, nhìn thấy Thái Úc Lũy đang ngẩn người ngồi trên chiếu, không biết suy nghĩ điều gì, hắn liền tò mò gọi: “Úc Lũy huynh?” Tiếng đầu tiên Thái Úc Lũy còn chưa nghe thấy, vẫn chìm trong suy nghĩ riêng, đến tận khi Bạch Khởi gọi lần thứ hai “Úc Lũy huynh”y mới có phản ứng, quay lại ngẩn người nhìn Bạch Khởi nói: “Chuyện gì vậy?” Bạch Khởi cười khẽ: “Có phải trong quân doanh quá buồn chán không? Hay là để ta dẫn huynh ra chuồng ngựa, đi xem chiến mã trong quân doanh thế nào?” Đương nhiên không phải Thái Úc Lũy ngẩn người vì buồn chán, mà vì khi nãy y vẫn đang suy nghĩ xem có cách nào rút phần linh thức còn sót lại của Cùng Kỳ ra khỏi Bạch Khởi mà không làm tổn hại tới hồn phách của hắn hay không
Nghĩ đến mấy cách đều không được, vì cách nào cũng không đảm bảo chắc chắn hoàn toàn được.
Sau khi Bạch Khởi kéo suy nghĩ của Thái Úc Lũy lại, y cũng không nghĩ nhiều mà đáp: “Cũng được...” Đi vào trong chuồng ngựa của quân doanh, Bạch Khởi dẫn ra hai con ngựa có màu lông sáng ngời, nhìn qua là thấy khác hẳn với những con chiến mã khác
Bạch Khởi dường như rất yêu thích hai con ngựa này, hắn chỉ vào bọn chúng và nói với Thái Úc Lũy: “Đây là hai con ngựa Lương Câu do vương thượng ban cho ta, so với những con chiến mã khác thì khỏe mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, sức bền cũng tốt hơn, đáng tiếc là chỉ có hai con ngựa này, nên bình thường ta cũng không nỡ đem ra cưới.” Thái Úc Lũy cẩn thận quan sát hai con ngựa, thấy tứ chi chúng đều thon dài, cổ cao dài mảnh, hình thể tuyệt đẹp, quả nhiên là hai con ngựa Lương Câu..
Y cảm thấy tiếc nuối nên nói: “Nhưng ngựa Lương Câu không được tung vó trên chiến trường, cả ngày bị nuôi nhốt ở trong chuồng không phải quá đáng tiếc hay sao?” Bạch Khởi đưa dây cương của một con ngựa cho Thái Úc Lũy: “Nói cũng đúng, vậy thì mời Úc Lũy huynh so tài với ta một trận được không?” Nói xong, Bạch Khởi cũng tung người lên con ngựa của mình, từng bước đi ra khỏi chuồng ngựa
Thái Úc Lũy cũng lập tức lên ngựa đuổi theo, cười bảo: “Đã là ngựa đua, Bạch huynh phải xuất phát cùng ta mới đúng chứ?” Sau đó hai người đều giục ngựa phi như bão táp đến một rừng cây ở ngoại thành Hàm Dương mới cùng ghìm cương, để tốc độ chậm lại..
Bạch Khởi luôn chạy phía trước quay đầu cười lớn: “Không ngờ Úc Lũy huynh cưỡi ngựa giỏi như thế, với tốc độ vừa rồi của ta, cả nước Tần cũng không có mấy người đuổi kịp được!”
Thái Úc Lũy ngượng ngùng nói: “Bạch huynh quá khen rồi, không phải lừa huynh, chứ ta chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo huynh mà thôi, xem ra ngựa này quả nhiên không tầm thường!” Bạch Khởi nghe xong cũng yêu quý vỗ về cổ ngựa: “Đáng tiếc chỉ có hai con, nếu như giao phối cùng những con ngựa khác sợ sẽ mất đi sự thuần chủng của nó.” Thái Úc Lũy gật gù rồi chuyển để tài: “Huynh đã điều tra cẩn thận trong quân doanh chưa?” Bạch Khởi ghìm nhẹ dây cương: “Đã điều tra rồi, cũng không tìm ra ai khả nghi, cơ bản đều là những thuộc hạ đã đi theo ta nhiều năm, còn binh lính trong doanh thì càng không có khả năng, vì bọn họ không biết rõ hành tung của ta..
Đêm đó ta vốn định về quân doanh nghỉ ngơi, chuyện về hầu phủ chỉ là suy nghĩ nhất thời, muốn về thăm huynh mà thôi.” Thái Úc Lũy ngẫm nghĩ rồi đưa ra ý kiến: “Có lẽ kế hoạch lúc đầu là khi huynh về doanh trại sẽ ám sát huynh, nhưng vì huynh nhất thời thay đổi hành trình quay về hầu phủ, cho nên bọn chúng mới phải dụ huynh rời hầu phủ chăng..
Đúng rồi, có tin tức gì về tên sai vặt kia chưa?”