Nhưng lúc tôi đang đầy tự tin bước vào, lại thấy một bảo vệ từ phía đối diện đi ra, tôi vội vàng quay lại hỏi Lưu Kiến Bân: “Không phải chú nói mọi người đều đi hết rồi à? Sao vẫn còn một bảo vệ ở lại thế?”
Mọi người nghe tôi nói thì sững sờ, sau đó căng thẳng nhìn sang… tôi bị họ nhìn đến run, vội hỏi: “Sao vậy? Tôi nói gì sai à?”
“Cháu nhìn kỹ lại đi, bảo vệ ở đâu ra chứ?” Chú Lê trầm mặt nói.
Tôi lập tức nhìn về chỗ người bảo vệ vừa đứng, lập tức lạnh sống lưng, rõ ràng lúc nãy có một bảo vệ ở đó, vậy mà bây giờ lại chẳng có ai hết!
“Vừa… vừa nãy thật sự có người bảo vệ đứng ở đó mà… Thật đấy!” Tôi sợ đến nói lắp.
Liêu đại sư nhìn tôi đánh giá, sau đó hỏi chú Lê: “Thằng nhóc này có khả năng đấy, là bẩm sinh đã có mắt âm dương phải không?”
Chú Lê lắc đầu nói: “Tiến Bảo đúng là có chút bản lĩnh, nhưng trước kia nó không có mắt âm dương, vừa rồi có thể nhìn thấy âm linh, chắc là do trong thời gian này âm khí trên người khá nặng…”
Tôi nghe thế, bèn sờ vào hung vật trước ngực, chẳng lẽ vì đeo nó thường xuyên nên âm khí mới nặng như vậy? Hay là vì có vật này, nên nó mới thỉnh thoảng nhắc nhở rằng bên cạnh tôi vẫn có những thứ không sạch sẽ?
Liêu đại sư cầm một chuỗi tràng hạt, dẫn đầu đi trước, vì vừa rồi tôi nhìn thấy thứ không sạch sẽ, nên đã chẳng còn can đảm đi đầu nữa! Chú Lê lo lắng nói: “Ở đây âm khí rất nặng, nhất định là có quỷ oan quanh quẩn…”
Lưu Kiến Bân sợ hãi nói: “Không thể nào? Tôi mở cửa chỗ này chưa đến nửa năm, chẳng lẽ là bảo vệ bị hù chết kia?”
Chú Lê lắc đầu: “Nhân viên kia mới chết được mấy ngày, sao oán khí có thể nặng như vậy được? Chắn chắn không phải, nếu như nói anh ta vì thứ đó mà chết thì còn tạm đúng…”
Nghĩ lại dáng vẻ của người bảo vệ trong đoạn video, có trời mới biết lúc đó anh ta nhìn thấy cái gì mà bị dọa chết tươi như thế!
Còn nơi có lời đồn bị quỷ ám cách chỗ bảo vệ chết không xa, nên vấn đề sẽ xuất hiện ở đó, đoàn chúng tôi cùng đi đến vị trí kia…
Lần này chú Lê đưa chúng tôi đi theo chỉ để quan sát học hỏi, dù sao đây cũng là địa bàn của Liêu đại sư, nên mọi chuyện phải do ông ấy làm chủ.
Nghe chú Lê nói, vị sư huynh này của chú ấy thu nhận chín đệ tử nhập môn, hai người đi theo đến đây chắc là rất được coi trọng. Mỗi người cầm một phần đồ làm pháp sự, rất ra dáng đi đằng sau Liêu đại sư, nhìn quy củ thế này, chắc họ cũng thường xử lý những chuyện như vậy…
Lúc chúng tôi đi đến chỗ có lời đồn quỷ ám, cũng không nhìn ra chỗ này có gì đặc biệt, chỉ khác biệt là có một trụ xi măng. Liêu đại sư thắc mắc nhìn trụ xi măng rồi hỏi Lưu Kiến Bân: “Cột này từ đầu đã có à?”
Lưu Kiến Bân gật đầu nói: “Vâng, kiến trúc sư nói đây là cột chịu lực chính, nhất định phải có, dù không đẹp lắm nhưng an toàn là quan trọng nhất! Hơn nữa đây là bãi đậu xe dưới đất, có đẹp hay không cũng không mấy quan trọng.”
Thế nhưng Liêu đại sư lại lắc đầu nói: “Không đúng, tuy tôi không phải kiến trúc sư nhưng cũng có nghiên cứu kiến trúc theo phong thủy, cột xi măng này nhất định là vật thừa, không thể nào quan trọng được! Cậu có bản thiết kế thi công không?”
