May sao lúc ấy Đinh Nhất ở ngay phía sau, anh ta vừa thấy người tôi nghiêng người thì giơ tay ra đỡ lấy.
Chú Lê cũng quay đầu lại hỏi tôi: “Có phải phía trước có người chết hay không!”
Tôi yếu ớt gật đầu nói: “Có một người đàn ông bị dìm chết ở vùng cỏ lau phía trước!”
Đinh Nhất nghe thế thì đỡ tôi ngồi xuống đất, sau đó tự đẩy từng tầng từng lớp cỏ lau ra. Chưa đến một chốc, Đinh Nhất đã chui ra khỏi bụi cỏ lau, sau đó nghiêm trọng2nói với chúng tôi: “Ở đằng trước có một cái túi dệt trong nước, bên trong có thi thể của đàn ông…”
Bây giờ tôi mới nhớ ra mà tới hỏi chú Lê: “Sao chú biết ở đây có thi thể? Vừa rồi vì sao phải đi theo con cá lạ kia ạ?”
Chú Lê khẽ thở dài: “Thật ra ban nãy không thể ăn con cá kia là vì nó do người chết đen đủi biến thành. Đa số là để tìm người chịu tội thay, hoặc cho người ta phát hiện thi thể người chết… Bình5thường loại cá này không thể bị người ta câu lên, nhưng lại bị chú câu được, cho nên mục đích chính của nó là để chúng ta có thể phát hiện người chết trong nước kia!”
Tôi vừa nghe chú Lê nói như vậy, thì nhớ ngay tới cảnh trong giấc mơ kỳ quái vừa rồi, chẳng lẽ âm thanh cầu cứu tôi nghe được chính là của người chết đó sao?
Bây giờ Đinh Nhất mới hỏi Chú Lê: “Bây giờ làm sao đây ạ? Có cần báo cảnh sát ngay hay không?”
Chú Lê suy nghĩ,6sau đó đột nhiên cúi đầu hỏi tôi: “Người đó là ai? Vì sao lại chết ở đây?”
Tôi lúc lắc cái đầu còn hơi choáng váng của mình: “Người chết tên Tô Dương, là một sinh viên mới tốt nghiệp năm ngoái…”
Vốn người tên Tô Dương này năm ngoái tốt nghiệp đại học xong, vẫn luôn muốn ở lại thành phố loại một làm việc, đáng tiếc cậu ta gửi một loạt mấy chục bộ sơ yếu lý lịch, lại như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Ngay lúc cậu ta sắp nản lòng thoái5chí, lại đột nhiên nhận được điện thoại của một người tự xưng là phòng nhân sự của công ty nào đó. Người đó bảo cậu ta mang sơ yếu lý lịch theo, đến một nơi tên là khu dân cư Hải Tinh Hoa Viên để phỏng vấn.
Mới đầu Tô Dương vừa nghe là đến khu dân cư phỏng vấn, nghĩ thầm đây mà là công ty đứng đắn gì chứ! Nhưng nghĩ lại rồi tưởng tượng, cũng có thể là địa điểm thông báo tuyển dụng của công ty đặc biệt bố trí, cứ đi3thử xem, không được thì chạy lấy người thôi.
Vì thế ngày hôm sau, Tô Dương ôm tâm lý muốn thử đi đến khu dân cư theo như lời hẹn trong điện thoại. Khi Tô Dương đi vào khu dân cư Hải Tinh, phát hiện mỗi căn ở nơi này đều là nhà ở cao cấp, cậu ta nhìn những ô cửa sổ vuông nho nhỏ, ảo tưởng tương lai mình cũng có thể mua một căn hộ như thế ở thành phố này…
Hôm qua người kia nói địa điểm phỏng vấn ở phòng số 2, lầu 12, tòa C, Tô Dương đứng trong thang máy điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút, muốn tinh thần dồi dào để đi gặp người phỏng vấn. Ra khỏi thang máy, Tô Dương chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy bảng tên công ty gì gì đó bằng đồng treo trên tường.
Vì đây là lần đầu tiên tham gia phỏng vấn, cho nên khó tránh khỏi hơi hồi hộp, vì thế cậu ta còn đứng ở cửa nửa phút để làm tim mình ổn định lại.
Sau khi ấn chuông cửa, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi ra mở cửa phòng, bà ta lạnh lùng liếc Tô Dương, sau đó lạnh nhạt hỏi: “Tới phỏng vấn?”
Tô Dương vội mỉm cười gật đầu nói: “Vâng… Tôi tên là Tô Dương.”
Người phụ nữ trung niên liếc mắt đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, rồi ném lại một câu: “Vào đi!” Sau đó xoay người đi vào.
Tô Dương đi vào trong, thấy phòng khách đặt hai cái bàn làm việc, phía sau bàn làm việc có một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đang ngồi đó, mặt cười tươi rói nhìn mình.
