Tôi gọi Đinh Nhất và Lâm Hải đến giúp, ghế vừa lệch ra, một mặt dây chuyền bằng kim loại được thiết kế đặc biệt xuất hiện….
Tôi ngồi xổm xuống định nhặt sợi dây chuyền lên, vừa chạm vào, ký ức của Vương Hàm như sóng triều ùa vào não tôi…
Vương Hàm là du học sinh, từ nhỏ đã sang Mỹ học, thường sẽ chỉ về đoàn viên với gia đình dịp Tết. Thế nên Vương Hàm từ nhỏ đã rất độc lập, hơn nữa bình thường cha của cậu ta cũng rất bận, một tháng không gặp được mấy lần nên họ cũng không quá thân thiết với nhau.
Dù gần gũi hay không thì cha ruột vẫn là cha ruột, thế nên tất cả tiền tiêu xài của Vương Hàm ở San Francisco đều do cha cậu ta cung cấp. Hằng năm lúc về nhà ăn Tết, cha Vương Hàm luôn nói một điều, ông ấy không hi vọng con trai tham gia vào chính trị, chỉ cần con trai cố gắng học hành sau này về nước làm kinh doanh là được.
Trước kia tuổi còn nhỏ không hiểu dụng ý của cha, trong lòng nghĩ mãi không hiểu, làm quan tốt biết bao! Không phải có quyền là có tiền sao? Nhưng khi Vương Hàm dần lớn lên, cậu ta dần hiểu ra, làm quan tuy tốt, nhưng không được tự do!
Cứ nhìn cha cậu ta thì biết! Tuy lấy danh nghĩa của con trai mua rất nhiều bất động sản ở San Francisco, nhưng cậu ta chưa từng nhìn thấy những thứ đó. Vương Hàm biết tiền này không phải tiền tử tế, cho nên lúc giao lưu với bạn học đều cố gắng tiết chế, không tiêu tiền như nước giống các bạn bè là phú nhị đại của cậu ta.
Người không quen biết cậu ta sẽ không biết cha Vương Hàm ở trong nước làm quan lớn, chỉ có mấy con cái của phú thương trong nước có chút quan hệ lợi ích với cha cậu ta mới hay, nhưng dù bình thường ương bướng nhưng bọn họ cũng biết chuyện gì nên nói chuyện gì không.
Thật ra ở nước ngoài những người quan nhị đại có đầu óc thường sẽ khiêm tốn, còn những người suốt ngày khoe của trên mạng thật ra nội tâm của họ vẫn rất nghèo khó, cảm thấy người khác không biết mình có tiền nên phải phô ra cho thiên hạ thấy! Vương Hàm cũng không thích làm bạn với dạng người này.
Những người không biết thân phận của Vương Hàm thường thích giao lưu với người ngoại quốc, họ đều cho rằng mình đã đi du học thì phải xã giao với người nước ngoài, như vậy mới có mặt mũi.
Cho nên cuối cùng bên cạnh Vương Hàm cũng không có nhiều bạn. Thế nhưng đầu năm ngoái, có một cô gái im hơi lặng tiếng xuất hiện trong cuộc sống của cậu ta, khiến cậu ta lần đầu tiên biết thế nào là rung động.
Cô gái này tên là Lý Tư Mạt, là một lưu học sinh Trung Quốc mới đến San Francisco không lâu. Cô ta và Vương Hàm gặp nhau trong một lần giao lưu sinh viên Trung Quốc, vì mới đến, chưa thích ứng với các hoạt động nên Lý Tư Mạt không nói chuyện nhiều, ngồi một mình ngẩn người ở góc phòng.
Kiểu tụ tập này Vương Hàm cũng chỉ đến cho có mặt một lúc, thật ra cậu ta không thích những nơi hò hét ầm ĩ, cho nên khi nhìn thấy Lý Tư Mạt một mình ngồi trong góc, lần đầu tiên cậu ta chủ động đến bắt chuyện.
Hai người nói chuyện mấy câu thì phát hiện tính cách rất hợp, Lý Tư Mạt học thiết kế, mà Vương Hàm cũng không quá thích kinh doanh, cậu ta thích học nghệ thuật, hơn nữa lại có thiên phú hội họa từ bé.
Nhưng trong mắt cha Vương Hàm, vẽ tranh có thể làm được gì? Cứ coi như cậu có thể vẽ như Tề Bạch Thạch* thì cũng chỉ có thể đợi sau khi cậu chết đi, đống tranh kia mới bán ra tiền! Cho nên giấc mộng này đã bị bóp chết từ trứng nước.
