Anh hai của chú Lê vừa khóc nức nở vừa kể lại cho chúng tôi, mấy ngày nay trời quá nóng, chờ mãi hôm qua mới có một trận mưa lớn, thế là năm đứa cháu nhà ông cùng với mấy đứa trẻ lớn hơn trong thôn cùng nhau ra vũng nước chơi.
Năm đứa bé này là con của ba người con trai nhà anh hai chú Lê, bốn trai, một gái. Ban đầu lúc mấy đứa bé bảo đi ra hồ nước chơi, người lớn trong nhà cũng không để ý, trẻ con nông thôn mà, làm gì có đứa nào chưa từng chơi ở mấy vũng nước lớn chứ?
Không ngờ đến tận 6 giờ chiều cũng không thấy mấy đứa bé về, lúc này anh hai chú Lê hơi lo lắng, vì ông ấy biết hôm qua trời mưa to, chắc đã lấp kín mấy hố cát ở lòng sông, mấy đứa trẻ đi chơi hi vọng không có chuyện gì!?
Thế là ông ấy chắp tay sau lưng đi về chỗ vũng nước lớn kia, định gọi mấy đứa cháu trai cháu gái về. Kết quả, đi đến cửa nhà lão Vương trong thôn thì thấy một đám trẻ con chơi dưới gốc cây đại thụ.
Anh hai chú Lê hỏi bọn chúng: “Mấy đứa không phải cùng đi với đám Trứng Thối nhà ông ra hố nước chơi à?”
Một đứa lớn hơn nói với ông ấy, bọn chúng lúc trưa đi ra vũng nước thì thấy vũng nước bị đầy hết rồi, nên chúng không dám chơi ở mép nước, đều về hết! Chỉ có đám Trứng Thối không nghe lời khuyên, nhất định muốn chơi ở mép nước, nên bọn chúng đi về trước.
Anh hai chú Lê nghe vậy thì biết có chuyện, dự cảm không tốt xuất hiện, ông ấy cũng không dám ung dung đi chậm nữa mà chạy thẳng đến hồ nước. Không ngờ lúc chạy đến thì thấy bên mép nước không có đứa trẻ nào đang chơi cả!
Lúc đó ông ấy suy nghĩ không biết mấy đứa trẻ chạy đi đâu chơi? Đang nghĩ thì trong nước bùn ở hố nước bên cạnh có một vật thu hút sự chú ý của, ông ấy ngồi xuống nhìn kỹ, phát hiện đó là chiếc giày vải màu đỏ của con gái đầu thằng hai nhà mình!
Ông ấy cảm thấy trời đất như quay cuồng, thiếu chút nữa thì ngất xỉu… may mà có kế toán Lưu trong thôn và em vợ đi qua, thấy lão Lê ở cạnh hố nước lảo đảo như muốn ngã thì vội vàng đỡ lấy.
Cảm thấy có người đỡ mình, ông ấy nhìn sang phát hiện là kế toán Lưu, thì vội vàng lôi kéo nói: “Nhanh đi gọi người! Mấy đứa cháu tôi có thể bị rơi xuống nước rồi!”
Kế toán Lưu nghe xong cũng giật mình kêu lên, vội để người em vợ chạy về thôn dùng loa thông báo gọi người! Vì vậy mới dẫn đến việc chúng tôi được chứng kiến.
Chú Lê nghe anh hai nói xong thì trầm giọng hỏi: “Bọn trẻ rơi xuống được bao lâu rồi?”
Anh hai chú ấy thút thít nói: “Từ lúc xế chiều phát hiện không thấy bọn nhỏ, đến giờ đã hơn ba tiếng rồi!”
Tôi nghe vậy thầm nghĩ, xong rồi! Mấy đứa trẻ kia nếu thật sự bị rơi xuống nước, đừng nói là ba tiếng, chỉ cần ba phút cũng có thể bị sặc nước chết rồi. Chú Lê nghe xong cũng liên tục lắc đầu nói: “Thời gian quá dài, cảnh sát đến đây lúc nào? Bọn họ có giúp xuống nước tìm người không?”
Anh hai chú Lê gật đầu nói: “Họ xuống nước tìm giúp vài cái, mấy người trong thôn bơi lặn giỏi cũng xuống tìm vài cái, nhưng không ai tìm thấy.”
Tôi không hiểu lời ông ấy nói, nên nghi ngờ hỏi lại: “Tìm vài cái gì ạ?”
