Mọi người đều cảm thấy chú Lê nói có lý, người dân ở đây rất cảnh giác, nếu thấy người ngoài như chúng tôi tự dưng bắt “vợ điên” của lão Độc Thân, đương nhiên là phải giúp gã rồi.
Vì vậy, mọi người đành phải bàn bạc lại, quyết định để hai người trong đội cứu hộ xuống núi báo án trước. Những người còn lại thì ở lại, chờ lão Độc Thân đi chăn dê rồi, mới thừa cơ cứu Triệu Mẫn đang bị nhốt trong chuồng ra.
Nhưng không ngờ tính cảnh giác của lão Độc Thân lại rất cao, thấy chúng tôi rề rà mãi không đi, gã cũng chẳng có ý định đi chăn dê.
Lúc này, chị gái hiếu khách hôm qua làm mì kéo cũng làm cho chúng tôi ít trà sữa. Chị liếc thấy lão Độc Thân còn chưa ra ngoài, bèn thì thầm: “Hôm nay lão Độc Thân sao thế? Giờ còn chưa đi chăn dê? Đám dê đói đến kêu hết lên rồi!”
Tôi vội thừa dịp hỏi chị: “Chị này, chị đã thấy vợ của lão Độc Thân bao giờ chưa?”
Chị ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Mấy năm trước có gặp, nhưng mấy năm nay lại chả thấy tăm hơi gì. Nghe nói cô ta còn đánh người, nên bị lão Độc Thân nhốt lại.”
Tôi hiểu ra, dù là người phụ nữ điên trước đây hay Triệu Mẫn, lão Độc Thân sợ bị lộ, nên mới không dám để cô ấy tiếp xúc nhiều với hàng xóm. Nếu bà chị này đã từng gặp cô gái điên kia thì dễ giải quyết rồi.
Chị kia đi rồi, tôi nói ý của mình cho mọi người nghe. Nếu sau này xảy ra xung đột với dân bản địa thật, thì cứ để bà chị đấy đến nhìn thử, xem cô gái trong chuồng kia có phải là vợ của lão Độc Thân không.
Triệu Cương nghe xong thì không muốn đợi thêm nữa, muốn lao ngay vào trong cứu con gái mình. Chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông ấy, nhưng vẫn nên đợi cảnh sát tới rồi nói sau.
Trưa đến, lão Độc Thân thỉnh thoảng lại ra cho đám dê đang kêu be be ăn ít cỏ khô. Nhưng tôi cảm thấy, chủ yếu là gã muốn xem chúng tôi đã đi chưa. Nếu cứ bỏ đi như thế, chỉ sợ trước vừa rời khỏi, thì ngay sau đó, gã sẽ giết Triệu Mẫn để diệt khẩu!
Đinh Nhất được chú Lê sắp xếp trông coi chuồng dê, nếu lão Độc Thân tới gần chỗ nhốt Triệu Mẫn, thì anh ta cứ tiên hạ thủ vi cường trước, tránh để gã làm hại cô gái đáng thương kia.
Trước đó, Triệu Cương cũng đã giải thích sơ với đội cứu hộ, họ đều xoa nắm đấm, chờ xử lý tên súc sinh ấy! Thấy chúng tôi không định đi, lão Độc Thân càng thêm hoảng sợ. Lão gọi chị hàng xóm, hỏi sao đám chúng tôi vẫn còn chưa đi?
Chị kia bị lão hỏi thì sững người, tức giận nói: “Người ta đến tìm một cô gái, đi hay không thì liên quan gì đến ông?”
“Bọn họ dọa dê của tôi rồi!” Lão Độc Thân lo lắng quát.
Chị hàng xóm không thèm đáp lời, quay vào nhà làm việc.
Chú Lê nhìn đồng hồ liên tục, tôi biết ông ấy cũng đang bị dày vò như mình. Còn Triệu Cương thì lại bình tĩnh đến lạ, cứ như bầu trời tước khi nổi bão vậy…
Đột nhiên, đội cứu hộ xôn xao. Tôi quay lại nhìn, thấy cách đó không xa có hai xe cảnh sát đang chạy tới. Tim tôi thả lỏng, thở phào một hơi, cuối cùng cảnh sát cũng tới rồi.