* Tề Bạch Thạch (1864-1957) là một họa sĩ nổi tiếng người Trung Quốc với các tác phẩm màu nước linh động đầy sức sống.
Vì thế, khi Vương Hàm gặp Lý Tư Mạt, cậu ta có cảm giác đáng tiếc vì đã không gặp nhau sớm hơn. Sau này hai người ở bên nhau một thời gian ngắn, Vương Hàm cảm thấy Lý Tư Mạt là người rất thuần khiết, những bức tranh cô ta vẽ cũng khiến người ta thấy như vậy…
Thế là hai người yêu nhau, dù sao cũng là nhiệt huyết tuổi trẻ nên nhanh chóng chuyển về sống chung. Vương Hàm cũng nói thật gia cảnh của mình cho Lý Tư Mạt biết.
Cậu ta nghĩ rằng, đã yêu nhau thì không nên có bí mật gì với đối phương. Còn Lý Tư Mạt sau khi biết cha của Vương Hàm là ai cũng chỉ biểu hiện lạnh nhạt, cô ta nói người mình thích là Vương Hàm, không liên quan đến việc cha của cậu ta là ai.
Sau đó hai người có một thời gian hết sức ngọt ngào, trong thời gian đó, Lý Tư Mạt còn thiết kế mặt dây chuyền chứng minh cho tình yêu của hai người, dù tạo hình nhìn kỳ lạ đơn giản, nhưng nếu để hai mặt dây chuyền này kết hợp với nhau, sẽ tạo thành một hình tròn tinh xảo.
Lúc đầu mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng một thời gian trước cậu ta phát hiện Lý Tư Mạt không đơn thuần như mình tưởng tượng…
Có một lần cậu ta lướt Weibo, vô tình nhìn thấy avatar của một cô gái có tên Hoa Nhài Mùa Hạ rất giống Lý Tư Mạt nên mở vào xem trang chủ, quả nhiên người này có ngoại hình giống Lý Tư Mạt như đúc.
Nhưng cảm giác của cô ta mang lại hoàn toàn khác nhau, từ những ảnh chụp cô gái chia sẻ có thể thấy tính cách hoàn toàn tương phản với Lý Tư Mạt. Tính cách của cô ta có thể nói là quái đản, ăn mặc hở hang, xem ra cũng không phải dạng con gái đứng đắn gì.
Mới đầu Vương Hàm còn cho rằng đó chỉ là người giống người, bạn gái mỗi ngày đều ngủ cạnh mình, chẳng lẽ cô ấy thế nào mình còn không rõ sao?
Thế nhưng Vương Hàm càng chú ý đến Hoa Nhài Mùa Hạ trên Weibo thì phát hiện trong một bức ảnh khoe thân, trên người cô ta có một vết bớt giống hệt Lý Tư Mạt.
Ở vị trí eo phía sau lưng Lý Tư Mạt có một vết bớt giống hình bông hoa nhài, cho nên cha mẹ mới đặt cho cô ta cái tên Lý Tư Mạt. Mặt có thể trang điểm khác đi, nhưng vết bớt thì không thể làm giả được.
Mặc dù Vương Hàm không thể tin được, bạn gái thuần khiết của mình lại có một bộ mặt khác như vậy, thế nhưng sự thật rành rành, không tin cũng không được. Thế là Vương Hàm tức giận đem những tấm hình này ra chất vấn Lý Tư Mạt, hỏi người này là ai?
Khi Lý Tư Mạt thấy Vương Hàm ấn vào trang chủ Hoa Nhài Mùa Hạ, cô ta sững sờ cả buổi không nói lên lời. Vương Hàm thấy Lý Tư Mạt không nói lời nào, coi như là chấp nhận, thế là cậu ta tức giận giật dây chuyền trên cổ ném xuống đất, sau đó xô cửa bỏ đi…
Vương Hàm tức giận hùng hổ phi xe trên đường, cuối cùng lái đến bờ biển mới dừng lại. Nhưng khi đứng ở bờ biển để tỉnh táo lại, cậu ta thầm nghĩ, có phải Lý Tư Mạt lừa gạt mình vì có khổ tâm gì không? Có phải cậu nên cho cô ta một cơ hội để giải thích không? Dù sao Lý Tư Mạt cũng là cô gái đầu tiên Vương Hàm động lòng, không phải nói quên là quên ngay được.
Bình luận facebook