Tôi nhìn menu này còn có vài món cực kỳ tàn nhẫn, cái gì mà dầu giội óc khỉ, cá chạch chui đậu hũ... Tôi đã từng nghe về những món này trước đây, nghe nói những con vật này đều bị biến thành đồ ăn ngay khi còn sống.
Đôi khi, tôi buộc phải thừa nhận rằng con người mới là loài động vật tàn ác nhất trên thế giới... Đến giết đồng loại còn không nương tay, nói gì đến khác loài…
Bà chủ hình như cũng không ngờ chúng tôi lại ăn chay nên ngây ra, không biết giới thiệu món gì. Chú Lê ra vẻ lạnh nhạt: “Làm mấy món đồ hộp là được, chúng tôi ăn xong sẽ đi tiếp...”
Bà chủ gật đầu đi về phòng bếp, chẳng mấy chốc đã thấy cô bé xinh xắn kia lục tục bê mấy bát đồ hộp ra. Tôi xem thì thấy đúng là đồ hộp thật, bên trên ngoại trừ ít váng dầu và cọng hành ra thì chẳng có gì nữa.
Tôi thật sự đói bụng nên không hề nghĩ ngợi mà bắt đầu động đũa. Lại nói, mấy món này ăn rất ngon, tuy chỉ là đồ hộp nhưng không khó ăn như thức ăn nhanh trong thành phố, đương nhiên cũng có thể là do tôi quá đói.
Chú Lê và Đinh Nhất nghe tôi nói mùi vị khá ngon thì cũng bắt đầu chậm chạp ăn. Còn Đặng Châu Minh thì làm thế nào cũng không ăn, nói luôn là mình không đói bụng, đợi lát nữa lên homestay ở trên núi rồi tính!
Tôi lén nhìn về phía bà chủ, thấy vẻ mặt bà ta khinh bỉ nhìn Đặng Châu Minh, tuy không nói gì nhưng tôi lại cảm thấy hình như họ có quen nhau. Tôi ăn ba bốn miếng đã xong bát, sau đó xoa bụng nói với bà chủ: “Thứ này ăn ngon thật, cho tôi thêm một bát nữa.”
Bà chủ cười cười nói: “Ngại quá, đây là đặc sản quán chúng tôi nên số lượng có hạn, mỗi người chỉ được 1 bát...”
Cái gì? Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe nói đi ăn mà còn số lượng có hạn đấy. Tôi đang định nói gì đó thì bị chú Lê gọi giật lại: “Được rồi, Tiến Bảo, tham thì thâm, chúng ta chỉ lót dạ một chút thôi, lát nữa lên núi mà cháu còn đói thì ăn thứ khác!”
Tôi nghe lời chú Lê rõ ràng là có ẩn ý khác! Chẳng lẽ thức ăn này có vấn đề nên không ăn nhiều được? Lúc này tôi mới cẩn thận quan sát trong cửa hàng, cảm thấy rất sạch sẽ, chẳng khác gì mấy nhà hàng bình thường, chỉ thấy hơi là lạ, nhưng lại không nói rõ được là khác thường ở đâu.
Lúc này, chú Lê nhìn đồng hồ rồi nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta đừng ở đây lâu, tránh trễ việc, lên núi đã rồi nói sau!”
Thế là Đặng Châu Minh cứ như được đại xá, tính tiền xong thì rời đi. Ba chúng tôi đều nhìn thấy vẻ sợ hãi vô cùng trong mắt anh ta, nhưng lại không biết tại sao... Sau khi lên xe, anh ta nói khẽ với Đinh Nhất: “Ngài Đinh, mau lái xe rời khỏi đây đi!”
Chú Lê quay sang nhìn anh ta: “Cậu Đặng, cậu làm sao thế? Bây giờ chúng ta đã ra khỏi đó rồi, cậu có thể nói cho tôi biết vừa rồi cậu sợ cái gì không?”
Môi Đặng Châu Minh đã tái bạc đi, hoảng sợ nhìn vào nhà hàng kia: “Mấy ngày trước tôi đi qua đây hoàn toàn không có nhà hàng nào hết. Còn cả... còn cả bà chủ vừa rồi. Cô ta... cô ta chính là hướng dẫn viên trên xe khách mất tích của chúng tôi, Ngô Xuân Hồng!”
Đinh Nhất đang chuẩn bị khởi động xe, nghe vậy thì phanh kít lại! Đừng nói anh ta, tôi nghe xong cũng sợ hết hồn, khó hiểu hỏi: “Ý anh là cô gái vừa rồi chính là hướng dẫn viên của công ty? Vậy sao vừa rồi anh không nói thẳng?”
