Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười nói với chị ấy: “Gì mà ngại chứ, nếu có thì sinh, dù sao hai người cũng chỉ thiếu đăng ký kết hôn thôi mà!”
Thật ra nói xong câu đó tôi lại hối hận ngay, không biết bây giờ nói những lời này với Chiêu Tài, có coi như làm tổn thương chị ấy không?
Nhưng Chiêu Tài lại bĩu môi: “Chị mới không mang bụng bầu vào cửa đâu!”
Tôi nghe thế thì buồn cười: “Không sao, việc này em và bác sĩ Triệu nghiên cứu thảo luận là được! Dù sao lời chị nói cũng không tính!”
Chúng tôi cứ cười nói như vậy, xua đi sự xấu hổ vừa nãy. Ra khỏi phòng bệnh, tôi lo lắng hỏi bác sĩ Triệu: “Tác dụng phụ của xạ trị này sẽ kéo dài bao lâu?”
Bác sĩ Triệu thở dài: Tùy từng người thôi, với tình trạng bây giờ của Chiêu Tài thì không được xem là quá nghiêm trọng, cậu yên tâm đi, tôi sẽ theo dõi chặt chẽ.”
Tôi gật đầu, cũng không hỏi chuyện khác nữa, dù sao quan hệ của họ không phải bình thường, nếu thế này mà tôi vẫn không yên tâm thì còn để những người bệnh khác sống sao! Bây giờ lo lắng duy nhất của tôi là khi nào bà nội Hồ có thể đưa nội đan tới, vì càng đưa tới sớm, Chiêu Tài sẽ càng ít phải chịu khổ hơn…
Rời khỏi bệnh viện, Đinh Nhất vốn muốn đưa tôi về nhà nghỉ ngơi, nhưng tôi còn cần hỏi chú Lê về chuyện mượn tuổi thọ nên bảo anh ta chở tới nhà chú. Kết quả khi chúng tôi chạy xe đến đầu hẻm nhà chú Lê thì phát hiện bên cạnh có đỗ hai chiếc Audi màu đen.
Tôi thấy là biết việc làm ăn tới rồi, lại còn không phải khách hàng bình thường, nhìn biển số xe khủng bố của chiếc Audi này thì có thể đoán được, người kia nếu không phải quan to thì cũng là phú thương!
Đi vào xem, quá VIP! Trong sân đứng ba bốn người, nhưng ngồi cùng chú Lê chỉ có một, xem ra những người đứng kia đều bảo vệ cho người ngồi.
Nhìn tuổi tác người nọ cũng chỉ khoảng sáu mươi tuổi, gương mặt có vẻ giống quan chức, tuy đang ngồi trên ghế đá nhỏ của chú Lê nhưng vẫn khí độ bất phàm.
Chú Lê thấy tôi và Đinh Nhất đã muộn thế còn đến thì hơi giật mình, nhưng vẫn đứng lên giới thiệu cho chúng tôi: “Tới đây, vị này chính là Vương… ngài Vương.”
Tôi thầm kinh ngạc, bình thường, nếu chú Lê càng giới thiệu một về người ngắn gọn, thì chứng tỏ địa vị của người này càng quan trọng. Nếu chú giới thiệu không rõ ràng thì chúng tôi cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể lễ phép gật đầu chào hỏi ngài Vương này.
Lúc này ngài Vương nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy nói với chú Lê: “Lê đại sư, thời gian cũng không còn sớm, hôm nay tạm thời bàn đến đây thôi, tất cả tài liệu mà ngài yêu cầu đều ở đây, nếu có vấn đề gì, chúng ta lại liên hệ sau.”
Chú Lê nghe người ta nói phải đi, bèn đứng dậy vô cùng lễ phép tiễn họ ra ngoài: “Được rồi ngài Vương, nếu còn có yêu cầu gì, tôi sẽ liên hệ với ngài trước.”
Vẻ mặt này của chú ấy đã từng xuất hiện lúc Sở trưởng Sở công an tỉnh lần trước tới, xem ra thân phận của người này tuyệt đối không thấp hơn vị kia đâu! Nhưng không ngờ vừa rồi chú Lê tươi cười đi ra ngoài, bây giờ lại u sầu, ủ rũ trở về.
“Sao vậy chú? Người đó là ai thế? Còn khiến chú tươi cười đi ra, rồi mặt khóc quay về?” Tôi tò mò hỏi chú.
Chẳng ngờ chú Lê thở dài nói: “Vị khách hàng lúc nãy hơi khó giải quyết, tiếp không được, không tiếp cũng không xong…”
Tôi tưởng tượng đến Sở trưởng Sở công an lần trước, bèn thuận miệng hỏi: “Không phải lại không trả tiền, làm không công chứ?”
Nhưng chú Lê lắc đầu nói: “Trả! Còn rất nhiều đấy, nhưng không dám lấy.”
“Có ý gì ạ? Vậy ông ta trả hay là không trả?” Tôi bị chú Lê nói cho rối mù.
Chú Lê liếc tôi, sau đó lấy trong phòng ra một tập tài liệu: “Này, cháu tự xem đi!”
Tôi mở ra nhìn, bên trong có một tấm ảnh, là của một chàng trai hơn hai mươi tuổi, tên Vương Hàm, một du học sinh của Trung Quốc đang theo học ở đại học East Bay, bang California nước Mỹ, ngành Kinh doanh Quốc tế.
