Một đêm không lo âu, chẳng biết là do không quen giường, hay vì lo cho Đa Cát quá mức mà nửa đêm tôi lại nghe thấy Ba Tang xoay người vài lần.
Sáng sớm hôm sau, tôi bảo Ba Tang gọi về cho Trác Dát, để chị gửi ít đồ của Đa Cát đến, nhất định phải là thứ anh thích nhất. Cùng lúc đó, chúng tôi sẽ lấy ảnh Đa Cát chia nhau đi tìm ở chợ giao dịch, xem thử có ai từng gặp anh ấy không.
Tuy biết như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng trước khi Trác Dát gửi đồ tới, chúng tôi chỉ đành dùng cách ngu ngốc này để tìm người thôi!
Hết một ngày, chân tôi như bị mài mất một lớp, nhưng vẫn chẳng tìm được chút tin tức nào của Đa Cát. Vì thế hôm sau, chúng tôi mở rộng phạm vi ra một số nhà dân quanh đó.
Không ngờ ông trời không phụ lòng người, để chúng tôi tìm được nhà dân mà trước kia Đa Cát và Tào Khiêm ở. Tuy họ chỉ ở đó một đêm, nhưng vì có chuyện nên ông chủ rất ấn tượng!
Hóa ra hôm đó tất cả các phòng đều được thuê hết, không ngờ giữa chừng lại có người trả phòng. Vốn là ông chủ nghĩ hôm nay sẽ không có ai tới thuê nữa, không ngờ lúc sắp đóng cửa, đột nhiên có hai người đàn ông tới. Hơn nữa họ còn là một Hán một Tạng! Rất ít người phối hợp với nhau như vậy nên ông chủ chú ý nhiều hơn.
Nghe ông chủ nói thế, tôi móc ngay 100 đồng ra đưa, để ông ấy nhớ lại cho kỹ, lúc họ trả phòng có nói gì đặc biệt không.
Ông chủ nghĩ một lúc lâu mới vỗ đầu nói: “Đúng rồi! Người dân tộc Tạng kia nói tiếng Hán không tốt lắm, còn người Hán thì cứ liên tục giải thích cho cậu ta cái gì mà tiền thế chấp... chờ đến khi đối phương nhận được hàng thì sẽ thu về cái gì.”
“Họ có nói tiếp theo sẽ đi đến đâu không?” Ba Tang hỏi vội.
Ông chủ lắc đầu: “Tôi không biết! Lúc đó họ đi rất vội, nhưng người tộc Tạng kia trông rất chất phác, không biết sao lại đi cùng Tào Khiêm...”
Tôi giật mình hỏi: “Ông biết gã người Hán kia?”
Ông chủ vội lắc đầu nói: “Tôi không quen gã, chỉ là gã quá nổi tiếng ở đây nên mới biết tên thôi.”
“Gã rất nổi tiếng à? Có thể nói cụ thể là về cái gì không?” Tôi hỏi.
Ông chủ bĩu môi nói: “Cậu muốn hỏi cụ thể gã làm gì thì tôi không biết, chỉ biết thằng nhãi này thích ‘tay không bộ bạch lang’*...”
*Chỉ kẻ sử dụng nhiều thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn mà không mất cái gì.
Tôi vừa nghe thế thì thầm nghĩ đó không phải lừa đảo à? Xong rồi, chỉ sợ lần này Đa Cát lành ít dữ nhiều! Nhưng đáng lý ra loại lừa đảo này sẽ không làm tới mức chết người chứ?
Mặt Ba Tang trầm xuống: “Chúng ta có báo cảnh sát không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Anh chắc chắn Đa Cát có cầm theo 20 vạn à?”
“Chắc chắn! Số tiền đó là do chính tay anh buộc vào cho nó!” Ba Tang chắc chắn nói.
Tôi gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta đến đồn công an trước!”
Vì thế hôm sau, ba chúng tôi đến đồn công an địa phương báo án, kể lại sự việc cho cảnh sát, còn cố ý nhấn mạnh Đa Cát có mang theo 20 vạn tiền mặt.
Cảnh sát cũng rất nghiêm túc thụ án, đầu tiên, họ tìm ông chủ để xác nhận ai đã ở trọ với Đa Cát, sau khi chắc chắn thì bắt tay vào điều tra Tào Khiêm.