Nhưng Lưu Kiến Bân lại nói: “Có ạ, nhưng để ở tổng công ty, chẳng lẽ chính nó là cột chiêu quỷ, phá việc làm ăn của tôi?”
Liêu đại sư không trả lời ông ta ngay, mà nhìn cây cột suy tư. Tôi biết ông ấy cũng chưa tỏ tường có phải nó có vấn đề hay không, nhưng tự nhiên thừa ra một cây cột, chắc chắn không phải vô duyên vô cớ thêm vào.
Mặc dù tôi không hiểu lắm, nhưng nhìn cái cột xi măng này không được tự nhiên như những cái khác, tổng thể không cân bằng. Kiến trúc Trung Hoa vốn chú trọng đến sự cân bằng, thế nhưng lại thừa ra cây cột này thì không đúng!
Nghĩ đến đó, tôi chạm thử vào cây cột xi măng, ngay sau đó mắt tối sầm lại, lỗ tai bị ù đi! Chuyện gì đã xảy ra? Sao chỗ này… lại có thi thể phụ nữ?
Chú Lê và Đinh Nhất đang giúp Liêu đại sư bố trí pháp đàn, quay lại nhìn thấy tôi vịn tay vào cột, chân khuỵu xuống, quỳ trên đất, Đinh Nhất nhanh chóng qua đỡ tôi.
Đến lúc tôi hoàn hồn tỉnh lại, thấy mọi người đang đứng trước mặt mình, chú Lê căng thẳng hỏi: “Thế nào? Trong cột xi măng này có gì à?”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Báo cảnh sát đi ạ, trong này có xác người…”
Lưu Kiến Bân choáng váng, tự lầm bầm, trách sao nơi này bị quỷ ám.
Trong cột xi măng là một cô gái, một cô gái từng rất xinh đẹp. Tiếc là cô ấy đã yêu một người đàn ông không nên yêu, lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp. Đến khi tỉnh ngộ, cô mới nhận ra mình chẳng có gì, nên không cam tâm, muốn chiếm đoạt thứ tình yêu chưa từng thuộc về mình…
Cô ấy tên Đoàn Triều Ca, xuất thân trong một gia đình thư hương, cha mẹ đều là giáo viên trung học. Cô tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng nào đó ở Bắc Kinh, đáng lý ra, chờ đợi cô ấy phải là một tình yêu đẹp và một công việc khiến người khác hâm mộ. Nhưng lúc học đại học vì ham hư vinh, đi nhầm một bước, cô trở thành tình nhân của người khác.
Từ đó, mọi ăn mặc của cô đều xa hoa hơn người khác, được các bạn học hâm mộ, nhưng không ai biết tiền của cô ở đâu ra? Cứ đến cuối tuần, sẽ có một chiếc ô tô sang trọng dừng ở cổng trường đón cô, đến thứ hai lại đưa cô quần áo gọn gàng trở về.
Cho dù bạn học nghi ngờ cô có người bao nuôi, nhưng ở cái thời đại ai nấy đều coi trọng vật chất này, có mấy kẻ còn quan tâm ai bại hoại đạo đức chứ? Họ chỉ để ý hôm nay cô ấy mặc quần áo nhãn hiệu nào, cầm túi xách nào.
Sau khi tốt nghiệp, đáng lẽ Đoàn Triều Ca nên chấm dứt với người đàn ông kia, tìm một công việc tốt, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng cô ấy đã sớm quen sống xa hoa, lãng phí rồi. Tục ngữ nói từ khổ lên sướng thì dễ, nhưng từ sướng xuống khổ thì khó. Từng giây, từng phút cô đều không muốn quay lại cuộc sống như xưa!
Trước kia, mỗi bữa cô đều phải tính ăn thế nào cho tiết kiệm, còn bây giờ cô có thể tùy ý mua một cái túi bằng mấy tháng tiền ăn lúc trước! Thế nên cô lựa chọn tiếp tục làm nhân tình của người ta.
Người này là đại gia nhà đất tên Tôn Thiên Hưng, là một doanh nhân đầu tư bất động sản, trước kia mở một mỏ than ở Sơn Tây lập nghiệp. Lúc trước ông ta nhìn trúng Đoàn Triều Ca, một là vì cô xinh đẹp, mặt khác cảm thấy cô gái bên cạnh mình tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, đưa đi đâu cũng có mặt mũi.
Bình luận facebook