Bạch Kiện và Đinh Nhất chờ ở ngoài cửa, thấy tôi đi ra, hai người họ vây lấy tôi, hỏi thế nào rồi? Tôi lắc đầu: “Muốn anh ta về nước chắc là khó, nhưng anh cũng có thể chờ thêm một chút xem sao, nếu anh ta vẫn còn chút lương tri, có lẽ sẽ trở về thật.”
Nói thật, vụ án này thật sự làm tôi rất đau lòng, rõ ràng không phải là người ác độc tày trời, thế mà có thể làm ra chuyện khiến người khác phải run sợ như thế.
Xem ra con người đều có những lúc ích kỷ, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi. Nhưng tôi cảm thấy dù có ích kỷ thì cũng nên có giới hạn cuối cùng, nếu như một người khi còn sống mà không có ai có thể khiến anh ta đối xử một cách chân thành, vô tư, vậy thì người đó thật đáng buồn và đáng thương… Bởi vì người ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết cái gì là yêu.
Khi tôi và Đinh Nhất về đến nhà, chú Lê còn trêu: “Ôi, những thám tử lớn đã về rồi!”
Tôi lườm ông ấy: “Không biết ai ở trước mặt Sở trưởng Sở công an ngoan như cậu em ấy nhỉ, còn không biết xấu hổ mà nói bọn cháu à.”
Chú Lê cười gian: “Tục ngữ có câu quan lớn đè chết người, người ta là quan cực lớn, tìm mình hỗ trợ là để mắt đến mình rồi, loại công việc này mặc dù là làm không công đấy, nhưng thứ chúng ta kiếm được chính là mối quan hệ, có thể giúp mang tới những mối làm ăn khác sau này. Về sau cháu còn phải học chú nhiều đấy?”
Tôi nhếch miệng: “Phải làm không công mấy vụ rồi, sao gần đây tài vận kém thế nhỉ?”
Chú Lê bỗng cười xấu xa: “Thằng ngốc này, lại muốn kiếm tiền rồi à? Vừa hay, chú mới nhận được một công việc lớn, đủ để chúng ta bù lại tổn thất trong khoảng thời gian này!”
Tôi nghe xong mà tinh thần tỉnh táo hẳn lên: “Thật ạ, mau mau, chú nói xem là việc gì thế?”
Chú Lê thấy tôi hưng phấn thì cười tủm tỉm, lấy tấm danh thiếp trên mặt bàn đưa qua, tôi nhận rồi nhìn sơ qua thông tin bên trên, toàn tiếng Anh, quay sang mặt đằng sau thì thấy phía trên viết dòng chữ Chủ tịch tập đoàn Thiệu thị Singapore, Thiệu Kiến Hoa.
Nhìn tấm danh thiếp này cũng biết là người có tiền rồi, lại còn là người Hoa ở Singapore nữa! Chẳng lẽ công việc lần này của chúng tôi là ở Singapore?
Chú Lê thấy tôi dùng vẻ mặt mê tiền nhìn tấm danh thiếp, bèn giật lại: “Nhìn nữa nó mòn mất bây giờ, chú còn chưa nhớ được số điện thoại trên đó đâu đấy!”
Tôi quệt miệng: “Ki bo! Người này là ai vậy ạ? Họ muốn chúng ta đi Singapore à?”
Chú Lê tức giận, nói: “Nghĩ gì thế? Còn muốn đi Singapore? Cho cháu đi ngựa lên núi còn tạm được!”
Tôi thấy chú Lê cố ý không nói, cũng giả vờ cau có: “Thế thì đi đâu? Chú mau nói đi! Càng già càng không đứng đắn! Chú muốn cháu tò mò đến chết à!”
Chú Lê thấy tôi như thế, thì cười nói: “Lần này chúng ta đi Quảng Đông, giúp chủ tịch Thiệu tìm mộ tổ!”
“Cái gì! Thế cháu không đi đâu! Quá xui xẻo!” Tôi lập tức lắc đầu quầy quậy!
Chú Lê gõ lên đầu tôi một cái: “Có tiền mà không làm à! Cháu có bị ngốc không đấy? Thằng nhóc cháu không thích đi tìm mấy bộ xương khô, lại cứ thích đi tìm mấy cái xác thối nửa nát nửa không à?”
Lời của ông ấy làm tôi buồn nôn! Lại còn nửa nát nửa không nát mới ghê chứ! Nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, cái mộ tổ của chủ tịch Thiệu này chắc chắn phải từ vài thập niên trước rồi, thi thể nhất định đã thành xương cả! Có tiền mà không kiếm thì đúng là kẻ ngu!
Sau đấy chú Lê nói rõ cho tôi nghe về công việc chủ tịch Thiệu muốn nhờ chúng tôi làm…
Gia đình của vị chủ tịch Thiệu này dời đến sinh sống ở Singapore từ thời ông cố. Lúc đó nhà họ là một xí nghiệp gia đình yêu nước ở Quảng Đông, trước giải phóng họ vẫn luôn chi tiền để ủng hộ hoạt động kháng Nhật.
