Lúc này điện thoại lại vang lên, là Đinh Nhất gọi đến, tín hiệu điện thoại đã đầy sóng. Lúc tôi nhận điện thoại của Đinh Nhất thì cũng thấy bóng dáng anh ta đang lo lắng chạy tới!
“Tôi ở đây!” Tôi kích động nhảy lên, vẫy tay với anh ta.
Đinh Nhất nghe thấy tiếng thì nhanh chóng chạy đến bên cạnh tôi nói: “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
Tôi lắc đầu nói: “Không có việc gì, vừa rồi là Trang Hà cứu tôi!”
Nhưng khi tôi quay đầu lại thì trên mặt đất chỉ còn Hắc Nhiễm nửa sống nửa chết, không còn thấy bóng dáng Trang Hà đâu.
“Trang Hà đến đây? Người đâu?” Đinh Nhất thắc mắc hỏi.
Tôi bất đắc dĩ nhún vai nói: “Đi rồi...”
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tôi phát hiện Đinh Nhất và Trang Hà hình như không thể giáp mặt nhau. Hai người bọn họ dường như có một loại thù địch tự nhiên, dù cho không nhìn thấy nhau, nhưng cũng không có chút cảm tình nào với đối phương. Chẳng lẽ đây chính là hận thù từ kiếp trước trong truyền thuyết?
Lúc này Đinh Nhất cúi đầu nhìn Hắc Nhiễm nằm trên đất: “Quả nhiên là hắn, cũng không biết hắn đã nhắm đến chúng ta bao lâu, lần này hắn đã rơi vào tay chúng ta, không thể để hắn tiếp tục gây họa cho người khác được!”
Đinh Nhất nói xong thì rút con dao bạc trên người đâm thẳng vào ngực Hắc Nhiễm! Tôi vừa thấy, vội ngăn cản: “Anh định làm gì?”
“Làm thịt hắn...” Đinh Nhất sâu kín nói.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Đinh Nhất lộ ra ánh mắt lạnh lẽo thấu xương như vậy, may mà lúc này Hắc Nhiễm vẫn đang ngất, nếu không chắc chắn sẽ bị dọa cho xỉu tiếp.
“Không được! Anh điên rồi à! Vì loại người này mà phạm pháp!” Tôi bực bội nói.
Thế nhưng Đinh Nhất lại không có ý dừng tay, anh ta lạnh lùng nói: “Lần này không giết hắn, lần sau hắn sẽ giết cậu!”
Tôi chấn động, vẫn biết là Đinh Nhất muốn trừ hậu họa vĩnh viễn, nhưng cũng không thể giết người chứ! Nếu không chúng tôi có khác gì Hắc Nhiễm này đâu?
Đinh Nhất thấy tôi vẫn không đồng ý giết Hắc Nhiễm, chỉ đành thở dài nói: “Chờ đến khi cậu nếm trải cảm giác ngày ngày phải đề phòng cảnh giác, cậu sẽ hối hận hôm nay đã không để tôi giải quyết hắn ta!”
Tôi ngây ngô cười nói: “Không quan trọng, tôi nắm chắc mạng của mình, chắc chắn sẽ không thành con ma trẻ!”
Mặc dù chúng tôi không làm thịt hắn ta ngay tại chỗ, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua được, thế nên tôi gọi cảnh sát, báo nơi này có người cầm đao chém người, còn nói mình là cái gì Mao Sơn đạo sĩ!
Để phòng ngừa Hắc Nhiễm tỉnh lại bất ngờ, tôi lấy giây dày trói hai tay hắn ra sau lưng, còn con rối bị hắn ta khống chế, sau khi tôi lau hết phù văn trên người thì nhanh chóng tỉnh lại.
Người kia đầu tiên là mờ mịt nhìn tôi nói: “Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”
Tôi chỉ ngay Hắc Nhiễm nằm trên đất nói: “Anh bị tên thần kinh này đánh cho bất tỉnh, nói là muốn lấy tim của anh luyện thành đan dược trường sinh bất lão, may mà hai chúng tôi đi qua đây cứu được, tôi đã báo cảnh sát, chắc sẽ đến nhanh thôi!”
Sau khi bị tôi tẩy não, anh ta nhanh chóng tin rằng mình bị tên điên Hắc Nhiễm này bắt cóc, sau khi 110 đến, anh ta nói lại với cảnh sát đúng những gì tôi đã nói, còn nói y xì không thiếu từ nào.
Nhìn Hắc Nhiễm bị đưa lên xe cảnh sát rời đi, trong lòng tôi lại có chút bất an mơ hồ, có lẽ Đinh Nhất nói đúng, chỉ có giết hắn tôi mới không phải cả ngày nơm nớp lo sợ, nhưng cũng không biết vì sao, tôi không hi vọng tay Đinh Nhất dính máu…
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đi đến nhà chú Lê, kể lại chuyện tối hôm qua cho chú ấy nghe. Chú ấy suy nghĩ nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Cái gì mà Mao Sơn đạo sĩ, đúng là dùng bậy tên tuổi! Chắc chắn cảnh sát không giam được hắn, tên Hắc Nhiễm này sẽ lại về tìm các cháu báo thù, lần sau gặp lại, nhất định phải nghĩ cách giải quyết dứt điểm một lần!”
Tôi nghe xong, hoảng sợ hỏi chú ấy: “Chẳng lẽ chú cũng đồng ý với Đinh Nhất phải phải giết hắn sao?”
Nhưng chú Lê lại cười lạnh nói: “Biện pháp giải quyết dứt điểm người này có rất nhiều, trực tiếp giết hắn chỉ là hạ sách...”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà chú Lê vẫn tỉnh táo, không giống Đinh Nhất đùng đùng đòi giết người! Loại người này chết không có gì đánh tiếc, lúc trước không biết hắn đã hại chết bao nhiêu người rồi, nhưng tôi không thể để Đinh Nhất làm chuyện vi phạm pháp luật được, đây là ranh giới cuối cùng của tôi.
Vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Lâm Hải, anh ta mời tôi và Đinh Nhất uống rượu. Tôi thấy cũng được, đều là người trẻ tuổi, thêm một người bạn cũng thêm một con đường! Thế là chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán rượu Xuân Hoa Hải Tiên đang rất hot gần đây.
Lúc chúng tôi đến đó, Lâm Hải đã đến rồi, mà anh ta còn bao hẳn một phòng mười người. Lúc phục vụ dẫn chúng tôi vào, tôi chửi thầm, có ba người mà phải đặt cái phòng lớn thế à? Xem ra tên nhóc này hôm nay tìm chúng tôi không phải chỉ uống rượu đơn giản…
Vào phòng, thấy Lâm Hải ăn mặc đồ thường ngày nhàn nhã, cảm giác thân thiết hơn so với đồ đóng thùng bình thường.
“Cậu đến đây công tác à?” Tôi vào cửa thì hỏi.
Lâm Hải lắc đầu cười: “Chuyện lần trước giải quyết tốt lắm, ông chủ cho tôi một tháng nghỉ đông để đi du lịch!”
Tôi hâm mộ nói: “Ông chủ của cậu thật trượng nghĩa!”
Không ngờ Lâm Hải nghe tôi nói xong lại cong miệng lên nói: “Dừng! Cái gì chứ, lão già Vương Hàm đó đã bị cách chức điều tra, ông ta cho tôi đi để tránh gió...”
Lòng tôi trầm xuống, lập tức nghĩ đến túi tiền ở nhà, sau đó hậm hực nói: “Không đến mức đó chứ! Không phải cậu chỉ là ra nước ngoài giúp thu xếp hậu sự cho con ông ta à?”
Lâm Hải vừa xem menu bên cạnh vừa cười lạnh nói: “Ai, đừng nói nữa, con người bây giờ ấy mà, xảy ra chuyện đều muốn tự vệ, ông chủ của chúng tôi bây giờ thật sự là sợ có dính líu quan hệ với lão, cho nên để tôi đi, dù sao nghỉ ngơi cũng có lương, coi như đi giải sầu...”
Nói xong, Lâm Hải đẩy menu đến trước mặt tôi: “Nào, gọi món đi, muốn ăn gì thì gọi! Lần này đi Mỹ thành quả lớn nhất của tôi là quen được hai người, hơn nữa còn khiến thế giới quan của tôi mở rộng thêm chút, tôi nói cho cậu biết, tôi trước kia không tin vào quỷ thần!”
Tôi thấy Lâm Hải cũng là người thẳng thắn, nên không khách khí với anh ta, gọi ít hải sản mình và Đinh Nhất thích ăn. Đồng thời tôi cũng tò mò hỏi: “Cậu chỉ đơn giản là đến thăm chúng tôi? Hay là còn có chuyện gì?”
Nghe tôi hỏi, Lâm Hải có hơi xấu hổ, ậm ừ cả buổi mới nói, lần này anh ta đến tìm chúng tôi vì muốn nhờ chúng tôi giúp đỡ…
Tôi sớm biết tên nhóc này chạy từ xa đến đây mời chúng tôi uống rượu nhất định là có chuyện muốn nhờ! Thế là tôi vỗ vỗ vai anh ta nói: “Nói đi! Xem anh em tôi có thể giúp gì cậu không...”
Bình luận facebook