Trước Tết năm ngoái, Vương Hàm vốn định ngày hai mươi ba tháng chạp sẽ đi máy bay về nước ăn Tết, nhưng trước một ngày lại mất liên lạc với người nhà và bạn bè. Người nhà của cậu ta lập tức gọi điện thoại đến công ty hàng không kiểm tra, phát hiện Vương Hàm vốn không hề lên máy bay vào ngày hai mươi ba tháng chạp.
Sau khi người nhà của cậu xác định được thông tin, họ đã xin sự giúp đỡ từ đại sứ quán ở địa phương, nhân viên của đại sứ quán Trung Quốc rất coi trọng việc này, lập tức phản ánh sự việc tới cảnh sát San Francisco.
Chẳng bao lâu sau, thông qua các phương tiện kỹ thuật, cảnh sát Mỹ truy tìm được lịch sử điện thoại của Vương Hàm, phát hiện cuộc gọi cuối cùng của cậu ta là một ngày trước khi mất tích, gọi cho một người bạn ở trong nước, nói rằng ngày kia mình sẽ ngồi máy bay về nước.
Sau đó cảnh sát lại điều tra ra Vương Hàm đã từng điều khiển chiếc Land Rover màu đen của mình đi qua cầu Dumbarton, từ đấy về sau không còn bất kỳ tăm hơi gì nữa.
Đến một tuần sau, đội Tuần duyên Hoa Kỳ* mới tìm thấy chiếc Land Rover của Vương Hàm ở bãi biển gần vịnh Bắc San Francisco và rồi tìm thấy một số đồ đạc cá nhân của cậu ta trên vách đá gần đó.
* Tuần duyên Hoa Kỳ hay Duyên hải vệ Hoa Kỳ (tiếng Anh: United States Coast Guard hay viết tắt là USCG) là một quân chủng của Quân đội Hoa Kỳ và là một trong bảy lực lượng đồng phục liên bang của Hoa Kỳ. Tuần duyên Hoa Kỳ là một lực lượng quân sự hoạt động vùng biển, đa nhiệm vụ và độc nhất trong số các quân chủng của Hoa Kỳ vì nó có sứ mệnh thi hành luật pháp ở vùng biển và đảm trách cả sứ mệnh của một cơ quan trông coi việc giám sát và quy định luật lệ liên bang. Vai trò thường trực của Tuần duyên Hoa Kỳ là trông coi biển, an ninh biển và an toàn biển.
Vì thế đội Tuần duyên Hoa Kỳ đã điều động máy bay trực thăng, triển khai một cuộc tìm kiếm quy mô lớn tại các khu vực vịnh Đông và vịnh Bắc của San Francisco! Tuy nhiên cuối cùng vẫn hoàn toàn không có thu hoạch gì về tung tích của Vương Hàm.
Chuyện này chớp mắt đã qua hơn nửa năm, người nhà của Vương Hàm biết chắc cậu ta đã dữ nhiều lành ít, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của họ chính là có thể tìm được xác của Vương Hàm, đưa cậu ta về nước nhập thổ vi an…
Xem xong tư liệu trong tay, tôi gập bộp tập tài liệu lại và nói: “Đây không phải là một vụ rất đơn giản ạ? Cháu đoán thằng nhóc này chắc là luẩn quẩn trong lòng nên tự sát, không chừng thi thể rơi vào xó xỉnh hẻo lánh nào đó, nếu như có thể cảm nhận được tàn hồn thì cháu cần đến Mỹ một chuyến rồi?”
Chú Lê nghe xong lắc đầu nói: “Vấn đề bây giờ không phải ở vụ này, mà là ở bản thân cha của Vương Hàm, cháu có hiểu không?”
“Sao cháu càng nghe càng hồ đồ vậy chứ? Là vị vừa rồi kia ạ? Ông ta là cha của Vương Hàm ư? Ông ta có vấn đề gì chứ?” Tôi khó hiểu hỏi.
Chú Lê thấy tôi nghe không hiểu, bèn lấy di động lên mạng tìm kiếm một tấm ảnh cho tôi xem, tôi cẩn thận nhìn kỹ, thế mới biết người đàn ông trung niên vừa rồi là ai!?
“Ông ta là tỉnh Liêu Ninh…” Tôi kinh ngạc đến mức nói cũng không nói ra được.
Chú Lê gật đầu: “Bây giờ cháu đã biết vì sao chú nói khách hàng này rất khó giải quyết rồi chứ?”
“Ông ta không trả tiền? Bảo cháu làm không công? Vậy thì không được nhé! Bây giờ đúng lúc cháu đang thiếu tiền, làm không công cháu không đi đâu!” Tôi sốt ruột nói, tôi cũng mặc kệ ông ta là quan lớn cỡ nào, không có tiền thì không bàn nữa!
Chú Lê thấy trong mắt tôi chỉ có mỗi tiền thì tức giận: “Có tiền đấy! Chỉ cần có thể tìm được thì một triệu, còn là đô la Mỹ…”
Đây không phải chuyện tốt à? Thật không biết chú Lê còn buồn lo cái gì nữa!
Nhưng không ngờ chú Lê lại nói tiếp: “Chú nghe phong thanh, bây giờ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương đang điều tra ông ta, có khi đến lúc đó chân trước vừa nhận tiền xong, chân sau chúng ta đã bị bắt đi phối hợp điều tra rồi!”