So sánh với người phụ nữ vừa rồi mở cửa, người đàn ông trước mắt này có thể xem như dễ gần hơn nhiều, điều này làm Tô Dương thoáng giảm bớt một chút hồi hộp. Bây giờ người phụ nữ đi tới muốn lấy chứng minh thư của Tô Dương, nói là muốn copy, vì thế Tô Dương không nghĩ nhiều, đưa chứng minh thư cho người phụ nữ trung niên, tiếp theo vị lãnh đạo “phòng nhân sự” đối diện bắt đầu phỏng vấn cậu.
Nói thật, sau khi quá trình phỏng vấn kết thúc, Tô Dương cảm thấy người đàn ông này rất chuyên nghiệp, lúc giới thiệu về công ty cũng nói khá nhiều về đãi ngộ của công ty với nhân viên mới, nghe rất hấp dẫn.
Người đàn ông trung niên này tự xưng họ Tiêu, là giám đốc phòng nhân sự của công ty, bảo Tô Dương gọi mình giám đốc Tiêu là được rồi. Bấy giờ Tô Dương phát hiện người phụ nữ đi photo chứng minh thư chậm chạp mãi mà không đem trả lại, bèn muốn hỏi giám đốc Tiêu thử, chứng minh thư của mình vẫn còn trong tay chị gái vừa rồi mà?
Kết quả vị giám đốc Tiêu này nghe xong thì nói, Tô Dương nên nhận lời mời làm chức vụ này đi, số lượng có hạn, nên gã hy vọng Tô Dương có thể nhanh chóng quyết định. Nếu muốn làm thì hôm nay sẽ ký hợp đồng luôn, đến lúc đó công ty phải lấy chứng minh thư của nhân viên mới đi làm giấy phép cư trú tạm thời một lượt.
Hơn nữa ký túc xá của công ty không nhiều lắm, đều là nhanh chân tới trước thì được, nhân viên nhận chức sau phải tự ra ngoài thuê nhà. Bây giờ vừa lúc còn có mấy vị trí, nếu Tô Dương ký hợp đồng ngay thì gã có thể đưa Tô Dương vào ở ký túc xá liền.
Tô Dương thầm tính toán một chút, tuy rằng một năm đầu tiền lương không cao, nhưng nếu đơn vị có thể bao ăn bao ở, vậy tiêu dùng một tháng cũng không tính là nhiều! Vì thế Tô Dương nóng đầu, lập tức đồng ý ký hợp đồng.
Sau đó giám đốc Tiêu xử lý cái gọi là thủ tục nhận chức cho Tô Dương xong, tự đi cùng Tô Dương về khách sạn trước đó lấy hành lý. Lúc ấy Tô Dương còn vì được quan tâm mà hơi sợ, không ngờ một nhân viên mới nhận chức như mình lại được sếp coi trọng như vậy?!
Lấy hành lý trong khách sạn về, Tô Dương đi theo giám đốc Tiêu đến ký túc xá theo như lời gã nói. Kết quả đi tới thì phát hiện ký túc xá này ở một toà nhà khác ngay trong cùng một khu dân cư, hơn nữa bây giờ trong ký túc xá đã có không dưới mười mấy nhân viên đang ở.
Đối mặt với ký túc xá chen chúc như vậy, Tô Dương sững ra, nhưng giám đốc Tiêu lại giải thích, đây chỉ là tạm thời, chờ đến khi tất cả công việc tuyển dụng chấm dứt sẽ có ký túc xá mới để phân chia cho mọi người.
Lúc ấy kinh nghiệm xã hội của Tô Dương còn ít, hoàn toàn là không ý thức được mình đang từng bước sa chân vào một tổ chức bán hàng đa cấp. Cậu ta còn ngây thơ cho rằng mình ở đây có khả năng phát triển, là bước đi đầu để sau này có thể ở lại thành phố!
Tuy nhiên chuyện tiếp theo lại không phát triển theo như khao khát của cậu ta…
Đầu tiên, giám đốc Tiêu nói với Tô Dương là nhân viên mới nhận chức như họ phải tiến hành quản lý quân sự hóa thống nhất, cùng ăn cùng ngủ, tất cả thiết bị thông tin di động linh tinh cần phải tạm thời nộp lên.
Tiếp theo mỗi người họ đều phải nộp 1999 tệ phí đào tạo, chỉ sau khi nộp tiền, người hướng dẫn của công ty mới có thể nói cho mọi người những điều cần biết về các dự án và bí mật kinh doanh của công ty.
Đương nhiên, giám đốc Tiêu còn nói, nhân viên mới giống Tô Dương có thể nghe thử mấy buổi học trước, sau đó mới cân nhắc có muốn tiếp tục học hay không.
Bình luận facebook