Sau giải phóng, chính phủ Trung Quốc tuyên dương hành động của họ, lúc ấy địa vị xã hội của gia đình họ ở Quảng Đông rất cao, là một trong những gia tộc rất quan trọng trong giới thương nghiệp.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, ông cố của Thiệu Kiến Hoa là Thiệu Bắc Thần nhạy cảm phát hiện hướng gió của giới chính trị có thay đổi, nên ông ấy đưa cả nhà sang Singapore, bắt đầu an cư lạc nghiệp ở đó.
Không bao lâu sau khi cả nhà họ rời đi, quả nhiên chính phủ bắt đầu tổ chức cuộc cách mạng màu đỏ mạnh mẽ, tất cả những người bạn lúc trước không nghe lời khuyên của Thiệu Bắc Thần đều chịu tai ương, không kịp trở tay.
Tuy cả nhà họ Thiệu đã dọn đi nơi khác, tránh khỏi thảm họa này, nhưng tất cả đất đai nhà cửa của họ ở quê đều bị sung công, tồi tệ nhất là ngay cả mộ tổ cũng bị san bằng. Chuyện này trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Thiệu Bắc Thần, đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Về sau nhà họ Thiệu làm ăn phất lên ở đất Singapore. Đến thập kỷ 90, Trung Quốc mở cửa cải cách, cha của Thiệu Kiến Hoa là Thiệu Niệm Tổ đã từng trở lại quê cũ một lần. Đáng tiếc, làng quê năm xưa đã thay đổi quá nhiều, ông ấy không thể tìm thấy vị trí mộ phần của tổ tiên nhà họ Thiệu năm đó, đành phải tiếc nuối rời đi…
Hiện nay cha của Thiệu Kiến Hoa đang bị bệnh nặng, ông ấy vẫn luôn một lòng muốn tìm lại mộ phần tổ tiên. Không còn cách nào khác, Thiệu Kiến Hoa đành phải nhiều lần về lại quê Quảng Đông để tìm kiếm, nhưng quang cảnh thay đổi quá nhanh, vật đổi sao dời. Những người biết về mộ tổ của nhà họ Thiệu năm đó phần lớn đều đã xuống đất nằm như Thiệu Bắc Thần hết rồi, không còn một ai biết vị trí cụ thể của mộ phần ở nơi nào.
Năm đó, Thiệu Bắc Thần cũng từ chỗ bạn bè mà biết được mộ tổ của nhà họ Thiệu chỉ bị san bằng, xương cốt phía dưới vẫn còn nguyên không bị động vào, nếu có thể tìm ra được thì họ sẽ dời toàn bộ mộ tổ đi.
Tôi thường nghe chú Lê nói ở Quảng Đông có rất nhiều thầy pháp, tại sao họ phải ngàn dặm xa xôi đến tận chỗ chúng tôi?
Nhưng chú Lê lại nói, không phải Thiệu Kiến Hoa chưa từng đi mời ai, nhưng phần lớn những người đó sau khi nghe rõ ý định của ông ấy thì đều từ chối cả, nói thẳng ra là bọn họ không thể tìm được. Về sau Thiệu Kiến Hoa được một người bạn làm ăn biết đến chị Bạch giới thiệu, ông ta mới tìm được tới đây.
Tôi cũng thấy việc này khá khó! Những người đấy đều chết mấy chục năm rồi, có khi ngay cả di vật cũng không còn, thế thì tôi biết đi đâu để tìm đây! Tôi vội nói với chú Lê về vấn đề này: “Vậy cũng khó lắm? Cách tìm kiếm của cháu không phải là chú không biết, những mộ phần đó đều đã qua mấy chục năm rồi, không có một món đồ nào thì sao cháu đi tìm được đây!”
Chú Lê vội khoát tay nói: “Có! Có một thứ rất đặc biệt, nếu không phải có thứ này thì chú cũng sẽ không nhận!”
Tôi vội hỏi ông ấy: “Là cái gì vậy ạ? Bảo vật gia truyền nhà họ Thiệu à?”
Chú Lê gật đầu: “Đúng! Đấy đúng là bảo vật gia truyền nhà họ! Thiệu Kiến Hoa nói là ông cố của ông ta, ở triều nhà Thanh từng làm quan lớn, sau này cáo lão về hưu, Hoàng thượng cho ông ấy một thánh chỉ khen ngợi công trạng suốt bao nhiêu năm, các thế hệ nhà họ Thiệu vẫn luôn gìn giữ món đồ này. Sau này triều nhà Thanh kết thúc, họ cất giữ rất kĩ thánh chỉ này, xem như bảo vật lưu truyền nhiều thế hệ!”
Tôi giật mình nói: “Thánh chỉ? Thật hay giả vậy! Thế nhất định là nó rất đáng giá rồi!”
Chú Lê cười thần bí: “Đương nhiên, nghe bạn của chị Bạch nói, mấy năm trước có một vị khách người nước ngoài muốn ra giá một triệu để mua thánh chỉ trong tay Thiệu Kiến Hoa, nhưng người ta từ chối thẳng thừng, hơn nữa còn nói rất hùng hồn là, đừng nói một triệu, cho dù một trăm triệu ông ta cũng không bán!”
Bình luận facebook