Tra ra mới biết Tào Khiêm này là du côn nổi tiếng ở đây. Tám năm trước gã vào tù vì tội trộm cắp, sau khi được thả ra bốn năm thì lêu lổng ngoài xã hội, nay lừa nhà này, mai gạt nhà kia, mọi người trong xứ đều biết đức hạnh của gã nên gần như không ai muốn qua lại. Sau đó Tào Khiêm biết dân địa phương không dễ bị lừa nữa nên chuyển qua dân ngoài tỉnh, thỉnh thoảng có thể lừa được vài kẻ có tiền tin người.
Vì lo lắng tiền mặt của Đa Cát khá nhiều nên cảnh sát lập tức gọi Tào Khiêm đến, lúc bắt thằng nhãi này thì gã còn đang ngủ say sưa ở nhà!
Lúc cảnh sát hỏi chuyện Đa Cát thì thằng nhãi này lại vô tội nói: “Anh hỏi Đa Cát à? Nó đi lâu rồi!”
“Đi đâu!” Một cảnh sát cáu kỉnh hỏi.
Tào Khiêm nói láo ngay: “Tôi biết đâu! Nó là người sống sờ sờ, sao tôi biết nó đi đâu được!?”
Không cần nói cũng biết, cảnh sát thẩm vấn cả buổi mà Tào Khiêm vẫn chắc chắn rằng sau khi mình đưa Đa Cát đến Shangri-La thì để mình anh đến Giang Châu thu mua đông trùng hạ thảo, còn việc anh đi đâu thì gã không biết!
Tuy cảnh sát biết gã Tào Khiêm này có vấn đề nhưng khổ là không có chứng cứ cho thấy Đa Cát mất tích liên quan tới gã. Nếu không có chứng cứ rõ ràng, cảnh sát cũng chỉ giữ được gã trong 48 tiếng.
Ngay lúc chúng tôi đang rất vội thì bưu kiện của Ba Tang đã đến nơi! Khi chúng tôi ra bưu cực nhận đồ mới biết bên trong là mấy con dao Tây Tạng cực đẹp.
Ba Tang nói đây là thứ mà Đa Cát thích nhất, cũng có thể nói nó là một trong số ít gia sản của em vợ. Những con dao Tây Tạng tuyệt đẹp này có chiều dài khác nhau, trên mặt đao khắc nhiều hoa văn tinh xảo vô ngần!
Mỗi vỏ dao và chuôi dao đều được khảm đá quý rất đẹp, theo như Ba Tang nói, mỗi khi có tiền, Đa Cát sẽ chi sạch để mua dao, đây chỉ là một trong những con dao Tây Tạng mà anh có, nhưng lại là thứ anh thích nhất...
Tôi nhìn những con dao Tây Tạng kia, ít nhiều gì cũng rất lo lắng, sợ mình sẽ cảm nhận được tàn hồn trong đó. Nhưng dù vậy, tôi vẫn cầm lấy một con.
Đây là một con dao găm có tạo hình rất lạ, khi cầm nó lên, tôi thở phào. Tôi không cảm nhận được gì ở đó, vì thế tôi rút vỏ dao ra, một ánh sáng lạnh lóe lên...
Đúng là dao tốt, tuy không biết Đa Cát đã mua nó bao nhiêu, nhưng tôi đoán nhất định là nó rất xa xỉ. Tôi thích thú thưởng thức vài cái, sau đó đặt về lại.
Lần này tôi cầm lấy một con dao nhỏ, nó hơi dài hơn con dao găm vừa rồi, chuôi và vỏ dao đều là bạc khảm ngọc, trông đã có tuổi. Nhưng khi chạm vào chuôi dao, lòng tôi nặng trĩu, thôi rồi, Đa Cát đã chết...
Ký ức của Đa Cát xuất hiện, như thủy triều ập vào đầu tôi. Từ nhỏ Đa Cát đã thích dao Tây Tạng, con dao đầu tiên anh có là do ông nội tặng cho anh! Nó chính là con dao nhỏ tinh xảo mà tôi đang cầm đây.
Bình luận facebook