Anh hai chú Lê kéo tôi đến một chỗ cao hơn để tôi nhìn xuống, nhìn qua mới biết, không ngờ dưới cửa sông mà có tầm mười mấy vũng nước lớn! Phải gọi là hùng vĩ…
“Cái này... đây là gì ạ? Sao lại có nhiều vũng nước lớn như thế?” Tôi không hiểu hỏi.
Lúc đó một người trong thôn giải thích: “Cậu nhóc, cháu không biết đâu, thôn chúng tôi trước kia có sông lớn chảy qua, nên mới gọi là thôn Hạ Hà, về sau nước sông ở thượng nguồn đổi dòng, nên lòng sông bên này không có nước. Mấy năm nay trong thôn cho một nhà thầu xây dựng hút cát ở lòng sông, nên có khoảng hơn mười vũng nước lớn. Bình thường thì không sao, nhưng khi có mưa to, những hố này sẽ đầy nước, nghe nói hố sâu nhất cũng phải đến 7 - 8 mét!”
Tôi nghe xong liền hiểu rõ, về sau tôi nghe tin thời sự nói về chuyện này, thật không ngờ nó có thể nhấn chìm nhiều đứa trẻ như vậy.
Hôm nay tôi lần đầu tiên nhìn thấy loại hố cát này, không rõ người trong thôn thấy thế nào, không nói đến chuyện hút cát này phá hoại môi trường ra sao, chỉ nói đến tai họa ngầm thôi, chẳng lẽ không ai nhận ra? Phải chờ đến lúc nhà mình xảy ra chuyện, mới coi những hố cát này là nguy hiểm ư?
Xem ra vấn đề khó giải quyết nhất lúc này là không biết bọn trẻ rơi vào hố nước nào, cho nên mới gọi điện cầu cứu chú Lê. Lúc này chú Lê mới đi đến cạnh tôi nói: “Tiến Bảo, cháu xuống đó giúp đỡ tìm kiếm một chút, bây giờ chỉ có thể hi vọng mấy đứa trẻ này đi chơi ở nơi khác...”
Tôi gật gật đầu, không nói gì cùng Đinh Nhất đi xuống dưới.
Dưới lòng sông, có ba người phụ nữ tóc tai bù xù nước mắt giàn giụa và ba người đàn ông ủ rũ ngồi đó. Không cần nói cũng biết, đây là ba người cháu ruột của chú Lê và vợ của họ.
Ba người đàn ông thấy chúng tôi đi cùng chú ba của họ thì nhao nhao đứng lên, mặc dù không có ai giới thiệu, nhưng tôi vẫn vỗ vỗ vai họ, sau đó trầm giọng nói: “Tôi đi xem trước, có lẽ bọn chúng ham chơi đi đến nơi khác chơi cũng nên!”
Tất cả bọn họ đều bi ai gật đầu, bây giờ đây chính là nguyện vọng duy nhất của họ....
Lúc tôi và Đinh Nhất đi đến cạnh hố cát, phát hiện những hố này không có quy tắc, thậm chí hố to hố nhỏ liên tiếp, đoạn nước gần bờ cũng lầy lội khó đi, đừng nói là trẻ con, cả người lớn chơi ở đây cũng không an toàn.
Tôi đi vòng quanh những hố cát này, cố gắng đi đến từng hố cát một. Hố nước lúc đầu phát hiện giầy vải đỏ là hố cát bọn họ tìm đầu tiên, mấy người bơi lội tốt đều xuống nước mò, nhưng không mò thấy gì.
Bởi vì bọn họ đã tìm trước, cho nên tôi đi tìm hết mấy hố cát khác, đi tới đi lui lượn quanh vài vòng vẫn không có cảm giác gì. Nhưng đến lúc tôi hướng đến hố cát đầu tiên kia, trong lòng bồn chồn, thế là tôi đứng ở trước hố, cẩn thận cảm nhận.
Xa xa chú Lê thấy tôi đứng sững lại, lòng trầm xuống, biết là tôi đã cảm nhận được gì đó.
Nói cũng kỳ quái, hố nước trước mắt nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng không coi là quá lớn, chỉ rộng vài chục mét, đáng lý ra bên dưới có gì cũng có thể vớt lên được chứ! Nhưng vì sao những người xuống nước trước đó không tìm thấy gì?
Bình luận facebook