Đặng Châu Minh lau lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Lúc trước tôi đã đưa bát tự của Ngô Xuân Hồng cho Liêu đại sư xem, ngài ấy tính ra hướng dẫn viên và tài xế đều đã không còn sống nữa. Nhưng vừa rồi tôi thấy cô ta lại sống sờ sờ trước mặt mình, quái lạ hơn là cô ta lại không biết tôi!”
Lúc này xe chúng tôi vẫn chưa đi xa, tôi thật sự có xúc động muốn chạy về xem cô gái kia có phải người chết không! Nhưng chú Lê lại không đồng ý cho chúng tôi trở lại lần nữa, theo như chú nói, vẫn nên lên núi trước. Trời lúc này đã tối, nếu cứ ở trong núi thì không an toàn.
Vì thế, chúng tôi lái xe lên thẳng hướng sườn núi Tình Nhân, nhưng chẳng mấy chốc sau, tôi đã cảm thấy là lạ! Tôi quay sang nhìn Đinh Nhất, thấy anh ta cũng đang sa sầm mặt, cau mày nhìn phía trước, xem ra anh ta cũng đã nhận ra có vấn đề…
Tôi hỏi khẽ anh ta: “Anh xem có phải khúc cua phía trước hơi quen mắt không?”
Đinh Nhất trầm giọng: “Đương nhiên là quen rồi, chúng ta vừa đi qua...”
Chú Lê nghe xong thì vội nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên đúng là thế!”
“Sao lại thế được? Rõ ràng chỉ có một đường lên núi, chúng ta vẫn đi lên trên, sau lại vòng về được?” Đặng Châu Minh hoảng sợ hỏi.
Chú Lê vội lấy la bàn ra xem, mới thấy kim đồng hồ đang xoay tròn theo hướng ngược lại, trầm giọng nói: “Không hay rồi, nơi này có vấn đề! Đinh Nhất, con lái xe chậm một chút, đừng để xảy ra biến cố gì!”
Đinh Nhất đáp lời, sau đó lái xe chậm lại. Lúc này tôi cẩn thận nhìn cảnh vật hai bên đường. Đúng vậy! Vừa rồi nhất định là đã đi qua đây, vì tai tôi lại bắt đầu kêu ong lên!
Tuy tốc độ xe rất chậm, nhưng chưa bao lâu đã đi qua khúc cua. Lúc này chúng tôi đều ngừng thở, chỉ sợ thở mạnh một cái sẽ kinh động đến thứ gì đó bên ngoài...
Lúc này ngoài trời đã tối đen, chúng tôi thuận lợi đi qua khúc cua, chẳng mấy chốc đã thấy một chỗ có ánh sáng. Lúc chúng tôi đến trước đó thì đều ngây ra. Đây chẳng phải là nhà hàng quái dị vừa rồi sao?
Đinh Nhất hoàn toàn không dừng xe, đạp chân ga đi ngang qua. Nhưng lúc chúng tôi đi qua trước cửa thì chợt thấy một đám thực khách đang ngồi bên trong, náo nhiệt hơn lúc chúng tôi đến vừa nãy chẳng biết bao nhiêu lần.
“Sao bên trong lại đột nhiên có nhiều người thế?” Tôi thấy quái lạ, hỏi.
Đặng Châu Minh ngồi sau đột nhiên run run nói: “Sao... sao họ lại ở đây?”
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta: “Ai cơ?”
“Những du khách Quảng Đông kia!” Đặng Châu Minh nói với vẻ mặt kinh hãi.
Nghe Đặng Châu Minh nói, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng... Đám thực khách đó chính là nhóm người Quảng Đông kia?
“Anh không nhìn nhầm đấy chứ?” Tôi hỏi với vẻ không tin.
Đặng Châu Minh nói chắc nịch: “Đương nhiên là không nhầm rồi, bây giờ có nhắm mắt tôi cũng có thể nhớ ra tài liệu của họ! Tôi cũng đã xem hình của bọn họ mấy trăm lần rồi!”
Tôi thấy Đặng Châu Minh nói chắc cú như vậy thì cũng hơi sợ hãi, hỏi chú Lê: “Làm thế nào bây giờ?”
Chú Lê nhìn tôi rồi nói: “Trước tiên đừng hoảng hốt, nếu thứ đó động vào chúng ta được thì vừa nãy đã ra tay ở trên xe rồi. Chú đoán cùng lắm cũng chỉ có thể vây chúng ta trên núi Đầu Trâu này, không có bản lĩnh làm gì khác.”
Lúc này, Đinh Nhất xem lượng xăng, bây giờ tuy vẫn chưa hết, nhưng nếu cứ như vậy thì chỉ e ngày mai không còn xăng xuống núi nữa.
“Tìm nơi an toàn đỗ xe lại!” Cuối cùng vẫn là chú Lê lên tiếng.
Bình luận facebook