Mấy viên cảnh sát xuống xe với hai nhân viên cứu hộ. Triệu Cương đi tới bắt tay họ, kể lại tình hình cụ thể. Có một cảnh sát khoảng 40 tuổi, chắc là lãnh đạo, nghe Triệu Cương kể xong thì nói với ông ấy: “Ngài Triệu, tôi hiểu tâm trạng của anh bây giờ, cũng cảm ơn anh đã tin tưởng chúng tôi, không ra tay tùy tiện. Việc còn lại cứ giao cho chúng tôi xử lý.”
Sau đó, cảnh sát ra mặt gõ cửa nhà lão Độc Thân. Họ lấy cớ muốn hỏi thăm tình hình gia đình gã, bảo gọi cô vợ ra. Lão Độc Thân nghe vậy thì biến sắc, mắng chửi gì đó không rõ ràng.
Cảnh sát cũng chẳng phải loại vô dụng, gã đã không hợp tác thì là có tật giật mình. Hai cảnh sát cường tráng đột ngột tông mạnh cửa, lão Độc Thân ở trong bị đẩy lùi ra sau, rồi cảnh sát xông thẳng vào nhà.
Thật không ngờ, lão Độc Thân này lại không sợ cảnh sát, thế mà dám quất liềm cắt cỏ vào họ. Tôi nghĩ thầm, may mà đợi cảnh sát đến, nếu không chính chúng tôi mới là người “thân thiết” cây liềm sáng bóng kia rồi.
Bấy giờ, hàng xóm xung quanh nghe thấy đều xúm lại xem. Thấy lão Độc Thân đang quơ liềm vào cảnh sát thì giật mình. Họ la lên: “Lão Độc Thân! Điên rồi à! Dám đánh cả cảnh sát! Mau bỏ liềm xuống, có gì thì từ từ nói!”
Lão Độc Thân vốn chẳng nghe ai khuyên, còn gào chửi: “Chúng mày thì biết cái gì? Tụi xấu xa này muốn cướp vợ tao!”
Hàng xóm vây xem đều không tin, ai mà thèm cô vợ điên kia chứ? Cảnh sát không ngờ gã khó chơi như vậy, trán cả đám đầy mồ hôi, không dám tới gần. Lúc này, Đinh Nhất vẫn luôn nấp trong góc, lặng lẽ áp sát lão Độc Thân từ phía sau...
Tôi thấy thế thì lao ngay ra trước mấy anh cảnh sát, gào lên với gã: “Ông mua người đàn bà điên kia mất bao nhiêu tiền? Ông có biết mua bán người là phạm pháp không?”
Lão Độc Thân liền bị tôi thu hút thành công, gã chửi ầm lên: “Tao mua được thì là của tao, ai khiến mày lo! Hôm nay dù ông trời có tới đây, cũng đếch cướp vợ tao đi được, tụi mày…” Gã chỉ nói được một nửa thì thấy tay tê rần, liềm rơi xuống. Gã quay lại, thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang lạnh lẽo nhìn mình. Còn cổ tay của gã thì đang bị người đó cầm, xem ra đã bị chặt đứt rồi!
Lúc bấy giờ, lão Độc Thân mới tru lên như heo bị chọc tiết. Một cảnh sát nhanh chóng đá liềm dưới đất đi, đồng thời, mấy người còn lại cũng đè chặt lão Độc Thân xuống. Còn gã thì vẫn đang kêu gào thảm thiết…
Lúc này đây, Triệu Cương không nhịn nổi nữa, ông ấy vớ lấy cái rìu chẻ củi trong sân, xông về phía cái chuồng đang bị khóa, chém mạnh xuống khóa sắt rỉ sét loang lổ kia.
Tuy khóa to trông có vẻ rất chắc chắn, nhưng cũng không chịu nổi sức của một người cha đang sốt ruột muốn cứu con gái. Tiếng “loảng xoảng” vang lên, khóa sắt to kia văng ra. Nhưng Triệu Cương thì lại đứng sững trước chuồng, không dám nhìn vào.
Tôi thấy Triệu Cương đứng im, nên vội đi tới định mở cửa, thế nhưng tay lại bị kéo lại. Tôi quay lại nhìn, thấy Đinh Nhất đang nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu đừng qua đó.
Tôi hiểu, dù sự thật có tàn khốc đến thế nào, Triệu Cương cũng phải tự mình đối mặt.
Không biết đã bao lâu, Triệu Cương mới khẽ đẩy cánh cửa gỗ kia ra. Dù đang là ban ngày, nhưng bên trong vẫn tối om như mực, chỉ thấy được một chiếc lồng sắt cực lớn trong đó.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook