Qua năm mới, hôm mùng hai Tết, bà cố mang con trai, cũng là ông nội của chú về nhà mẹ đẻ, còn lại một mình ông cố ở nhà trông nhà.
Nhưng cụ ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, bèn muốn lên xem thử bẫy mình đặt trên núi, có thể dính con thú hoang nào hay không. Kết quả vừa mới ra khỏi cửa đã nghe tiếng khóc vang trời dậy đất ở đầu làng phía Đông, nhón chân ngó thử, phát hiện phía Đông vây quanh một đám người, lúc ấy cụ còn nghĩ cái gì thế nhỉ? Gia đình nào mùng hai về thăm nhà mà có động tĩnh lớn như vậy?
Đi qua xem thử, hoá ra lại là nhà Lưu Tam ở đầu làng đông! Chỉ thấy bên ngoài sân nhà hắn vây quanh một đám người, đều đang nhìn vào sân chỉ trỏ nghị luận gì đó. Bởi vì cùng một làng, cho nên ông cố đều quen biết cả, vì thế bèn đi qua hỏi thăm bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Hàng xóm nhà Lưu Tam là thím Lý nói cho cụ biết, vốn dĩ lão già Lưu Tam cư xử kém, tết nhất lễ lạc người trong làng cũng không có một ai thích đến nhà lão thăm hỏi, càng sợ lão đến nhà mình thăm viếng, cho nên mùng một Tết mọi người đều sẽ trốn tránh người nhà họ Lưu.
Mùng một Tết năm nay cũng không ngoại lệ, nhưng điều làm thím Lưu thấy kỳ quái chính là, cả ngày mùng một Tết mà nhà Lưu Tam đều không có người ra khỏi cửa, càng không thấy có người đi lại ở trong sân, cảm giác giống như trong nhà không có ai vậy.
Đến tận mùng hai Tết, cậu em vợ của Lưu Tam thấy chị gái chậm chạp không về nhà mẹ đẻ, bèn chạy đến nhà chị xem thử có chuyện gì, nhưng hắn đứng ở ngoài cửa lớn gõ cửa cả buổi cũng không thấy bên trong có người ra.
Ngày thường cậu em vợ của Lưu Tam đã làm không ít mấy chuyện leo nóc nhà, cho nên gấp gáp nhảy lên bờ tường nhà chị gái, bay vào trong sân. Kết quả khi hắn đẩy cửa nhà anh rể và chị ra thì thấy… Bà nội tôi ơi! Cả nhà lớn nhỏ năm người, tất cả đều treo cổ ở trên xà nhà trong phòng chứa lúa!
Dù nói ngày thường lá gan của cậu em vợ Lưu Tam có to đến đâu, lúc này cũng bị dọa tè ra quần, té lăn bò càng bỏ chạy ra khỏi nhà Lưu Tam. Khi ấy người mấy nhà chung quanh đang ở trong nhà ăn cơm trưa! Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng hét lên thảm thiết, chết người rồi! Tất cả đều chết rồi!
Đang tết nhất mà nghe thế khiến lòng người khiếp sợ, thế là đều ào ào đi ra cửa nhà nhìn xem xảy ra chuyện gì! Lúc này mới có một màn lúc đầu ông cố nhìn thấy kia…
Hàng xóm bên cạnh đều nghị luận, tết nhất một gia đình năm người tất cả đều treo cổ ở nhà, khẳng định không phải vì có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng, trong nhà nhiều ruộng đất như vậy, nhà kho đầy lương thực như vậy, còn có luẩn quẩn gì trong lòng mà muốn mang theo cả nhà cùng chết? Chắc chắn là đã đắc tội vị thần tiên nào rồi!
Bởi vì trong một lúc chết nhiều người như vậy, cho nên đã kinh động đến cục cảnh sát trong huyện, người tới điều tra, phát hiện tất cả đồ giá trị trong nhà đều còn, trên bàn cơm bày rất nhiều món ăn thịt thà, hơn nữa phần lớn đều là thịt hươu.
Lúc ấy cậu em vợ của Lưu Tam có bụng dạ xấu xa, một mực chắc chắn là thịt hươu này có độc, chính là ông cố của chú họ hại chết cả nhà chị gái của hắn. Lúc ấy ông cố của chú họ cũng là tuổi trẻ nóng nảy, chẳng thèm suy nghĩ gì đã bốc thịt hươu để trên bàn ăn một miếng và nói: “Nếu thịt này có độc, vậy vì sao nhà chúng tôi ăn lại không có việc gì? Thịt này là hắn mặt dày lấy đi, cũng không phải là tôi đuổi theo đưa cho hắn!”
Cảnh sát đợi nửa ngày, thấy ông cố khoẻ re, cả đánh rắm đều không có, đành phải thả cụ ra trước. Kết quả buổi tối lúc về nhà, cụ lại thấy vợ nôn nóng chờ mình ở cổng lớn.
“Trời rét căm thế này sao bà còn đứng ngoài cửa vậy?” Ông cố của chú họ hơi đau lòng nói.
Bà cố của chú họ nhìn trái nhìn phải, sau đó lôi kéo ông chồng của mình đi vào trong phòng, ông cố của chú họ bị sự thần bí của vợ mình làm cho chẳng hiểu ra sao, mà khi cụ đi theo vợ vào chỗ vại gạo nhà mình thì hoàn toàn ngớ người ra.
Chỉ thấy vốn dĩ gạo nhà mình chỉ còn có nửa vại, nhưng lúc này lại đầy ắp cả vại gạo to! Càng làm cho cụ giật mình hơn là, phía trên gạo thế nhưng còn đặt cái bao tay mà cụ ném vào hang hồ ly kia!
Đến đây ông cố của chú họ đã hiểu rõ hết thảy, hoá ra con hươu tự đâm đầu chết trước mặt mình, cả nhà Lưu Tam treo cổ chết trên xà nhà, còn có một vại gạo đầy ắp này, chắc hẳn đều là vì lúc trước cứu ổ hồ ly kia mới có.
Vào ban đêm, ông cố của chú họ nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, trong mơ một người phụ nữ trẻ đã có chồng vẻ mặt mang ý cười nói với cụ: “Cám ơn anh ngày đó đã cứu đám nhóc con ta, bắt đầu từ ngày mai, anh hãy dùng giấy vàng viết chữ ‘bài vị của bà Hồ Tam’ lên đó và đặt trong nhà kho của mình, từ đây ta sẽ bảo vệ cho các thế hệ của nhà anh vĩnh viễn được hưởng yên bình…”
Người phụ nữ nói xong thì hóa thành một luồng sáng đỏ biến mất không thấy nữa! Ông cố cũng giật mình từ trong mộng tỉnh lại, cụ lập tức xuống giường đất đốt đèn, lấy ra một tấm giấy vàng, dựa theo lời người phụ nữ trong giấc mơ, viết lên giấy vàng dòng chữ “bài vị của bà Hồ Tam”.
Sáng sớm ngày hôm sau cụ đem dán lên góc Đông Bắc trong nhà kho nhà mình, còn bày lên một ít màn thầu và bánh nhân đậu mà ngày thường nhà mình đều tiếc không dám ăn. Cũng từ đó về sau, nhà chú họ đời đời đều thờ vị thần bảo hộ này.
Tôi nghe chú họ nói xong, do dự hỏi: “Chú họ, vậy chú nói vị thần tiên nhà ta có thể giúp cháu không?”
Chú họ buông chén rượu trong tay xuống và nói: “Có thể chứ! Thần tiên lại tự mình chọn cháu cơ mà, thờ phụng truyền tới đời chú đã hơn hai mươi năm, nhưng chú còn chưa một lần gặp được chân thân của vị thần đó, cháu ấy, lần đó về nhà ăn Tết đã nhìn thấy rồi! Bà ấy có thể để cháu nhìn thấy, dĩ nhiên là thích cháu, cho nên chuyện khó này của cháu nhất định có thể giúp!”
Xem chú họ nói quả quyết như vậy, trong lòng tôi thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại cảm giác chuyện này sao mà không có căn cứ như vậy chứ? Thật có thể được như chú họ nói, thần tiên sẽ ra tay giúp tôi ư?
Nghĩ mãi, men rượu bốc lên, vì thế tôi ngã xuống đầu giường đất khò khò ngủ say… Kết quả mới vừa ngủ đã nghe thấy có người gọi tên mình, trong mơ mơ màng màng, hình như tôi đi tới một khu rừng già.
“Tiến Bảo… Ta ở bên này!” Một giọng nói truyền đến từ dưới tàng cây phía trước mặt tôi.
Tôi đi qua đó xem, phát hiện có một con hồ ly đỏ rực như lửa ngồi trên một cục đá lớn dưới tàng cây. Chỉ thấy miệng nó lúc đóng lúc mở, ấy thế mà có thể phát ra tiếng người!
Tuy rằng lòng tôi rất hoảng hốt, nhưng lại không sợ hãi gì, giống như biết nó sẽ không làm hại mình vậy.
“Người… biết cháu ư?”
Hồ ly lửa gật đầu nói: “Ta nghe Trang Hà nhắc đến cậu, nó là cháu trai của ta…”
Thì ra vị này còn là cô của Trang Hà, vậy tôi nên gọi bà ấy là gì đây? Đang nói thầm ở trong lòng thì nghe nó cười ha hả nói: “Cứ gọi ta là bà nội Hồ đi! Dù sao tính từ phương diện nào cậu cũng đều chẳng chịu thiệt!”
Sau khi nghe thế tôi bèn ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bà nội Hồ…”
Bà nội Hồ nghe xong gật đầu rất hài lòng: “Nghe nói cậu muốn cứu mạng một người?”
Tôi vội gật đầu nói: “Đúng! Chị ấy là chị gái ruột của cháu, mắc bệnh rất nghiêm trọng, nếu cứ để ở bệnh viện điều trị, đoán chừng không qua được năm mới… Bà nội Hồ, bà có thể cứu chị ấy không ạ?”
Bình luận facebook