Ba người chúng tôi lượn lờ quanh núi nửa ngày, cũng không tìm được tảng đá và cái cây có tạo hình kỳ lạ trong trí nhớ của Cổ Diệp. Tiếc là tôi không có khả năng họa hình, nếu không đã vẽ hai thứ kia lại để nhờ người qua đường xem thử.
Cuối cùng vẫn là Bạch Kiện phát huy phẩm chất cảnh sát hình sự ưu tú, gặp người là hỏi! Lúc đầu hỏi một số du khách bình thường, đa số họ đều mơ hồ nói mình từ nơi khác đến nên không rõ lắm.
Lúc sau ba người chúng tôi đang ngồi dưới gốc cây lớn hóng gió, đột nhiên nhìn thấy một ông lão đeo băng đỏ từ trên núi đi xuống. Bạch Kiện lập tức chạy đến chỗ ông ấy hỏi thăm, không ngờ lần này lại hỏi đúng người.
Ông lão này họ Cát, là kiểm lâm, nghe chúng tôi nói muốn điều tra vụ án năm đó, ông rất nhiệt tình kể chuyện ở đây…
Ông chính là người bảy năm trước đã phát hiện xác người không đầu. Bây giờ ngày nào ông ấy cũng đi quanh núi một vòng, nếu phát hiện tình huống kỳ lạ nào cũng có thể kịp thời báo xuống núi.
Ông Cát cho hay, tảng đá giống như con cóc và hai gốc cây quấn lấy nhau như cây uyên ương trước đây thì có, nhưng mấy năm trước bị một vị quan chức thích nên đã mua của ban quản lý Vọng Nhi Sơn rồi.
Ở đây không được coi là cảnh quan thiên nhiên quốc gia, cho nên mọi thứ đều do địa phương đầu tư khai thác. Vì chuyện xảy ra bảy năm trước, du khách ngày càng ít, mà vốn chỗ này cũng không thu vé vào cửa hay gì cả, nên muốn tiếp tục duy trì cũng rất khó, không có cách nào giữ được tảng đá lạ và cây uyên ương kia.
Tôi kích động hỏi ông Cát có còn nhớ vị trí của hai thứ kia không? Ông Cát lập tức nói đương nhiên là nhớ! Hơn nữa còn có thể dẫn chúng tôi đến đó!
Vị trí đó cũng không xa, chúng tôi đi một lát là đến, sau khi hai thứ kia bị bán đi, bên trên đã mọc một thảm thực vật mới, nếu không phải có ông Cát rất thân thuộc với nơi này, người ngoài không thể nào tìm được.
Bạch Kiện lập tức dùng dây thừng ngũ sắc mang theo làm dấu, cái đó sẽ là biển báo định vị về sau, tôi nhanh chóng tìm ra con đường năm đó hung thủ đã kéo Cổ Diệp đi.
Nhưng đúng lúc này trời lại đổ mưa, mưa to gió lớn không ngừng vần vũ trong rừng rậm. Ông Cát nhìn trời, bảo chúng tôi mau xuống núi, bây giờ đang là mùa nước lên, có thể sẽ xuất hiện lũ ống, bây giờ ở trên núi rất nguy hiểm.
Không còn cách nào, chúng tôi đành theo ông Cát xuống núi, về quán trọ nghỉ ngơi. Mặc dù bị mưa to khiến chúng tôi lạnh thấu tim, nhưng có chút tiến triển so với hôm qua, nên cũng thoải mái hơn nhiều. Trước khi đi, Bạch Kiện còn cột lại dây đánh dấu, đề phòng bị mưa to cuốn đi…
Chị chủ quán trọ thấy chúng tôi chật vật trở về, tốt bụng nấu cho chúng tôi một nồi canh gừng. Chị ấy nói trời tuy nóng nhưng nước mưa lại lạnh thấu xương, nếu như bị dính mưa mà không uống đồ ấm sẽ dễ bị cảm lạnh.
Tôi nhìn chị chủ, tỏ ra vô ý buôn chuyện với chị ấy: “Chị này, chị mở nhà nghỉ ở đây lâu chưa? Làm ăn có được không?”
Chị chủ cầm một chai rượu và đĩa đậu phộng cho chúng tôi, sau đó cũng ngồi xuống nói chuyện: “Chị ở đây đã hơn mười năm rồi, mấy năm đầu làm ăn không tệ, khách cũng đông, nhưng sau khi xảy ra chuyện bảy năm trước, tụi chị ở đây đều miễn cưỡng lắm mới duy trì được…”
“Chuyện gì thế ạ?” Tôi giả không biết.
Chị chủ cho một hạt đậu phộng vào miệng nói: “Còn có thể là chuyện gì, đương nhiên là vụ án không đầu bảy năm trước! Bây giờ nghĩ lại vẫn sợ, nhớ lúc đó đang làm ăn tốt, ngày nào cũng rất đông khách, ai mà ngờ lại gặp chuyện ma quỷ kia chứ!”
Bạch Kiện lúc này mới nói xen vào: “Lúc ấy cảnh sát có đến quán trọ này của chị điều tra không?”
Chị chủ cong miệng nói: “Xí! Đương nhiên là điều tra hết rồi! Lúc ấy cuộc điều tra đó lớn vô cùng! Đáng tiếc là không điều tra ra được, chị nhớ lúc ấy ở đây đầy khách trọ, cả đến cả đi đều vui vẻ, căn bản không biết được ai là hung thủ, ai là người bị hại!”
“Chị này, tôi nghe nói dáng người của xác không đầu rất đẹp, hình như là người vận động nhiều!” Tôi thử thăm dò.
Nhưng chị chủ lại lắc đầu như trống bỏi: “Đừng nói đến người vận động nhiều! Lúc ấy dạng thanh niên đó nhiều lắm, bây giờ chị nghĩ lại vẫn còn hoảng… Nói không chừng chị từng gặp qua hung thủ hay ma quỷ không đầu gì đó rồi ý! Chỉ có điều từ đó về sau, nơi này kinh doanh không tốt, vụ án chậm chạp mãi không được phá, có ai dám đến nữa đâu!”
Nói đến đây, chị chủ đổi giọng nói: “Nhưng mà bây giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi, mọi người thường sẽ hay quên, chị đoán chắc chỉ tầm hai năm nữa sẽ chẳng có ai nhớ đến vụ án đó đâu!”
Chúng tôi nói chuyện phiếm với chị chủ một lúc, đồng nghiệp của Bạch Kiện gọi điện thoại đến, hôm nay họ đã tìm được hai người bạn cùng phòng của Cổ Diệp năm đó, là Lưu Huy và Triệu Chí Hiên. Nghe họ nói, năm đó Cổ Diệp rất cố gắng, chỉ cần có thời gian thì sẽ đi làm thêm kiếm tiền học phí.
Phòng ký túc của họ có bốn người, lần lượt là Lưu Huy, Triệu Chí Hiên, Cổ Diệp và Sở Thiên Nhất. Sở Thiên Nhất sau khi học hết kỳ một năm thứ nhất, thì có một người bạn của cha mẹ đưa cậu ta sang Mỹ, không ngờ đến đầu học kỳ hai cũng không thấy Cổ Diệp đi học lại.
Theo như Lưu Huy nói, lúc đó trong bốn người họ, Sở Thiên Nhất có gia cảnh tốt nhất. Trước kia bố mẹ cậu ta làm ở bộ ngoại giao, quanh năm công tác ở nước ngoài, cậu ta được bà nội nuôi lớn.
Sau đó có một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha mẹ Sở Thiên Nhất đều qua đời, nhưng họ đã để lại cho cậu ta một gia tài lớn, đủ để hai bà cháu họ sinh sống. Cũng có thể vì Sở Thiên Nhất và Cổ Diệp đều không sống cùng cha mẹ từ nhỏ, nên quan hệ của họ rất tốt, làm chuyện gì cũng cùng nhau.
Lúc ấy Cổ Diệp vì không có người nhà trả tiền học phí cho nên thường ra ngoài làm thêm, đáng lý ra người có gia cảnh tốt như Sở Thiên Nhất không cần tham gia cùng, nhưng lần nào cậu ta cũng đi. Lúc đó không thấy Cổ Diệp quay lại trường, mọi người đều nói đùa không biết có phải cậu ta đã theo Sở Thiên Nhất đến Mỹ rồi không!
Sau này họ cũng không liên lạc với Sở Thiên Nhất nữa, nhưng nghe nói cậu ta đã lấy được thẻ xanh ở Mỹ, chắc sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Bạch Kiện cẩn thận phân tích các mối quan hệ xã hội của Cổ Diệp, nhìn bề ngoài thì không hề có mâu thuẫn gì với người khác, thế nhưng theo thủ pháp gây án của hung thủ, thì không giống như đột nhiên xảy ra suy nghĩ đó, mà gã đã có mưu tính từ trước.
Bình luận facebook